Đường Chuyên

Chương 53: Q.24 - Chương 53: Dân Luận




Vân Diệp ở lại Hành Dương, dựng doanh trướng Phiêu kỵ đại tướng quân, trong quân thẩm phán tội phạm rất đơn giản, hoặc đình trượng hoặc chém, Vân Diệp mạnh tay một chút, đánh chết người cũng không cần chịu trách nhiệm.

Địch Nhân Kiệt rất thích hợp làm quan thẩm phán, nên Vân Diệp không cần phí tâm, đem toàn bộ sự chú ý đặt vào trị an.

Cùng Địch Nhân Kiệt tới Hành Dương còn có quan phủ dân Nguyên Gia, tuy nói năm mươi tuổi mới lên được quan ngũ phẩm, nhưng có vẻ hắn chẳng hề bận tâm, chòm râu dài một xích phơ phất trên khuôn mặt gầy gò, trông vô cùng nho nhã.

Chính là thiếu niên năm xưa vì tình nghĩa không chút ngần ngại cưới ca cơ của Yến Lai Lâu.

- Nguyên Gia, ngươi ở Huệ Châu trị thủy, ở Tùy Châu mở thương đạo, công tích nổi bật, sao tới giờ vẫn là quan ngũ phẩm? Nói ngươi thiếu tư đức thì lão phu không tin, ngươi làm chuyện táng tận lương tâm gì mà bị lại bộ dày vò như thế?

Vân Diệp nhìn học sinh của mình, uống một ngụm trà nóng hỏi:

- Bẩm ân sư, học sinh từ một giới bạch y tới quan lớn một phương đã là tạo hóa rồi, có lẽ quan ngũ phẩm là cực hạn của học sinh, làm ân sư chê cười.

Nguyên Gia cẩn thận đáp, nhiều năm lăn lộn quan trường đã mài nhẵn góc cạnh của hắn.

Vân Diệp phất tay:

- Đúng là đúng, sai là sai, ngươi là học sinh của ta, tiên sinh tất nhiên không thể để ngươi bị ức hiếp mà không quản, nếu vì nguyên nhân khác thì lão phu kệ, nhưng nếu vì chuyện phát thê của ngươi thì lão phu phải hỏi. Lũ khốn kiếp, chính Lý Cương tiên sinh làm mai chưa đủ chứng minh thê tử ngươi là nữ tử tốt sao? Ta cũng nhận trà do phu nhân ngươi kính hiến, ta sẽ tới lại bộ hỏi.

Nguyên Gia đứng dậy tạ ơn:

- Tiên sinh không cần tốn công như thế. Thẩm Công Hải, Diêu Tứ, Chu Tông đều từng minh oan cho học sinh, nhưng học sinh không muốn vào Trường An, nếu không ba năm trước đã là chủ sự hộ bộ, đa tạ tiên sinh quan tâm.

Vân Diệp rất ngạc nhiên:

- Vì sao, chẳng lẽ ngươi không còn chí tiến thủ nữa?

- Hùng tâm của học sinh vẫn còn, nhưng đặt lên người bách tính chứ không phải quan chức. Đại Đường ta không thiếu danh tướng cái thế, không thiếu anh tài chính trực, chỉ thiếu quan địa phương có thể an tâm dẫn dắt dân chúng tiến lên. Học sinh cho rằng nếu không thể đem toàn bộ tài học ở thư viện dùng ở thực tiễn là bi ai cả đời, còn về phần danh lộc chỉ là chuyện nhỏ.

- Ha ha ha, giỏi cho Nguyên Hoằng Nghị, lão phu không bằng ngươi! Có điều ngươi mang một cái rương lớn như thế tới làm gì, không phải là hối lộ chứ? Tiên sinh ngươi cả đời phú quý, tầm mắt cao lắm đấy.

Nguyên Gia cười sáng lạn, mở rương ra, lấy từng quyển sách đặt lên bàn:

- Tiên sinh xem, làm thứ sử bốn nhiệm kỳ khiến học sinh có khái niệm mới về dân sinh, cho nên dùng hai năm biên soạn hoàn tất, đặt tên là ( dân luận), còn chút thiếu sót, do học sinh tài cạn, xin tiên sinh hiệu đính.

Vân Diệp mở một cuốn ra xem, tức thì giật mình:

- ( Xuân Thu. Cốc Lương truyện ): "Cổ giả hữu tứ dân: Hữu sĩ dân, hữu thương dân, hữu nông dân, hữu công dân ", ( Quản Tử. Tiểu khuông ): "Sĩ nông công thương tứ dân giả, quốc chi thạch dân dã." Ý là trụ cột quốc gia. ( Hán thư. Thực hóa chí thượng ): "Sĩ nông công thương, tứ dân hữu nghiệp, học dĩ cư vị viết sĩ" ....

- Ngươi định đem sĩ nông công thương đặt ở cùng một vị trí? Ngươi định đem toàn bộ đặc quyền của sĩ nhân bình dân hóa?

Nguyên Gia mắt không chớp nhìn tiên sinh của mình:

- Đều là cha sinh mẹ đẻ vì sao lại phân cao thấp sang hèn? Đem điều kiện hậu thiên ép lên tiên thiên là trái thiên đạo?

Vân Diệp gật gù:

- Ta hiểu rồi, không ai muốn in sách của ngươi phải không? Sau đó ngươi thấy đầu lão sư tương đối lớn, nên tới tìm ta chống đỡ? Có biết học vấn của ngươi truyền bá sẽ đem tới ảnh hưởng gì không? Trước tiên phải vượt qua ải hoàng quyền trời ban đã, tiểu tử, nói cho cùng ngươi chưa định liều mạng vì chân lý.

- Tiên sinh khi dạy học sinh bài đầu tiên có nói phải tự giữ mình ra sao, học sinh tất nhiên nghe theo. Hiện Nguyên Bảo Nhi sinh cho học sinh ba đứa con, ba nam một nữ, tuy không phải đại phú, nhưng cũng an khang thoải mái, cuộc sống như thế học sinh sống chưa đủ, nên đành nhờ tiên sinh.

- Vốn định tìm Thẩm Công Hải, song tên đó bị dọa sợ vãi phân bỏ chạy luôn trong đêm. Diêu Tứ, Chu Tông cũng không muốn giúp, giờ bọn họ chỉ cần nghe tới học sinh tới bái phỏng là giả bệnh.

Vân Diệp cười khổ:

- Đừng nói họ, tiên sinh ngươi cũng muốn ngã bệnh rồi đây, tiên sinh ngươi hiện là quyền thần, nếu như không muốn làm Vương Mãng thì không nên làm tổn hại hoàng quyền, giờ làm thế ngươi biết có hậu quả gì không?

Nguyên Gia gật đầu:

- Đại Đường sẽ lập tức đại loạn, khả năng chia rẽ.

- Ngươi muốn thấy cảnh đó không?

- Học sinh lỗ mãng rồi, tiên sinh đúng là không hợp truyền bá cuốn sách này, suy nghĩ của học sinh có sơ hở, là học sinh sai.

- Không, ngươi không sai, con người đều do cha sinh mẹ đẻ, đều có tấm thân máu thịt, phân làm tam đẳng chín cấp đúng là không ổn, vì thế nói ngươi không sai.

Vân Diệp ôn hòa dạy bảo:

- Có điều Nguyên Gia, muốn thực hiện nguyện vọng của mình phải tìm ít người cùng chung tư tưởng mới làm được.

Nguyên Gia hoang mang nói:

- Chí hữu như Thẩm Công Hải, Diêu Tứ, Chu Tông còn không muốn, học sinh tìm ai đây?

Vân Diệp bực mình cầm mảnh ngọc như ý trên bàn gõ vào đầu Nguyên Gia:

- Ngu xuẩn, ngu xuẩn! Sao thư viện lại dạy ra thứ ngu xuẩn như ngươi, ba tên đó đều là kẻ được lợi, ngươi tìm bọn chúng khác gì trèo cây tìm cá?

- Xéo về, nghĩ cho kỹ ai mới là đối tượng tiếp thị tốt nhất, chỉ cần tìm đúng người, chẳng những không có phiền toái, còn được ủng hộ lớn, lúc đó sách của ngươi in khắp thế giới cùng được.

- Xéo ngay, lão phu cũng là sĩ nhân, kiên quyết không đứng cùng tiện dân như ngươi.

Nguyên Gia mê hoặc xách rương bị tiên sinh đuổi khỏi phòng khách, vừa đi vừa nghĩ, kết quả đụng đầu vào cột, choáng váng ngã lăn ra đất, vẫn không nghĩ ra ai có khí phách lớn như thế?

Tiên sinh đã là cực đỉnh nhân thần đều không được, chẳng lẽ hi vọng vào Trường Tôn Xung, Độc Cô Mưu? Trong mắt Nguyên Gia, hai người này là thứ suy đồi nhất thế giới.

Còn ai được nữa? Nay tiên sinh bị hai chữ quyền thần trói chặt không cựa quậy được, còn ai lợi hại hơn tiên sinh được nữa?

Rốt cuộc là ai chứ? Nguyên Gia buồn bực muốn ngửa đầu hét lớn, nếu tiên sinh nói có người như thế, vậy nhất định là có, vậy rốt cuộc là ai?

Nguyên Gia chắp tay sau lưng đi trước, lão phó vác gánh theo sau, Hành Dương tuy bị Lý Tượng họa hại không nhẹ, nhưng là trọng địa của Hồ Nam, thương nhân theo sau đít đại quân, có kẻ ngốc cũng biết Lý Tượng không địch nổi Đại tướng quân. Một khi Hành Dương được thu phục, thế lực thương nghiệp ở đó nhất định cũng bị quét sạch, thương nhân sẽ ùn ùn kéo tới, ra sức tranh đoạt địa bàn, cơ hội này quá hiếm có.

Nguyên Gia căm ghét nhìn đám thương nhân chỉ biết tới lợi nhuận, bọn chúng không béo núc như lợn thì gầy khô như que củi, không ai vừa mắt cả, người như thế vì sao lại được liệt vào tứ dân?

Nghĩ tới đó hắn sững người, hắn nỗ lực không phải vì thương nhân, mà vì kiếm phúc lợi cho công, nông, hắn chợt nhận ra mình bỏ sót cái gì đó rất quan trọng.

Cần phải suy nghĩ kỹ, có gì đó không ổn, Nguyên Gia thấy đầu óc loạn tung lên, tiếng tranh cãi của thương nhân ngày càng lớn, cuối cùng tràn ngập đầu óc, nhấn chìm hắn ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.