Vân Diệp không có ý định
dừng lại, không diệt tên phiên tăng kia thì uổng công Lý Thừa Càn, Lý
Nhị cũng gặp đại nạn, chỉ có lúc này thừa thế dồn lão ta vào chỗ chết,
còn về phần Vương Huyền Sách, hắn dựa vào con đường này thăng quân thì
đừng trách mình không niệm tình sư đồ, trên lịch sử chính hắn mang tên
yêu tăng này về, sai lầm của hắn lặp lại, vậy hắn phải nhận trái đắng.
- Bệ hạ, lai lịch của thần đã đủ ly kỳ rồi, nên rất tò mò với vị phiên
tăng kia, muốn biết ông ta ngay cả tính mạng Giới Nhật vương cũng không
cứu nổi, vì sao vạn dặm xa xối tới Đại Đường? Vì tiền tài? Nghe nói cao
tăng đại đức rất lãnh đạm, chắc không tới mức giống Viên Thủ Thành thiên sư mấy trăm tuổi vẫn quyến luyến mỹ nhân.
Mọi người cười rộ lên, nhưng nụ cười khô khan, thuần túy là vì góp vui, không phải vui mà cười.
Lý Nhị đi xuống, bước quanh Vân Diệp hai vòng, lắc đầu nói:
- Vân Diệp, ngươi có biết nếu người khác nói câu này, trẫm lập tức cho
rằng kẻ đó là thích khách, ngươi nói ra thì trẫm muốn nghe đạo lý.
- Nói thực ngươi đúng là người đáng hoài nghi nhất, đàu tiên, ngươi hiểu rõ nhất, biết chi tiết nhất chuyện trường sinh bất lão, lại còn căm hận nhất, trẫm luôn hoài nghi ngươi vẫn canh cánh trong lòng chuyện sư phụ
ngươi chết, e rằng cái chết của ông ấy liên quan trời trường sinh phải
không?
- Thứ hai, nói luôn, trẫm rất phục thuật ngự hạ của ngươi, dù gia tướng
hay phó dịch, thậm chí là chưởng quầy, hỏa kế, bọn họ đều một lòng trung thành với Vân gia. Nhà nào đông người khó tránh nổi có tiếng xấu truyền ra, tựa hồ chỉ có nhà ngươi không có chuyện này, thế nên những kẻ này
vì ngươi mà chết không là gì.
- Thứ ba, ngươi liên tục gõ cửa cung, e rằng muốn ngăn cản trẫm và cao
tăng kia giảng kinh? Nghe nói ngươi thậm chí một lần xông vào, bị thị vệ ném ra phải không? Trẫm không hiểu vì sao ngươi khẩn trương như thế,
chỉ là một cuộc pháp hội thôi, dù phiên tăng kia muốn ám sát trẫm thì
dưới sự bảo vệ của nội vệ, cũng không thể ra tay. Ngươi có thể cho trẫm
biết vì sao ngươi căng thẳng như thế không?
Vân Diệp thầm chửi rủa, lại còn cố ý bố trí chiếu thư thăm dò mình, đoán chừng Lý Nhị đã sớm biết người ra tay là Lý Thừa Càn, không tiện nói
hắn, đành lấy mình ra, nếu chẳng phải vì vậy, ông ta đã chẳng nói thâm
tình như thế, những lời này là nói với Lý Thừa Càn.
- Vi thần tất nhiên không làm chuyện ngu ngốc, bệ hạ luôn nói thần là
người thông minh, cho nên sao thần có khả năng làm chuyện ngu xuẩn. Hiện xuất phát tự sự kiêu ngạo của Bạch Ngọc Kinh, vi thần rất muốn biết tên phiên tăng kia mê hoặc quân vương thế nào.
Lý Nhị gật gù:
- Đó mới đúng là tính cách của ngươi, nếu ngươi thực sự xác định phiên tăng đó không thuật trường sai, bạch nhật phi thăng?
Vân Diệp nhếch mép:
- Nếu ông ta có bản lĩnh đó, thủ cấp của thần ở đây, ai muốn lấy thì lấy.
Thái độ kiên quyết của y làm Lý Nhị nhíu mày:
- Trẫm nhớ ngươi cược tiền cũng không dám cược lớn, sao lần này hào sảng thế.
- Vì thần thắng chắc, lấy đầu thần đổi đầu yêu tăng, dù sao yêu tắc có thể cải tử hoàn sinh, bệ hạ không nên do dự mới đúng.
Lý Thừa Càn thấy Vân Diệp lấy mạng ra đặt cược, mặt vô cùng thống khổ,
mấy lần muốn bước ra, kết quả bị Lý Thái giữ rịt lấy, khóe mắt Lý Nhị
liếc nhìn họ, không ngờ mỉm cười:
- Trẫm còn có một tâm kết, nếu như ngươi có thể cởi bỏ, trẫm thành toàn
cho ngươi dữ quốc đồng hưu, ngươi cược lớn, trẫm cũng tăng tiền, ngươi
thấy sao.
Vân Diệp giơ một bàn tay ra nói với hoàng đế:
- Quân tử không nói chơi.
Vân Diệp rất muốn tiến hành lập tức, y muốn biết tên yêu tăng kia lừa
gạt người ra sao, nhưng Lý Nhị mỉm cười không cho, nói là nửa tháng sau
tiến hành tỷ thí, cho Vân Diệp và phiên tăng thời gian chuẩn bị.
Chẳng cần gì phải chuẩn bị, đó là suy nghĩ của Vân Diệp, trước tiên
trường sinh bất lão là bố láo, dù tên phiên tăng đó biểu diễn ra sao
cũng chẳng thể làm nên trò trống gì, y xem những màn biểu diễn thần kỳ
quá nhiều rồi, mình không phải tên nhà quê như Lý Nhị bị chút ánh sáng
làm lóa mắt.
Người Đại lý tự lĩnh thi thể đi, hoàng đế chỉ nói một câu không được trễ nải liền qua loa cho xong chuyện, không khí trên đại điện rõ ràng trở
nên nhẹ nhõm, cái mặt già của Phòng Huyền Linh cũng có nụ cười, mồ hôi
sắp nhấn chìm mặt Trường Tôn Vô Kỵ đã dừng chảy. Ngưu Tiến Đạt cười ha
hả, vì thay đổi không khí, bất kể lễ nghi thỉnh cầu đế hậu ba ngày sau
ban thưởng cho hai đứa cháu sinh đôi của ông ta, để hai đứa bé hưởng
chút phúc của hoàng gia, Lý Nhị rộng lượng đồng ý, tặng một bộ ngự bút
cho Ngưu gia.
Qua chuyện này, không khí càng tốt, không ai nhắc tới đống thi thể ngoài kia nữa, cứ như chưa bao giờ xảy ra, hoàng đế cũng trở nên hiền hòa,
yêu cầu ngự sử tuần thành vỗ về bách tính bị kinh hãi.
Nhưng Vân Diệp và Lý Thái cảm giác không lành, vì hai mắt hoàng đế nhìn huynh đệ họ vô cùng hung ác.
Nhìn nhau một cái, định cùng tướng quân huân quý khác rời đi, để lại
không gian cho hoàng đế và Lý Thừa Càn giao lưu, chuyện tới nước này che giấu Lý Nhị là nằm mơ nói mộng, cho nên cả hai vờ không thấy ánh mắt
van nài của Lý Thừa Càn, vờ thảo luận chuyện nửa tháng sau, vô cùng
nghiêm túc.
Khi hai người sắp bước qua cửa giọng âm trầm của Lý Nhị vang lên:
- Sao, hai đứa các ngươi định đặt mình ngoài cuộc à?
Phòng Huyền Linh vốn đang đi cùng Vân Diệp, Lý Thái lập tức rảo bước, Trường Tôn Vô Kỵ vừa bước ra ngoài càng đi như bay.
Lý Thái và Vân Diệp thở dài, hoàng đế không định để chuyện này hồ đồ
trôi đi, chẳng qua đem phạm vi rút gọn lại tới ba người họ, Lý Thừa Càn
quỳ mọp xuống đất, xem ra định nhận tội rồi.
Vân Diệp ngó quanh, không thấy Trường Tôn thị đâu, thậm chí khi quay lại còn chuyên môn nhìn ra sau rèm, kết quả vẫn không thấy, hôm nay tám
phần là nguy rồi.
Nhìn bộ mặt đen như đít nồi của Lý Nhị, thấy khả năng xui xeo tăng lên
ít nhất chín phần, Lý Thái cũng chung suy nghĩ, lề mề đi vào, chờ mẫu
hậu cứu mình vào thời khắc cuối cùng.
- Hoàng hậu bị kinh sợ, đã về điện Lưỡng Nghi nghỉ ngơi rồi, các ngươi
khỏi cần trông đợi hoàng hậu tới cứu, thả hai trăm thích khách vào chỗ
long tẩm của trẫm giết người. Các ngươi to gan lắm.
Tai nghe tiếng Lý Nhị gầm rù, mắt nhìn trên khốn kiếp Đoàn Hồng đóng
chặt cửa, Lý Thái và Vân Diệp nhắm mắt lại, cũng quỳ xuống bên Lý Thừa
Càn, có điều cả hai rất ăn ý lùi lại một bước. Đại họa là do Lý Thừa
Càn gây ra, hai người chỉ là bao che đằng sau, để hắn chịu thì hơn.
- Phụ hoàng, chuyện này do nhi thần nhất thời hồ đồ, không liên quan tới Thanh Tước và Vân Diệp, xin phụ hoàng trừng phạt nhi thần, nhi thần
không oán trách.
Lý Nhị cười như quạ đen:
- Ha ha ha, nhi tử tốt của trẫm, chẳng lẽ không muốn phụ hoàng ngươi sống lâu trăm tuổi? Ngươi muốn làm hoàng đế thế sao?
"Rầm" một cái, Lý Thừa Càn bị hoàng đế đá bay, người va vào cột, ngã xuống, ho mấy cái phun ra máu.
- Trẫm đương nhiên là biết ngươi làm, người khác không có năng lực thả
thích khách vào hoàng cung, cũng chỉ có ngươi ngu xuẩn như thế. Nếu có
Vân Diệp và Thanh Tước giúp ngươi, đám hòa thượng kia sớm đã chết sạch, không dùng hỏa khí, đó là nguyên nhân trẫm nhẫn nhịn tới giờ.
Miệng cao giọng chửi Lý Thừa Càn, chân không chút nương tình, Vân Diệp
không hiểu, ông ta chửi Lý Thừa Càn, sao lại đá mình? Lại cật lực đá như thế?
Người trượt trên sàn nhà bóng lộn tới năm xích, gào một tiếng va vào Lý
Thừa Càn, tuy người mặc giáp không đau lắm, nhưng nhất định phải làm ra
vẻ chút, cắn đầu lưỡi, khõe miệng cũng nhỏ ra chút máu, có thể mới hợp
lý, mới khiến Lý Nhị nguôi giận.
Vờ xoa vai, lén lút nhích sang bên hai bước, nhường chỗ cho Lý Thái, nếu không bị tấm thân to béo của hắn xô phải thì gay.
Quả nhiên Lý Thái cũng trượt tới rồi, Lý Thừa Càn lại còn muốn chặn đệ
đệ lại, kết quả bị người Lý Thái và vào ngực, miệng lại chảy máu.