Khí trời sáng, trước Vân phủ tiếng người tiếng ngựa huyên náo, Vân Diệp
thỉnh an lão nãi nãi xong, cưỡi lên lưng Vượng Tài đã vô cùng sốt ruột
phóng vào Tần Lĩnh Trước, Lưu Tiến Bảo không rời một bước, Lại Truyền
Phong quát lớn áp tải lương thảo đằng sau, phủ binh và dân phu cùng chậm rãi khởi động.
Học sinh thư viện không cam tâm theo sau, trừ ba học sinh lớp cao, Vân
Diệp từ chối tất cả, Bàng Ngọc Hải, Lý Nghĩa Phù, Dụ Dân kích động tới
mặt nóng bừng, đây là xuất chinh chân chính, ba người mình được đại tổng quản chọn làm tham quân là vinh dự cực lớn, chút chuyện xích mích nhỏ ở thư viện không đáng nhắc tới.
Cửa Tần Lĩnh cũng có một đám đông, đám Lão Trình, Lão Ngưu, Lão Tần, Lão Úy Trì tới cả rồi, ngay cả Lý Tịnh rất lâu chưa rời nhà cũng tới,
Trường Tôn Xung ôm một vò rượu nhét vào lòng Vân Diệp:
- Biết ngươi thích rượu nho, đây là thứ gia phụ cất giấu nhiều năm, tặng ngươi, chúc ngươi bách chiến bách thắng.
Vân Diệp ôm Trường Tôn Xung, vỗ vai hắn mấy cái, nhờ hắn chiếu cố Vân
gia, cả Trình Xử Mặc, Lý Hoài Nhân đều không có nhà, Lý Thừa Càn lại
không tiện, đành phó thác cho hắn.
- Yên tâm, trước khi ngươi về nhà, ta sẽ cẩn thận, quyết không có chuyện.
Lão Trình sảng khoái hơn nhiều, đẩy Trình Xử Lượng tới đội ngũ, rồi đích thân đưa tới một chén rượu, Vân Diệp bái tạ tất cả trưởng bối, uống
cạn.
- Nếu Trương Trọng Kiên gây trở ngại cho ngươi thì không cần nể mặt lão phu, cứ thẳng tay mà làm.
Không ngờ Lý Tịnh lại nói lời này, Vân Diệp gật đầu, chắp tay cáo biệt mọi người:
- Nguy cơ Nam Hải không thể trì hoãn, Vân Diệp cáo từ, ngày khác khải
hoản sẽ tới phủ các vị trưởng bối cảm tạ, Vân Diệp đi đây ...
Ngưu Tiến Đạt vỗ mạnh lên mông Vượng Tài, Vượng Tài kêu lớn chạy trước.
Tốc độ hành quân của Vân Diệp rất nhanh, ba ngày sau rời Kim Ngưu đạo,
sắp vào Bao Tà đạo, Vân Diệp hạ lệnh nghỉ ngơi, lần trước đi qua Bao Tà
đạo gặp bảy ngày mưa xuân, lần này gặp phải mưa mùa hạ, không phải loại
mưa nhỏ, không biết có sụt lở không, Vân Diệp không dám mạo hiểm, phải
một đội thám báo đi trước, an toàn là thứ nhất, cái thời đại chết tiệt
này có đường mà đi là A Di Đà Phật rồi, ai còn tình tới nguy hiểm hay
không?
Chập tối thám báo truyền tin về, đường thông, nhưng có hổ xuất hiện,
chuyện này là sao đây chứ? Thương cổ còn lo chứ với quân đội nó chẳng là cái gì. Trình Xử Lượng cao hứng hò hét, hắn muốn giết một con hổ làm
thịt cho cha ăn, dù người nhát gan nhất là Dụ Dân cũng không coi hổ là
uy hiếp.
Trời vừa mới sáng đại đội nhân mã lại tiếp tục xuất phát, quả nhiên là
có hổ, đi trên sơn đạo chật hẹp, hai bên thi thoảng truyền tới vượn hót
hổ gầm, chẳng rảnh trừ họa cho thương cổ, mau chóng hành quân mới là
chuyện cần làm.
Tới chỗ Tào Tháo viết chữ, Bao thủy vẫn mãnh liệt như cũ, đây là hiện
tượng tốt, nói rõ lượng nước ở Hàn Thủy sung túc, mình đi thuyền không
có vấn đề. Mệnh lệnh y cấp cho Lưu Nhân Nguyện là trang bị chiếc Đại Đế, không phải là võ trang toàn bộ.
Lông của Vượng Tài đột nhiên đều dựng hết lên, không ngừng quay đầu nhìn Vân Diệp, điều này chứng tỏ nguy hiểm đã tới gần, năm xưa vượt qua rừng rậm Nam Chiếu không có bản lĩnh này của Vượng Tài thì không biết mình
đã chết bao lần.
Rút nỏ ra, cảnh giác nhìn cánh rừng bên cạnh, Lưu Tiến Bảo khẽ quát một
tiếng, gia tướng Vân phủ lập tức bảo vệ Vân Diệp ở giữa, tới giờ Vân
Diệp vẫn không tin hổ dám tấn công đại đội binh mã.
Bụi cỏ tách ra, không phải hổ mà là một con gấu lớn, Lý Nhị chết tiệt,
lần trước giết chết một con gấu mẹ, bắt đi hai con gấu con, hiện giờ
đồng loại của nó tới báo thù.
Lần đầy thấy gấu chạy nhanh như thế, thế nhưng nó không nhắm vào Vân
Diệp mà vào hậu đội, Lại Truyền Phong cười không khép miệng lại được,
đứng trên xe điều khiển nỏ tám trâu, đợi con gấu lại gần mới đột nhiên
công kích, vì giữ tấm da gấu hoàn chỉnh, hắn nhắm vào miệng gấu bắn, kết quả nỏ quá mạnh làm cả cái đầu gấu bị bắn vỡ làm đôi, Lại Truyền Phong
tức tối xuống xe đá con gấu một cái, da gấu không có đầu thì không đáng
tiền.
- Da gấu cho ngươi, tay gấu của ta.
Lần trước hỏi Lý Nhị xin tay gấu bị xỉ nhục một trận, ông ta ăn tay gấu
cũng không mời mình, lần này mình là lão đại, có thể tùy ý an bài chiến
lợi phẩm.
Binh mã dưới sự thúc giục của vân Diệp chẳng mấy chốc tới Nam Trịnh, Vân Diệp ký hồi chấp cho dân phu, có hồi chấp coi như bọn họ đã hoàn thành
lao dịch, trong vòng ba năm không bị triều đình sai phái nữa.
Đoạn Hán Giang này nước cạn, chỉ có thể ngồi bè, Vân Diệp lên bè lệnh
dân phu Nam Trịnh dốc sức chống lên đường, trên bè có cắm buồm, đi rất
nhanh, một ngày thậm chí có thể đi hơn trăm dặm.
Vân Diệp tới Đại Dã lại cần đổi thuyền, do bản thân đi nhanh hơn dịch mã triều đình, nên quan viên Đại Dã không biết phải chuẩn bị thuyền cho
Vân đại tổng quản, Trình Xử Lượng đem công hàm tới quan nha một chuyến,
bến tàu lập tức náo loạn, vô số dân phu bị trưng dụng, dân phu không cần biết thuyền dùng làm gì, cứ mang vật tư lên, tiếp đó lập tức xuất phát
không để ý tới đám quan địa phương giữ lại c hiêu đãi, hiện giờ thứ Vân
Diệp thiếu là thời gian.
Từ Đại Dã thuận dòng đi xuống, mặt nước ngày càng rộng, vô số thuyền bè
chở hàng từ Nhạc Châu đi qua, đây là một thủy đạo tấp nập.
Nghe nói có một bộ phận Ngũ nha đại hạm bị rỡ bỏ, một bộ phận được
thương nhân làm thành thuyền hoa, nay đang trôi nổi trên Động Đình hồ,
ngày đêm không dứt tiếng đàn sáo. Bá vương mặt nước một thời luân lạc
tới mức này khiến vô số tao nhân mặc khách thương xót, vài khúc ca không tệ từ đó mà thành, coi như tái ông thất mã đi.
Quay về thuyền, Vân Diệp yên tâm hơn nhiều, có lẽ vận mệnh của mình bị
biển khơi thu hút, nơi tim hướng về mới là cố hương, hạm thuyền chòng
chành tựa hồ mang tới cho Vân Diệp sức mạnh vô tận.
Ở cửa sông gặp được chiếu Đại Đế, mặc dù đã làm thuyền hàng một thời
gian, nhưng tư thế mạnh mẽ của nó không chút thay đổi, có điều hiện giờ
trên chiếc Đại Đế tấp nập như công trường, vô số thợ đang bận rộn khôi
phục vũ trang cho nó, bá vương muốn phục hồi oai khí ngày nào phải chờ
một thời gian.
Lưu Nhân Nguyện tới đón Vân Diệp, bi thương hỏi:
- Chúng ta còn kịp không?
- Ta tin vẫn kịp, theo tính toán của ta, Cao Sơn Dương Tử đang trên
đường tới Quảng Châu, với sự tự phụ của Lô Thừa Khánh, ông ta nhất định
không đi đón, mà bày ra tư thế chủ nhân đợi phó nhân tới bái kiến, chỉ
có điều ông ta không biết Cao Sơn Dương Tử sẽ không bao giờ làm nô phó
cho bất kỳ ai, ả ta sinh ra để làm chủ nhân.
- Chỉ cần chúng ta có thể nhanh chóng khống chế thủy sư Lĩnh Nam là ngày tàn của Cao Sơn Dương Tử sẽ tới, ta không thích biến hóa, cũng hi vọng
Lô Thừa Khánh không đọa lạc tới mức dẫn thủy sư Lĩnh Nam đi đón Cao Sơn
Dương Tử, nếu thủy sư Lĩnh Nam có chút tổn thất nào, ta sẽ xé xác ông
ta.
Nói tới tình cảm với thủy sư Lĩnh Nam t hì Lưu Nhân Nguyện càng sâu nặng hơn Vân Diệp, hắn quanh năm quản lý hạm đội này, thủy sư Lĩnh Nam đã
ngấm vào máu hắn, không muốn tốn chút thời gian nào vào chuyện lễ nghi
vô dụng, lập tức hạ lệnh xuất phát.
Tù và vang lên, neo đá của chiếc Đại Đế chầm chậm kéo lên từ đáy sông,
năm chiếc buồm cực lớn giương hết cỡ, Đông Ngư điều khiển bánh lái, hò
hét ầm ĩ, tỏ ra cực kỳ hưng phấn