Cái tên khốn gian như quỷ, biết rõ ràng mục đích lão tử tới đây còn cố
chụp cho lão tử cái mũ cuồng ma trong sắc giới, tuyệt đối không nói tới
chuyện ngoài nữ sắc, theo lời hắn ta mà nói, ca ca đứng đầu kỹ viện, chỉ quản được cơ thể của nữ nhân, trừ nữ nhân ra thì ca ca không biết gì
hết.
- Hà huynh, bệ hạ còn nợ huynh đệ một vạn quan, tiền còn
chưa đưa, xem chừng bệ hạ cũng không định đưa cho tiểu đệ rồi, chỉ nói
dùng người trả nợ, tổng cộng chẳng qua có hơn ba mươi nữ nhân, có đáng
vạn quan tiền không? Mấy chục xe tiền đủ mua một nghìn nữ nô Ba Tư, Hà
huynh xưa nay thống khoái sao giờ lại lằng nhằng phiền hà thế.
Lão Hà này tuy nói con người hơi thô bỉ một chút, nhưng có thể coi là hán
tử hào sảng, hắn ta nói có chỗ khó là nhất định có chỗ khó, không phải
kiếm cớ từ chối. Nếu là chuyện khác thì Vân Diệp căn bản không ép hắn
ta, nhưng vì giảm bớt áy náy cho bản thân, đành phải làm.
Lão Hà
sắc mặt biến đổi bất thường đột nhiên dẫm chân, xé áo mình, còn ném giày ra ngoài, tới khi xé tan nát quần áo toàn thân mới cướp lấy công văn
vừa mới đưa cho Vân Diệp, cắn răng thêm vào mấy cái tên rồi trả lại vào
tay Vân Diệp.
Mặt đầy bi tráng nói với Vân Diệp:
- Ca ca không ra gì, chỉ giúp huynh đệ được như vậy thôi, có một canh giờ, đi cho mau.
Vân Diệp không hiểu ra sao, Lão Hà cầm nghiên mực trên bàn lên, đập vào đầu mình, tức thì máu và mực hoàn trộn lăn theo má chảy xuống, mắt trắng dã rồi ngã vật ra mặt đất.
Thế là hiểu rồi, tên này bị Vân Diệp ép
cho hết cách, cho nên nghĩ ra khổ nhục kế này, nếu lão đại có hỏi tới
thì nói là bị Vân Diệp đánh ngất, cướp lấy văn thư, bản thân chẳng qua
kháng cự không nổi, tội sẽ nhẹ hơn nhiều.
Vân Diệp cảm động lắm, đi tới sờ động mạch cổ của hắn ta, không sao cả, tên này chỉ đánh ngất bản thân thôi.
Có người phối hợp như thế, Vân Diệp tất nhiên không dám chậm trễ, ra khỏi
cửa liền gọi Lão Trang về nhà chuẩn bị xe, bản thân cùng Lưu Tiến Đạt
chạy tới hậu viện.
Tiếng khóc không dứt bên tai, Vân Diệp cảm giác như ma âm nhập não, không hiểu Lão Hà sống ở nơi này thế nào nổi.
Lão phụ nhân ngồi ngay ngắn ở cửa, y phục trên người chỉnh tề sạch sẽ, mái
tóc trắng trên đầu không có một sợi rối, nữ nhân trong nhà cũng không ai khóc, hơn nữa rất nhiều trẻ nhỏ, bọn chúng cũng nhận ra trong nhà có
biến hóa, ngoan ngoãn nấp trong lòng mẹ, lộ ra đôi mắt kinh hoàng nhìn
động tĩnh bên ngoài.
- Đi theo ta, xe ngựa đã chuẩn bị rồi, các ngươi sẽ về quê ở Phạm Dương.
Vân Diệp chỉ nói lời quan trọng nhất:
Lão phụ nhân kinh ngạc nhìn Vân Diệp:
- Ngươi là ai, vì sao cứu chúng ta?
Giọng nói vững vàng, thân ở hoàn cảnh này vậy mà không có chút lo lắng nào.
- Lam Điền hầu Vân Diệp.
- Vì sao, vì sao? Ngươi ngăn cản lôi điện, đem tất cả hi vọng của Lô gia hủy trong chớp mắt, nay tới đây để cầu an lòng à?
Lão phu nhân không đứng dậy, nhưng trên người có khí thế uy ngiêm đang tăng lên:
- Đừng có lấy lôi điện ra nói, Lô gia bà chuẩn bị thừa lúc nạn
châu chấu bùng phát, dùng thuyết thiên nhân cảm ứng chứng minh thiên tử
vô đức, khiến trời nổi giận giáng thiên tai. Lấy văn hóa ngàn năm bức
bách hoàng quyền, mong lúc hoàng quyền yếu nhất đạt được mục đích tiếp
tục thống trị Sơn Đông của các người, không hề bận tâm tới nỗi khổ của
người dân, cho nên mới ngầm ra sức truân lương, chuản bị lừa đời mua
danh, tham lam vô độ, chí cao tài mọn, gặp kiếp nạn này mà chưa tỉnh ra
à?
Ánh sáng trong mắt lão phụ nhân lập tức tối lại, rồi hỏi:
- Ngươi ghét hào tộc, vì sao lại cứu bọn ta, không có nhà, ngươi bảo đám
phụ nữ trẻ nhỏ ở đây sống thế nào? Vốn trong nhà có gần năm trăm nhân
khẩu, cũng có thể coi là cuộc sống xa hoa, giờ đâu rồi? Người tự sát, kẻ chặt đầu, chạy được đã chạy, tản mác hết cả, đại độc ngàn năm trong
chớp mắt tan thành mây khói, đây c hính là điều các ngươi muốn chứ gì?
Sau đó cứu mấy phụ nữ trẻ nhỏ để lấy thiện danh với thiên hạ? Kế của Vân hầu cao lắm, không thẹn là danh gia toán học một đời, cái gì cũng tính
được cả, lão phụ nhân bội phục.
- Ta căn bản không định cứu bà,
bà sống quá bát tuần sớm đã hưởng hết phú quý nhân gian, bất kể xảy ra
kịch biến thế nào các ngươi hẳn cũng không còn gì để nói. Vả lại theo
luật lệ triều ta, với tuổi của bà không trong hàng ngũ bị trừng phạt, ta chỉ muốn cứu đám trẻ nhỏ kia, chúng có tội gì? Ta không muốn thấy thảm
cảnh của Vân gia xảy ra một lần nữa, đó là đạo lý của ta, không cần biết bà có hiểu không, ta làm việc cần nghe người khác bình phẩm à?
Vân
Diệp từ đáy lòng khinh bỉ đám hào tộc chơi đùa phong vân thiên hạ, đây
là thế giới thực, không phải trò chơi, người chết rồi, đầu rụng rồi,
không quay về được nữa.
Có tiêu cục hộ tống năm cỗ xe rời đi, Vân Diệp thở dài, lòng nghĩ, mong các ngươi đừng chìm đắm vào vòng xoáy cừu hận không dứt ra được.
Tiếc rằng thù hận không dễ dàng hóa giải
như thế, Vân Diệp suýt mất mạng vì lòng tốt của mình, nhưng đó là chuyện về sau, vả lại y không bao giờ hối hận.
Vân Diệp dùng phương
pháp nhanh nhất xử lý chuyện Lô gia, chỉ có thế mới có thể đem chuyện tự ý thả quan nô từ chuyện lớn hóa n hỏ.
Nắm rõ chính sách của quan phủ, tận dụng tối đa, đó là thủ pháp đơn giản mà các công ty đời sau quen dùng.
Hiện giờ Vân Diệp chính đang lợi dụng khoảng trống này, lực công tín của
quan phủ mạnh siêu cấp, nhất là công văn trên tay Vân Diệp viết rõ ràng, cho phép Lam Điền hầu Vân Diệp chọn 50 quan nô làm phần thưởng, loại
văn thư có lỗ hổng to như cái chậu này không lợi dụng một chút, ông trời sẽ giáng thiên lôi đánh y.
Lại quay về Giáo phường ti, gặp ngay
Lão Hà đầu băng bó, vừa thấy Vân Diệp là quay đầu chạy ngay, thân hình
ục ịch chạy sao thoát, bị Vân Diệp chặn ở góc tường, như thiếu nữ kinh
sợ, tay ôm trước ngực anh mắt kinh khủng nói năng lộn xộn cầu xin:
-
Huynh đệ, ta gọi ngài là đại gia được không? Ngài rủ lòng thương xót, có ai vừa đánh bị thương quan viên, cướp đi công văn, chớp mắt lại quay về nơi gây án không? Ca ca thực sự đau đầu lắm, ngài tha cho ca ca đi được không, nhà Lão Lô phạm vào luật trời, dính vào đại sự này, sao huynh đệ còn thảnh thơi nổi.
- Bệ hạ nói rồi, tiểu đệ hiện giờ còn chưa
thành niên, không tới lượt lão nhân gia quản, cấp trên của tiểu đệ hiện
giờ là hoàng hậu nương nương, bị phạt thì cũng tối đa là bắt đứng thôi,
so với mạng sống của mấy mươi con người, đệ chưa quý tới mức đó.
Lão Hà cứ như lần đầu gặp Vân Diệp, nhìn lên ngó xuống không ngớt, tấm thân béo tốt cũng thẳng lên, vẻ mặt tức cười không còn nữa, đầu quấn khăn
trắng trông như một vị liệt sĩ.
- Ngươi từ sau này trở đi chính là huynh đệ của Hà Thiệu này, vào lửa, xuống nước cứ nói một câu, ca ca tuyệt không hai lời.
- Trước kia chúng ta không phải là huynh đệ à? Sao lại giờ về sau?
- Khác nhau, trước kia ta có thể cùng ngươi uống rượu, cùng ngươi chơi
bời. Nhưng tuyệt đối không giao mạng vào tay ngươi, giờ thì khác, đem
mạng giao cho huynh đệ như ngươi là tạo hóa của ta, loại người như ngươi khiến người ta ghét, nhưng chỉ giao đại sự vào dạng người như ngươi mới bảo hiểm nhất.
- Loại phương pháp làm việc này đệ học từ một vị
trưởng bối đấy, lão gia tử cả đời giết người vô số, nhưng ông ấy không
trà đạp bất kỳ một mạng sống nào, cứu được bất kỳ ai là ông ấy làm không hề nhíu mày, dù núi đao biển lửa cũng không sờn. Tiểu đệ còn kém xa
lắm, làm việc vẫn cân nhắc, nếu như dính tới lão nãi nãi muội muội, dù
người toàn thiên hạ có chết hết thì tiểu đệ cũng tránh cho xa.
Thiệu Hà thấy Vân Diệp mặt nhâng nháo đắc ý, thế nhưng không hề giống nói đùa, nhăn lại như bị rách:
- Ta hối hận vì lời vừa xong, có thu lại được không?
- Nói bậy, đã là huynh đệ rồi, làm gì có chuyện nuốt lại lời, mau giúp
huynh đệ xem xem, năm mươi quan nô, tiểu đệ mới chỉ lấy ba mươi bảy, còn thiếu mười ba, mau bù nốt đi.
- Để ta bày rượu, huynh đệ muốn ai thì cứ lấy, cho ca ca thu lại lời, loại huynh đệ như ngươi, ta kết giao không nổi .....