Trình Xử Lượng thấy vận mệnh của mình đã được định đoạt, đành cầm xương lên gặm tiếp,
nhớ tới thủ pháp hành hạ biến thái của Vô Thiệt, dù ăn gan rồng tủy
phượng cũng thấy vô vị.
- Xử Lượng thì ta không lo, chẳng qua bị hành hạ một chút thôi, không có gì xấu. Bá bá lo Xử Mặc kia, đầu óc nó cừng nhắc, cả đời chỉ muốn lên
chiến trường chém giết thực sự một lần, đáng tiếc vận mệnh quá kém, bệ
hạ đông chinh không kịp, ngươi hải chiến ở nam hải cũng không gặp. Vụ
châu địa thế xa xôi, dân phong thuần phác, nơi đó không có chiến sự, nên nó mới đánh gãy chân thứ sử để được về, vốn là tội chặt đầu, được bệ hạ che đậy đi. Bá bá nói gì nó cũng không nghe, các ngươi là huynh đệ, nói chuyện có tác dụng hơn lão già này, rảnh rỗi khuyên nó nhiều hơn.
Vân Diệp cười khì kính Lão Trình mộ chén:
- Bá bá đợi xem, không tới ba năm sẽ có một trận ác chiến, Xử Mặc ở lại
kinh thành, nói không chừng khi đó bọn cháu sẽ cùng xuất chiến.
Lão Trình kinh ngạc:
- Nói xem là chuyện gì, sao lão phu không nhận ra, đối phương là ai? Cao Ly? Thổ Phồn? Không thể nào.
- Khai xuân triều ta chi viện Đột Quyết tây chinh, còn cả Hồi Hột và chín họ Chiêu Vũ muốn tây chinh, triều đình đều ủng hộ ...
Lão Trình ngẫm nghĩ:
- Chuyện này bá bá biết, chúng đánh nhau liên quan gì tới chúng ta, chẳng lẽ còn muốn phái con cháu huân quý đi đánh giúp à?
- Bá bá, không thể nói thế, tiểu chất dám cược người Đột Quyết không
đánh được người Đại Thực, khi bị chặn lại ở cao nguyên, tiến thoái lưỡng nang sẽ cầu viện, bệ hạ ắt đồng ý. Quanh năm thái bình không có lợi cho quân sự, bệ hạ dù xuất phát từ mục đích luyện binh hay là giương oai,
tây chinh là chuyện khó tránh khỏ. Cáp Lý Phát của Đại Thực muốn hào
quang của An Lạp ( Allah) chiếu rọi khắp thế giới, với bệ hạ mà nói, hậu quả bị xâm chiếm nhân tâm còn ác liệt hơn bị xâm chiếm lãnh thổ. Một
khi bỏ mặc, người Đại Thực sẽ giết hết người Đột Quyết, thành láng giềng của Đại Đường, với tính khí bệ hạ, bá bá nói xem sẽ có chuyện gì?
- Bệ hạ cướp vợ con hắn, chôn tên láng giếng này xuống đất mới yên tâm. Ý ngươi là nên để Xử Mặc tham gia chuyển vận lương tiếp tế người Đột
Quyết?
Trình Giảo Kim gõ bàn hỏi:
- Đúng thế bá bá, như vậy Xử Mặc tham chiến là hợp tình hợp lý rồi, tiểu chất đoán chừng đây là trận ác chiến cuối cùng của Đại Đường, sau trận
chiến này, phương tây trăm năm không có chiến sự.
Trình Xử Mặc cầu khẩn nhìn phụ thân, nếu không giành được quân công ở chiến dịch này, mình sẽ sống vô danh cả đời.
- Ngươi cũng đi sao? Nếu huynh đệ các ngươi cùng lên chiến trường thì
còn có người chiếu cố cho nhau, điều này vô cùng quan trọng, lão phu
chinh chiến cả đời, khi nào có huynh đệ ở bên mới thoải mái mà đánh, nếu không sẽ giữ lại ba phần chiến lực để chuẩn bị rút lui.
Lão Trình mặt mày nghiêm túc, lần này hành quân vạn dặm, riêng đi đường
đã tổn hại ba thành quân lực, đó còn là tính toán ít nhất, huống hồ phải đánh với kẻ địch mạnh nhất, không có bằng hữu đáng tin ở bên, bất kể
thế nào Lão Trình cũng không cho Trình Xử Mặc đi, vì quân công mà mất
trưởng tử là tai họa.
Vân Diệp đứng lên mở cửa sổ nhìn tuyết trăng phiêu phiêu bên ngoài, tự nói một mình:
- Hồn phách tiểu chất có lẽ mất ở tây bắc, tiểu chất muốn đi tìm, thời
gian qua luôn mơ thấy sa mạc, cỏ lác, còn cả dê, cho nên tiểu chất muốn
đi xem. Vượng Tài cũng luôn hướng về phía tây hí vang, năm xưa tiểu chất và Vượng Tài cổ vũ nhau từ hoang nguyên đi ra, luôn thấy mất cái gì đó, nên lần này tiểu chất ắt phải đi một chuyến, dù có tìm được hồn phách
về không, ít nhất thì cũng đã đi tìm, cũng an ủi được bản thân. Vượng
Tài năm nay đã mười bốn tuổi rồi, nếu không đi, tiểu chất lo mấy năm nữa nó không đi được nữa.
Tuyết lớn bay vào cửa, rơi lên mặt Vân Diệp, y vuốt một cái, mặt ướt
sũng, chẳng biết là tuyết tan hay nước mắt, y muốn tới hoang nguyên Lũng Hữu, muốn tới bên bờ suối kia, đào xuống dưới xem có tìm được đường về
không, y thực sự muốn về xem.
Trình Xử Mặc vỗ vai Vân Diệp an ủi:
- Bất kể ngươi mất cái gì, ta đều giúp ngươi tìm, không tìm được thì cướp, bất kể là ai có chúng ta cũng cướp về.
Sau khi rời Trình gia, Vân Diệp không nhắc tới chuyện tây chinh nữa, Lão Trình cũng hạ lệnh bảo mật, nên chỉ có vài người biết. Lão Trình bắt
đầu an bài Trình Xử Mặc vào Hữu Vũ vệ, chỉ cần triều đinh chi viện Đột
Quyết, Hữu Vũ vệ sẽ là đội ngũ thích hợp nhất.
Vân Diệp rất không muốn tới nhà Lý Tịnh, nguyên nhân chủ yếu là vì Cầu
Nhiệm Khách, tên khốn kiếp này nhất định sẽ lên mặt trưởng bối với mình, nhưng sắp tới Nguyên Tiêu rồi, không đi thì thất lễ, Vân Diệp liền một
mình tới nhà Lý Tịnh.
Lý Tịnh mặc đồ văn sĩ, Hồng Phất Nữ mặc áo bào hoa, hai người giống thổ tài chủ hơn là hiệp sĩ, hoặc đại tướng.
- Tưởng ngươi mắt mọc trên đỉnh đầu, xem thường tiểu môn hộ như Lý gia,
xem ra còn biết hai chữ lễ số viết thế nào, tới rồi thì vào tiệc đi.
Lý Tịnh chẳng rườm lời, đưa Vân Diệp tới hoa sảnh ăn cơm, nhà huân quý
nếu không bố trí vài gian phòng cây cối xanh tốt thì không mặt mũi nhìn
ai.
Chẳng có hoa cỏ quý giá, ngược lại rau rất nhiều, một hàng ớt trồng
ngoài cửa sổ, đã có mấy quả sắp đỏ rồi, coi như tăng thêm chút màu sắc
tươi đẹp.
Không thấy Cầu Nhiệm Khách, Vân Diệp lấy làm lạ, thấy y ngó nghiêng, Lý Tịnh nói:
- Trọng Kiên tuy là người quen, nhưng hôm nay gặp mặt không hợp, ngươi
mang thiếp tới bái phỏng, lão phu chiêu đãi hầu tước, không thể giới
thiệu hải tặc, quy củ định ra thì phải tuân thủ.
Vân Diệp đứng dậy rót rượu cho Lý Tịnh và Hồng Phất Nữ, thở dài:
- Lấy lễ ra tiếp ắt có điều nhờ vả, bá bá có gì nói thẳng đi, nếu không bữa này ăn không ngon.
Lý Tịnh uống cạn chén rượu, nhìn thẳng Vân Diệp nói từng chữ:
- Trọng Kiên thế cùng lực kiệt, có thể lui vào eo biển tạm lánh nạn không?
- Không được, ông ta dám qua eo biển, tiểu chất sẽ lấy đầu tế cờ, đây là chức trách của Vân Diệp, quan thuyền, thương thuyền có thể vào, hải tặc không được.
Vân Diệp nói rất dứt khoát:
Hồng Phất Nữ nổi giận đứng dậy, nhưng bị Lý Tịnh kéo xuống, từ đó không
nhắc tới chuyện Cầu Nhiệm Khách nữa, hai người chén qua chén lại, coi
như vừa rồi chưa nói gì.
Cơm lưng lửng bụng, rượu ngà ngà say, Vân Diệp đứng dậy cáo từ, Lý Tịnh
vô cùng khách khí tiến Vân Diệp ra tận cửa, nhìn y lên xe ngựa rời đi
mới vào nhà.
Hồng Phất Nữ chỉ phía Vân Diệp rời đi, lớn tiếng nói với Lý Tịnh:
- Tên tiểu tử vong ân phụ nghĩa như thế cần gì phải khách khí với y?
Chút chuyện nhỏ như thế cũng không đồng y, chàng không nên truyền binh
thư cho y, để bây giờ không thể kiềm chế được y nữa.
- Nàng còn muốn thế nào, y là đại tướng quân, thay đế quốc canh giữ cánh cửa phương nam, sao có thể làm việc thiên tư? Trừ đi chuyện Trọng Kiên
là huynh đệ của chúng ta, nếu là ta, ta trả lời còn tuyệt tình hơn,
huống hồ y đã cho Trọng Kiên một đường sống, đó là kết quả tốt nhất mà
vi phu mong đợi rồi, không được nói bừa.
- Y muốn lấy đầu Nhị ca tế cờ, chàng còn nói y cho một đường sống?
Hồng Phất Nữ càng giận:
- Nàng không hiểu ngôn ngữ quan trường thì đừng nói xen vào, chỉ cần nhớ Vân Diệp đã cho Trọng Kiên một đường sống là được.
Lý Tịnh không giải thích cho Hồng Phất Nữ, quan viên nói chuyện với nhau nhiều khi chỉ hiểu là được, không thể nói ra.
Học thêm về lịch sử:
Nhà tiên tri Muhammad (570 - 632), người sáng lập đạo Hồi ở Ả Rập đã
viết thư cho ba đại đế thế giới thời bấy giờ là hoàng đế Đông La Mã
Heraclius, hoàng đế Ba Tư Khosrau II và Đường Thái Tông, buộc họ phải
chấp nhận đạo Hồi, nếu không thì sẽ bị trừng trị. Nhận được thư, Đường
Thái Tông cho người Ả Rập ở Trung Hoa được xây thánh đường đầu tiên của
họ ở phía Đông.
Đọc sử chỉ cần biết sự kiện thế thôi, còn phần Lý Thế Dân đánh trận thua buộc phải đồng ý điều kiện, hay thiên triều thượng quốc ban ơn cho dã
nhân được tới đại quốc để được khai sáng văn minh thì lời nói của đám sử gia thối mỗi đằng, ai chẳng viết hay cho mình, chẳng cần quan tâm.