Vô Thiệt nói xong bỏ đi, lão già này bây giờ buồn chán quá rồi, người ta tranh đấu không thể thiếu
ám sát, ăn trộm cơ mật. Ông ta năm xưa nói tới Vân gia dưỡng lão, kết
quả thành dưỡng lão thật, Vô Thiệt cao ngạo căn bản không tiếp nhận
được.
Đi tới viện tử Vô Thiệt nghe thấy tiếng cười sắp đứt hơi của Lưu Phương:
- Ông an phận chút đi, ta chẳng còn sống được bao lâu nữa, chỉ muốn yên
tĩnh ăn uống, sau đó trút hơi cuối đi hết quãng đời này, ông đốt xương
ta giao cho đứa tôn tử kia đặt lên bàn thở là được.
- Gia chủ không phải là người dùng tử sĩ, ông cứ nghiên cứu làm sao sống lâu hơn một chút là được, sao cứ nhất định phải gây thêm phiền toái?
Người ta đã an bài tốt mọi việc, ông ra tay chỉ càng làm loạn thêm thôi.
Vân Diệp đi qua cửa, ngồi giữa hai ông già:
- Hai vị đều là bảo bối của Vân gia, chỉ cần hai vị còn sống là phúc
của Vân gia rồi, hai vị theo ta chém giết ở Liêu Đông, đầm lầy Nhạc
Châu, sa mạc Tây Vực, không gì có thể đủ báo đáp ân tình hai vị. Giờ
tuổi cao rồi nên sống yên ổn, ta và Độc Cô Mưu có ước định không đổ máu
nữa.
- Ngươi đang tự trói mình, ngu xuẩn ngoan cố, lão phu từ nhỏ sống trong
cung, không tìm được ai sạch sẽ hết, muốn sạch sẽ chỉ có vào mộ tìm.
Lưu Phương cũng gật đầu:
- Không hiện thực, ngươi không thể tự hạn chế mình, trông đợi vào nhân
tâm, không bằng trông vào vũ lực. Nhân tâm quá tham lam, Độc Cô Mưu đang tạo thế để chuẩn bị gia nhập tranh đoạt quyền lực, ngươi phải cẩn thận, chuyện Triệu Giản Tử năm xưa không thể lặp lại, Trí gia cường đại cỡ
nào, nhưng khi ba nhà chia Tấn thì Hàn Triệu Ngụy không có cái nào thuộc về Trí gia.
- Vân gia không định phân chia Đại Đường.
- Trí gia cũng không định phân chia nước Tấn.
Bị hai lão già khinh bỉ một hồi rồi đuổi đi, Lưu Phương sau lưng nói đỡ
mình, nhưng mặt ngoài lại biến thành cùng bọn với Vô Thiệt, thủ đoạn lật tay làm mây úp tay làm mưa chơi cực kỳ thuần thục.
Vân Diệp nghĩ rất lấy, thấy nên tìm Đơn Ưng giúp đỡ, tên này hiện xưng
là đại hào Hà Lạc, Độc Cô gia gây dựng Hộ huyện kín mít, nhưng Đơn Ưng
thế nào cũng có cách tiến vào.
Năm ngoái sinh nhật lão tổ tông có hỏi Đơn Ưng hiện giờ năng lực của hắn ra sao, Đơn Ưng nói lấy đầu Lý Nhị không phải vấn đề lớn, tên này chưa
bao giờ nói dối, chắc là thật.
Viết một phong thư bằng bính âm, Đại Nha có thể hiểu, nhờ Đơn Ưng giúp
trông chừng Độc Cô Mưu. Lưu Phương nói đúng, không nên có lòng hại
người, vẫn nên có lòng phòng người. Có Đơn Ưng trông chừng, không tin
Độc Cô Mưu còn bày ra được trò gì.
Thức dậy rồi liền không muốn ngủ nữa, đâu đâu cũng lạnh run, lấy ở trên
bệ cửa sổ hai quả hồng đóng băng, đập vỡ lớp băng bên ngoài, mỗi tay cầm một quả mang vào phòng ngủ chuẩn bị xem sách. Người mới tỉnh rượu ăn
chút đồ lạnh sẽ tốt, có điều trước đó phải có cái bánh ấm vào bụng, bụng trống mà ăn hồng lạnh thế nào cũng có chuyện ...
Khi đọc sách có bóng hồng làm bạn tất nhiên là tốt, nhưng cái bóng hồng
này mà cứ lải nhải luôn mồm thì bực mình, chẳng những như thế còn lừa ăn mất một quả hồng của mình, cho nên để lỗ tai thanh tịnh một chút, Vân
Diệp đứng dậy đẩy Tân Nguyệt ra khỏi phòng, tiếp tục cầm cuốn Xuân Thu
xem ...
Lý Nhị về kinh, tuyết lớn còn chưa tan, loan giá của ông ta đã tới kinh
thành, là thủ tướng thực sự trông coi Trường An, Vân Diệp phải báo cáo
với hoàng đế chuyện mình làm thời gian qua, nhất là Trường Tôn Vô Kỵ cấp thiết muốn Vân Diệp giải thích vì sao lại điều động nhiều người như
thế.
Lý Nhị không về cung mà tới thẳng Khai Viễn môn, nơi này cách hoàng cung không xa, đi tới tường, Lý Nhị chỉ mười sáu cái đầy phủ đầy tuyết:
- Ngươi giết hết rồi sao?
- Quân pháp vô tình!
Vân Diệp khom người đáp:
- Độc Cô Mưu giết hết số còn lại rồi?
- Một trăm linh sáu người không ai sốt sót.
- Có hỏi ra gì không?
- Không ạ, Địch Nhân Kiệt đang điều tra, kết quả bị Vân Trung hầu giết hết.
Lý Nhị đi lại mấy bước hỏi:
- Nghe nói gần đây ngươi đọc Xuân Thu, còn đọc say sưa, có đọc được cái gì không?
- Vi thần đọc Xuân Thu coi như xem truyện, thần cho rằng ghi chép trong
đó giúp ích chuyện làm người, nhưng với trị quốc, thần thấy không có ích gì.
Lý Nhị kinh ngạc ồ một tiếng:
- Ánh mắt cao lắm, Văn Vương làm Chu Dịch, Trọng Ni soạn Xuân Thu, đại
học vấn như vậy mà ngươi cũng không vừa mắt? Chuyện Xuân Thu ngũ bá cũng không có ý nghĩa tham khảo nào với Đại Đường sao?
Vân Diệp cười lấy từ trong ống tay áo ra cuốn Xuân Thu cho Lý Nhị xem:
- Bệ hạ, Kim Trúc tiên sinh sau khi khảo chứng biết rằng Xuân Thu không
phải của Khổng Khâu soạn, mà là sử quan nước Lỗ, sử sách nước Tấn gọi nó là Thừa, sử nước Sở gọi nó là Đào Ngột, sử nước Lỗ gọi nó là Xuân Thu, toàn văn một vạn tám nghìn chữ, từng chữ châu ngọc, một mình Khổng Khâu không làm ra được, mà ông ta lại từng làm sử quan nước Lỗ, nên mới có
chuyện hiểu lầm này.
- Còn về Xuân Thu ngũ bá, cho vi thần một vạn hùng binh, trong một tuần
nhất định có thể chiến thắng, nếu không xin dâng đầu lên.
Lý Nhị cất tiếng cười lớn, lấy tay chỉ Vân Diệp:
- Ngươi ở tuổi thiếu niên cũng không có hào khí này, tới trung niên lại trở nên hào khí can vân.
Vân Diệp cười nịnh:
- Vì thần không có cách nào đội diện so tài với Tôn Vũ, nên không ngại mạnh miệng chút, ít nhất còn được một nụ cười của bệ hạ.
Lý Nhị cười càng lớn:
- Kẻ phạm quân pháp, giết thì cũng giết rồi, ngươi làm tướng quân, đây
là chuyện thường, trong thời gian trẫm không ở Trường An, ngươi làm
không tệ. Thanh Tước trốn ở thư trai, hoàng hậu ở tận sâu trong cung
cấm, ngươi một mình lo liệu chuyện Trường An, còn phát hiện chuyện nhỏ ở Khai Viễn môn, có thể coi là cần mẫn, không có gì để nói. Trẫm chỉ muốn hỏi, ngươi có ý kiến gì với thương luật.
- Vốn định để ngươi đi cung Cửu Thành, Vô Kỵ lưu thủ Trường An, nhưng
lần này trẫm muốn gạt người cực kỳ am hiểu thương cổ như ngươi sang, để
xem năng lực thực sự của quan lại, giờ tới lúc hỏi ý kiến của ngươi gì.
Có gì nói nấy, đây là tường thành, chỉ có quân thần chúng ta biết, nói
thật đi.
Vân Diệp ném nắm tuyết trong tay đi thật xa:
- Thần tất nhiên là có lời muốn nói, không nhịn nổi, ai xác định thuế
một phần mười ba? Chẳng lẽ không thấy như vậy là quá rộng rãi sao?
- Vì sao cố định ba mươi năm? Thương thuế phải tùy theo biến hóa mà thay đổi, từ khi Đại Đường lập quốc tới nay cũng đã nhiều lần thay đổi tỷ lệ thuế.
- Một cái cuốc muốn làm ra phải khai khoáng, luyện sắt, rèn, mỗi một mặt xích đều có thương cổ tham dự mới tới tay nông phu. Tác dụng của thương cổ là thúc đẩy hàng hóa lưu thông, cho nên chúng ta cho họ kiếm được
lợi nhuận trong đó. Thương thuế kỳ thực là một thủ đoạn kiềm chế thương
nhân, một là không cho họ kiếm quá nhiều lợi nhuận, hai là lấy một phần
lợi nhuận của thương nhân dùng vào dân sinh, coi như trả lại cho dân.
- Lợi nhuận cái quốc không thể quá nhiều, nếu không nông phu không mua
nổi cuốc, sẽ ảnh hưởng tới sản xuất nông nghiệp, cái vòng tròn ác tính
đó tiếp diễn sẽ xuất hiện chuyện toàn dân kinh doanh, tới lúc đó tai họa của quốc gia sẽ tới.
- Bệ hạ cố ý dung túng thương cổ, bản tính của thương cổ là kiếm lời, có lời là lớn gan. Nếu có mười phần trăm lợi nhuận, hắn cam nguyện bị sử
dụng. Có hai mươi phần trăm lợi nhuận, hắn trở nên tích cực. Có năm mươi phần trăm lợi nhuận, hắn dám mạo hiểm. Vì lợi nhuận gấp đôi, hắn dám
trà đạp mọi pháp luật. Có lợi nhuận gấp ba, hắn bất chấp mạng sống.
- Cho nên bệ hạ, lột da nhồi cỏ không ngăn được dã tâm của thương nhân đâu.