Đường Chuyên

Chương 6: Q.17 - Chương 6: Củi đun đắt giá




Ngũ nha đại hạm vừa tránh khỏi tên cảnh báo của Đại Đế, thì đã bị bốn mũi tên cực lớn bắn trúng, tiếng nổ liên tiếp, lầu các phía trên Ngũ nha đại hạm đổ nát hoàn toàn. Cột buồm gãy, đổ vào sông làm dậy bọt trắng xóa, vô số thân ảnh bị hất tung lên rồi rơi xuongs dòng Trường Giang.

Trong cơn giận dữ của Lý Hiếu Cung, Ngũ nha đại hạm bị một khối cự thạch làm nghiêng sang một bên, Đại Đế vô thanh vô tức lướt như bay tới, chàng giác đỏ sậm hung hăng đâm vào mạn sườn Ngũ nha đại hạm, đẩy nó lật úp rồi từ từ chìm xuống Trường Giang. Thuyền lớn chìm tạo thành xoáy nước lớn, khiến rất nhiều thủy thủ bị hút vào.

Trên Đại Đế không có tiếng hoan hô, không có tiếng sợ hãi, thậm chí một chút dao động tâm tình cũng không, yên lặng quay lại nơi xuất phát. Lúc này Đại Đế không hạ neo, giương nửa buồm tuần tra trên sông, ra tín hiệu cho các thuyền khác không được đến gần.

Lý Nhị là một người rất rõ ràng, hắn cho rằng hoàng đế hiệu lệnh thiên hạ, quần thần chăm lo tứ phương, nông dân trồng trọt, thương nhân buôn bán, công tượng chế tác, chỉ cần làm tốt bổn phận của mình ắt tứ hải bình an.

Nếu trên [Điển cáo] đã nói không được xúc phạm đến thuyền của hoàng đế, vậy tất cả cứ tuân thủ là được. Dù mệnh lệnh có tạo thành thương vong, thì cũng phải có người nhận trách nhiệm. Cũng may Lý Nhị không có tật trốn tránh trách nhiệm, nhưng chỉ là phạt bế quan tĩnh thất ăn chay ba ngày thì tính gì nghiêm phạt?

Trên sàn thuyền hơn xếp hơn trăm thi thể, chỉ với hậu táng, tuyên công là có thể bù đắp sao? Sắc mặt Ngụy Trưng xám xịt, ánh mắt cũng khó chịu, dáo dác nhìn qua lại, vài lần muốn nói đều bị Trử Toại Lương ngăn trở. Diêm Lập Đức thì bất tỉnh nhân sự, Phòng Huyền Linh cũng lộ vẻ sầu thảm, chỉ có Trường Tôn Vô Kỵ tay chắp sau lưng nghiêm túc nhìn Đại Đế đối diện tuần tra tới lui không nói lời nào.

Trên thuyền 530 người, cứu được chỉ có 309 người, còn hơn trăm người mất tích, giáo úy cũng trong số đó, hạ du Trường Giang sẽ xuất hiện không ít xác chết trôi.

- Bệ hạ, Đại Đế chính là lợi khí vô song không nên trao vào tay người khác. Thỉnh bệ hạ chọn trong tôn thất người có năng lực làm thuyền trưởng, biến Đại Đế thành hành cung. Hạm thuyền của thủy sư Liêu Đông thì từ các thủy sư khác điều về bù lại.

Trương Lượng nghe Trường Tôn Vô Kỵ nói xong thì lạnh nửa lòng, không thể ngờ cự hạm này lại chỉ thành vật trang trí, phải chịu kiếp đời neo nước cạn không được ra khơi.

- Bệ hạ, cựu thần tán thành, thế nhân chỉ thấy Đại Đế cường hãn, nhưng không thấy quy tắc nó đại biểu. Ngũ nha đại hạm đã là thủy thượng vô song, hôm nay trước mặt Đại Đế lại như trẻ nít không chút sức đánh trả. Thủy sư Cao Ly đã bị Vân hầu vây ở Nam Hải, nếu muốn diệt chỉ cần thủy sư Lĩnh Nam dốc hết lực lượng là được. Hai đại hạm Thanh Tước, Công Chúa tung hoành trên biển như chỗ không người, Thái Tử hiệu mệnh danh Thừa Càn hiện cũng vô địch Đông Hải, người Cao Ly đã không thể rời khỏi bến, lực lượng trên biển vậy là đủ rồi.

Đại Đế ra uy là được, không cần phải xuất động, chỉ phí công quỹ mà thôi. Phí tổn Đại Đế hơn 20 vạn mai ngân tệ, nếu như bị lật tất sẽ ảnh hưởng lớn đến số mệnh Đại Đường, cần phải cẩn trọng.

Giọng Phòng Huyền Linh vang lên, dường như đang thấy cảnh Đại Đế vùng vẫy sự sống trong sóng biển.

- Giao long không về biển rộng, khốn ở ao tù thì gọi gì là giao long?

Đỗ Như Hối là Binh bộ Thượng thư, đương nhiên ra mặt cho quân đội. Thực lực quân đội càng hùng hậu, thẻ bài trong tay lão càng chắc, cho nên dứt khoát không đồng ý với lập luận của Phòng Huyền Linh.

- Bây giờ nói còn sớm, theo trẫm lên thuyền xem đã. Đoạn Hồng, cầm lệnh bài của ta lệnh Đại Đế thả neo, giải trừ vũ trang.

Đoạn Hồng kính cẩn nhận lấy kim bài, ngồi thuyền nhỏ đi về Đại Đế.

Đoạn Hồng lên Đại Đế một lúc, chỉ thấy Đại Đế nhanh chóng hạ buồm, thân thuyền chấn động, hai mỏ neo lớn rơi xuống nước, lộ ra bát ngưu nỗ trên khoang, các cửa sổ trên mạn thuyền cũng đóng lại hết. Đoàn long kỳ tượng trưng hoàng đế nghỉ ngơi từ từ được kéo lên thay cho Ngũ trảo kim long chiến kỳ. Lý Nhị nhìn qua kính viễn vọng thấy nhiều đội giáp sĩ đi tới boong tàu, thay áo giáp bằng hắc y, khôi giáp, đao thương được cất vào rương nhỏ, sau đó có người phụ trách đẩy vào khoang thuyền.

Khi tất cả hoàn tất, trên Đại Đế vang lên Ngũ phượng triều dương khúc, đây là nhạc khúc nghênh tiếp hoàng đế. Lý Nhị đợi lâu nhưng không có vẻ gì khó chịu, trái lại còn rất tán thưởng những lễ nghi phiền phức này.

Vân Diệp không định lên cùng hoàng đế, nơi đó là địa bàn của Địch Nhân Kiệt, thanh niên này cần một xuất phát điểm cao, dùng Đại Đế làm bàn đạp cho hắn thế nào cũng rất đáng giá. Bồi hoàng đế không bằng đi ăn vải với nhi tử, Đại Đế cứ vứt cho Địch Nhân Kiệt là được. Để cho thế nhân biết 20 vạn mai ngân tệ đáng giá thế nào, huống chi còn là tiền quốc khố. Về phần Lý Nhị có chẻ Đại Đế làm củi cũng chẳng quan hệ tới Vân Diệp. Phòng Huyền Linh nói không sai, Đại Đế quả thực vô cùng cường đại, giao cho ai hoàng đế cũng không yên tâm.

Đại Đế còn có tác dụng tuyên truyền, nói cho thế nhân hóa ra vũ khí có thể cường đại đến mức như vậy. Mộng tưởng điều khiển Đại Đế rong ruổi tứ hải của Trương Lượng chắc chắn không thành, lão không thể ngờ khi Vân Diệp kiến tạo Đại Đế đã có lòng hào phóng không giữ cho y, lão biết ai có thứ này cũng không nỡ rời tay. Nếu như Lý Nhị không thể tự mình khống chế, vậy vận mệnh duy nhất của nó chính là làm củi đốt.

Đây là thứ đồ chơi đắt giá, đến nỗi ai cũng khkoong nỡ lãng phí. Sự xuất hiện của nó khiến cho danh tiếng Ngọc Sơn thư viện càng thêm vang dội. Sau này dù thư viện có xuất hiện thứ gì kinh khủng hơn, thì thế nhân cũng không kinh ngạc hơn nữa, bởi đã có thể có Đại Đế, có cái khác cũng là chuyện thường.

Đợi lúc máy hơi nước xuất hiện, mọi người sẽ ngạc nhiên nhận ra, trước mặt chiến hạm bọc thép, Đại Đế chẳng qua chỉ là một đống gỗ chắp lại với nhau mà thôi, chẳng có gì khác lạ.

Vân Diệp dùng Đại Đế làm lý do, ra sức đề cử đệ tử Địch Nhân Kiệt của mình, nói Địch Nhân Kiệt mới là Đốc tạo quan của chiến hạm này, bệ hạ và chư vị thượng quan có điều gì muốn hỏi thì cứ hỏi hắn là được.

- Hừm, hừm, cũng không tệ. Rốt cuộc biết cử hiền vì nước, tuy rằng là đệ tử của mình nhưng bản lĩnh Nhân Kiệt trẫm sớm nghe qua. Ngươi dẫn hắn vào quan lộ cũng không tệ. Cũng tốt, cho ngươi như ý một lần.

Địch Nhân Kiệt luôn miệng không dám, thế nhưng bộ dạng tràn đầy lòng tin không thể gạt được những lão hồ ly này.

Trưởng Tôn cũng không đi, nói đây là lần đầu tiên bệ hạ lên Đại Đế, thuộc về đại điển, phụ nữ không tiện theo. Đợi đến khi bệ hạ quen thuộc rồi lên cũng chưa muộn.

Lão Trình, lão Ngưu, Tần Quỳnh cũng không lên, cho rằng mình là hãn tướng đại địa, lên thuyền sẽ váng đầu. Nhưng Lý Thái thì chạy không thoát, phải cùng phụ thân lên thuyền, thuận tiện còn thuật lại chuyện lạ Nam Dương cho cha hắn.

Ngũ nha đại hạm chậm rãi đến gần Đại Đế, Ngự lâm quân lên thuyền, Đoạn Hồng đỡ Lý Nhị qua ván, Địch Nhân Kiệt theo sát phía sau, bắt đầu từ mạn thuyền giải thích mọi thứ cho hoàng đế.

- Đi thôi, đến Công Chúa, Bổn cung xem xem ngươi tính toán cái gì.

Trưởng Tôn kỳ quái liếc Vân Diệp, rồi kéo Vân Thọ đi lên chiến thuyền, lệnh thủy thủ nhổ neo đến Công Chúa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.