Ads
Không để ý tới hai lão điên đánh nhau cheng cheng ở sân diễn võ, Ngưu thẩm thẩm, Trình thẩm thẩm kéo Vân Diệp vào phòng ấm, giường lớn giống hệt ở Vân gia, Ngưu gia đã học theo lâu rồi. Thức ăn đầy một bàn khiến Vân Diệp ứa nước miếng, rau chân vịt tươi non, dưa chuột xanh mươn mướt. Chết mất, không ngờ còn có nửa quả dưa hấu. Vân Diệp đã xem thường thịt từ lâu rồi, bới nửa miếng dưa chuột cho vào mồm nhai rau ráu, vừa ăn còn không quên đưa cho Trình Xử Mặc một nửa, còn Ngưu Kiến Hồ thì chạy ra sân tập đi bộ rồi.
- Trình bá bá cháu biết cháu kén ăn đã chuyên môn vào hoàng cung kiếm cho cháu đấy, làm bệ hạ rất không hài lòng.
Trình thẩm thẩm vừa gắp thức ăn cho Vân Diệp vừa đuổi Trình Xử Mặc ra ngoài.
Ngưu thẩm thẩm cởi áo khoác cho Vân Diệp, cười nói:
- Nhìn đứa bé này thèm khát kìa, mùa đông không thấy được rau xanh, thật là khổ.
- Tiểu Diệp, trước kia ngươi ở cùng với sư phụ thì mùa đông ăn cái gì?
Trình Xử Mặc lại cướp lấy một quả dưa chuột:
- Nhiều lắm, có đủ các loại hoa quả, quít này, dưa hấu này, chuối tiêu này, nho này, táo này, lê này, còn có một thứ quả gọi là nhân sâm, khó ăn chết đi được, ta lén lén vứt đi bị bắt được, sư phụ phạt ta phải ăn hết, đến vỏ cũng phải ăn. Rau xanh cái gì cũng có, có ớt, có cải trắng, cải dầu, có cả thứ mọi người gọi là dưa Côn Lôn nữa, dù sao cũng nhiều lắm, ta kẻ không hết. Thứ bay được trên trời, bơi được dưới nước, chạy được trên đất không thiếu.
Vân Diệp quá nhớ cuộc sống bình thường ở đời sau, mức độ sinh hoạt của quan lớn cấp tỉnh tại Đại Đường cũng chẳng thoải mái bằng tiểu thị dân đời sau, nghĩ thôi cũng thấy mình đáng thương, tuy đem chuyện con trai vứt nhân sâm đi tính vào mình có chút mất mặt, nhưng ai mà biết được chứ?
- Đó chẳng phải cuộc sống chỉ thần tiên mới có thôi sao, Tiểu Diệp, ngươi nhập thế là lỗ lớn rồi.
- Nếu không nói là huynh đệ thì ngươi cũng là người hiểu ta, đêm qua ta còn mơ thấy ngày tháng ở cùng sư phụ. Có điều nói đi cũng phải nói lại, nam tử đại trưởng phu nên tay trắng xông pha thiên hạ, cái không có thì chúng ta sáng tạo ra, bắt đầu từ việc ăn uống, đợi lập xuân, trước tiên đào mấy cái hầm, nung gạch, đắp một cái phòng ấm lớn, thêm vào đường thông khói dưới đất, làm đất ấm lên, ta không tin mùa đông không trồng được mấy loại rau xanh vào mùa đông, tới khi đó trồng khắp Trường An.
Vân Diệp thuận miệng ba hoa:
- Chuyện này giao cho ta, ngươi an bài, ta đi làm, gọi thêm cả Kiến Hổ, đây là vụ làm ăn phát tài.
Trình Xử Mặc đã bắt đầu mơ tưởng tới cảnh rau xanh đầy núi rồi.
Hai vị thẩm thẩm thấy hai huynh đệ hào hứng khoác lác cũng ở bên góp vui, nói tới khi đó bản thân sẽ tự mình xách giỏ rau tới phủ các đại quốc công bán.
….
- Vân hầu gia lại vừa lắp một cái chân cho nhi tử Ngưu đại tướng quân, nghe nói lắp vào một cái làm Ngưu tiểu hầu gia ngồi giường năm năm chạy như bay, không biết là lắp thứ chân gì, chẳng lẽ là phi mao cước trong truyền thuyết? Có thể ngày đi nghìn dặm, đêm đi tám trăm, đi trên đầm lầy sông nước như đất bằng, vượt núi cao qua thành trại như trở bàn tay.
Nghe Lý Thừa Càn bẩm bảo lên tin đồn ở phố, mắt Lý Nhị bệ hạ suýt lồi cả ra, ngày đi ngàn dặm? Đến ngựa cũng chẳng nhanh được như thế, còn vượt thành xuyên trại? Thối lắm, chẳng lẽ không phải Vân Diệp lắp cho Ngưu Kiến Hổ một đôi chân, mà là lắp một đôi cánh?
- Càn Nhi, con có tin Vân Diệp lắp cho Ngưu Kiến Hổ một đôi chân như vậy thật không?
Lý Nhị hỏi đứa nhi tử ngày càng có phong phạm thái tử của mình.
- Khởi bẩm phụ hoàng, với nhận thức của hài nhi về Vân Diệp thì chuyện lắp chân cho Ngưu Kiến Hổ chỉ sợ rằng là thật, nhưng tuyệt đối không phải ngày đi ngàn dặm, trong chuyện này e là có điều lạ, chỉ là hài nghi ngu độn còn chưa hiểu ra đạo lý.
Lý Thừa Càn đáp rất nghiêm trang:
- Con nghĩ được như thế là phụ hoàng rất mừng, Tử bất ngữ quái lực loạn thần, Vân hầu gia có lẽ là một người cực kỳ thông minh, có một số biện pháp đặc thù làm chi giả giúp người tàn tật hoạt động như người thường, chỉ là người đời ngu dốt không tìm được câu trả lời nên suy bừa đoán bậy, tưởng tượng ra một nhân vật giống như thần tiên.
***Khổng Tử không nói chuyện quái dị, bạo lực, phản loạn, quỷ thần.
……
Vân Diệp và Trình Xử Mặc đang nỗ lực huấn luyện cho Ngưu Kiến Hổ, cũng chẳng có gì, chỉ trói hai tay Ngưu Kiến Hổ trên xà ngang, mũi chân chạm đất, giống như một loại khốc hình, Vân Diệp tay cầm một cái roi ngựa, theo chủ nghĩa nhân đạo quấn lên roi một cái khăn, thi thoảng quất vào chân phải còn lành của Ngưu Kiến Hổ, không cho hắn mượn lực. Trình Xử Mặc cực kỳ hứng thú tay gầm gậy trúc quấy nhiễu cái mông của Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu như một vị liệt sĩ chính khí bừng bừng, ngậm chặt miệng, mặt đỏ tía, ánh mắt bắn ra sự thù hận, hai tay bại trói siết chặt, nghiền răng ken két.
Cái chân trái giả đi trong giầy da trâu mềm được làm cầu kỳ lót trên mặt đất, đó là chỗ duy nhất chống đỡ cơ thể của hắn. Bảy ngày qua hắn đã vận dụng thuần thục cái chân giả này để đi lại, chỉ là chưa chạy được.
Sau khi kiểm tra qua, Vân Diệp nhận định đây là bệnh tâm lý, Ngưu Kiến Hổ vẫn chưa thừa nhận cái chân giả này là một phần của cơ thể. Chuyện này không được, như thế không phát huy được hoàn toàn tác dụng của chân giả, nhớ lại trước kia Vân Diệp nhìn thấy những vận động viên gãy chân nhẹ ở Olympic người tàn tật, họ chạy rất nhanh, bản thân bất kể thế nào cũng không đuổi được, chẳng có lý do gì để Ngưu Kiến Hổ chỉ đi được, không chạy được.
- Kiến Hổ huynh, hôm nay huynh rơi vào trong tay huynh đệ bọn ta thì đừng mong có được kết cục toàn vẹn, hôm nay ta tới cửa là để báo mối thù hôm qua mời ta ăn dưa Cáp Mật, hiện giờ bất kỳ là kẻ nào, chỉ cần nhắc tới dưa Cáp Mật trước mặt ta là kẻ thù của ta. Toàn thành Trường An đều biết trò đùa đó, huynh còn cố ý lấy ra cười nhạo ta, thật đáng hận, Xử Mặc, mạnh lên chứ, ngươi chưa ăn cơm à?
Vân Diệp miệng ngậm một cành liễu, giọng điệu rất lưu manh:
- Tiểu Diệp, ngươi không biết thôi, mông của Kiến Hổ huynh rất đầy đặn, còn to hơn của lão bảo tử Yểu Nương của Yến Lai lâu, ta định thong thả thưởng thức.
Nói xong cho một gậy, hai huynh đệ kệ cho Ngưu Kiến Hổ rống lên giận giữ, còn cười hì hì trêu ghẹo Tiểu Ngưu.
Dầu sao cũng là con cháu tướng môn, Tiểu Ngưu rống lớn một tiếng, hai tay dùng sức, giây thừng vốn buộc không chắc tức thì đứt ngay. Vân Diệp, Trình Xử Mặc thấy cơ sự đã hỏng, thừa lúc Ngưu Kiến Hổ cởi giây thừng trên người liền co cẳng chạy.
Ngưu Kiến Hổ gầm gừ nói muốn đán chết hai thằng khốn kiếp, đuổi sát đằng sau, chạy từ sân diễn võ của Ngưu gia, chạy qua hậu hoa viên, xuyên qua hoa sảnh, xô đổ giàn hoa, đánh vỡ bình hoa yêu thích của Ngưu phu nhân. Dưới ánh mắt không tin nổi của Ngưu Tiến Đạt, Ngưu phu nhân cướp đường bỏ chạy. Ngưu Tiến Đạt định quát ngưng, nhưng thấy nhi tử như hổ điên xông tới, hắn chẳng trả lời mà vẫn đuổi theo như một cơn gió.
- Lão gia, vừa rồi là Hổ Nhi chạy sao? Thiếp thân không nhìn nhầm chứ?
Ngưu phu nhân hỏi, Lão Ngưu đã hoàn hồn, đại khái hiểu ra chuyện gì, cười ha hả:
- Đúng thế, lào bà tử không nhìn nhầm đâu, vừa rồi là Hổ Nhi truy sát hai tên tiểu tử kia, ừm, chạy không chậm chút nào, ha ha ha.
Xô văng cửa phụ của Ngưu gia, lao thẳng ra ngoài đường, cũng không biết là nghi trượng của nhà ai đang dọn đường. Hộ vệ lưng hùm vai hổ đứng khắp hai bên đường, vừa thấy hai tên tiểu tử hùng hổ lao ra, liền quát lớn vây lấy, đao rời vỏ, sáng loáng cả một vùng. Đang định bắt hai tên thích khách thì thấy Lưu Kiến Hổ xông tới, xô cả đám ngã nghiêng ngả.
Khỏi cần phải nói ba huynh đệ bị tóm gọn.
Hôm nay đến đây thôi.