Đá cột nhà, cậy lớp sơn, còn xách một thùng nước trong giếng lên nếm thử, đôi khi bảo đám đại hán nhổ gốc cây lên nghiên cứu.
- Cái cây này ít nhất đã có năm năm.
Lý Nhị nhìn cây thông trong tay thị vệ, xua tay bảo có thể ném đi, nhưng đã muộn rồi, có hai tên tướng mạo hung ác đi tới, lịch sự yêu cầu Lý
Nhị bồi thường tiền năm mươi cây thông, hai người là võ hầu trong thành.
Đám thị vệ định nổi giận, Vân Diệp vội lấy ra một ngân tệ cho vào trong tay vươn ra của một đại hán, đại hán đó mới gật đầu:
- Xem là được rồi, sao phải nhổ cây lên, đất trong thành mỏng, trồng
được một cái cây không dễ, toàn là đại lão gia quần áo sang trọng mà
không hiểu chuyện bằng hán tử thôn quê.
Nói xong cướp lấy cái cây nhỏ trong tay thị vệ, lấy xẻng trồng lại rồi
ngang nhiên đi qua mặt Lý Nhị, Vân Diệp toát mồ hôi thay hai vị này, họ
không biết lúc lấy xẻng ra có ít nhất mười cái nỏ nhắm vào chỗ hiểm của
mình.
- Bệ hạ, mấy thứ này không giả đâu, người đừng có cậy sơn trên biển hiệu của người ta nữa, thứ thể diện này làm sao người ta làm qua loa được,
bệ hạ xem có nhiều người lườm chúng ta rồi. Bệ hạ muốn xem mức độ phồn
hoa của Nhạc Châu cứ tới đường Vũ Hoa là biết, không cần kiểm tra ở đây.
- Ngươi không hiểu, từ chỗ nhỏ nhìn ra cái lớn, năm xưa triều đình tiêu
hao năm mươi sáu vạn quan ở Nhạc Châu, mặc dù đại bộ phận do ngươi đoạt
được từ miệng hổ, trẫm vẫn phải kiểm nghiệm, tòa thành mới hoàn toàn này là điều trước nay chưa từng có, nó là cọc tiêu cho thành mới của Đại
Đường, không thể qua loa.
Lý Nhị phủi tay đường hoàng nói:
- Trên đường Vũ Hoa không phải cửa hiệu của hoàng gia thì là của các
ngươi, chỉ cần nhìn sổ sách là biết mức độ hưng thịnh, không phải là
trọng điểm chuyến đi này của trẫm, trẫm tới là muốn xem dân sinh, xem
tình hình sinh sống chân thực của bách tính.
- Tòa thành này chỉ cần không phải là thứ họa quốc hại dân thì đã có thể tính là thành công, vị trí của nó quá đặc thù, là chiếc khóa Trường
Giang, là cánh cửa Động Đình Hồ, Lưỡng Hồ muốn thay da đổi thịt cần nhờ
nó thúc đẩy, vì thế hành chính, dân sinh, thuế má, luật pháp, trú quân
đều phải xem qua.
- Nhìn từ cái lớn không rõ, trẫm xây tòa thành này không phải để huân
quý phát tài, mà muốn xem sau khi quân quý lấy đi đại bộ phận lợi nhuận, bách tính được cái gì.
Vân Diệp cúi đầu thụ giáo, với loại chuyện này thực sự y không hiểu, Lý
Nhị, Phòng Huyền Linh mới là chuyên gia, đường Vũ Hoa đúng là có thể
nhìn ra sự phồn hoa, nhưng không thấy được bộ mặt thật của nó. Lý Nhị
nói đúng, một tòa thành tốt hay xấu không chỉ nhìn vài thương gia lớn,
mà phải nhìn góc tối đằng sau phồn hoa.
Sống trên đường Thủy Vân là những nhà dựa vào thủy vận kiếm cơm, những
hán tử chân đất, thân trần không ngừng qua lại con đường này, kiện hàng
nặng nề trên vai đè oằn người, tuy công việc nặng nề, nhưng mặt không
che dấu được niềm vui. Hoàng đế tới, thương hộ các nơi tranh nhau nhân
cơ hội này nhập hàng, thương thuyền ở bến tàu nhìn không thấy điểm cuối, mệt chút có sao, chỉ cần ngủ một giấc là khỏe lại.
Lý Nhị dừng lại nhìn phu phen run run vận chuyển hàng hóa, nhìn lợn dê
mang từ trên thuyền xuống, vô cùng hài lòng, thấy người dân vất vả xua
súc sinh, thi thoảng bị lợn ủi ngả cười cực kỳ vui vẻ.
- Đây mới là cảnh trẫm muốn thấy, vì thủy vận khai thông, bách tính có
đường mưu sinh, người tài cao đức lớn thành quan viên, người thích kinh
doanh thành thương hộ, có võ lực thì tòng quân, không có bản lĩnh dựa
vào khí lực kiếm cơm.
- Hôm qua Cửu công khóc lóc với trẫm, nói mình không quyền không dũng,
lại không biết kinh doanh, nằm trong tay mười vạn ngân tệ mà không biết
làm gì, chỉ sợ bị ngươi mua mấy tấm thảm hoặc mấy cái chén về nhà, như
thế ông ta chỉ đành kiếm mảnh đất ở Hướng Dương Pha mai táng mình.
- Vân Diệp, đám Cửu công không tin ngươi, giao tiền cho trẫm, muốn trẫm
mua giúp ít hàng, tốt nhất là loại vận chuyển tới Tấn Dương có thể bán
ngay đi kiếm một khoản, trẫm không ngờ bọn họ lặn lội vạn dặm đường xa
để đưa ra yêu cầu này, chỉ cần có tiền cải thiện cuộc sống tộc nhân,
trẫm thấy không hề quá, ngươi thấy sao?
Vân Diệp cười khổ:
- Nghe qua thì rất ngứa tai, không những phải chỉ lãi không lỗ mà còn
phải lãi lớn, nếu người khác nói thế sẽ bị các thương gia khinh bỉ tới
chết, nhưng nhắm vào tộc trưởng là bệ hạ thì yêu cầu này không phải là
quá, bệ hạ muốn lấy vốn cầu lợi là phúc của vạn dân, tộc nhân cũng không cướp đoạt là chuyện hiếm có, vụ làm ăn này giao vi thần làm đi.
- Thần sẽ không biến tiền xương máu của họ thành mấy tấm thảm hay vài
chén trà, tuy làm thể khả năng còn kiếm nhiều hơn, vi thần nhất định sẽ
chất hàng chật thuyền, không biết lợi nhuận gấp ba lần đủ làm họ hài
lòng chưa? Nếu còn chưa hài lòng thì vi thần giúp họ mua Vô Ưu thảo, thị bạc ti của Lĩnh Nam bắt được không ít, bán thứ này kiếm lợi gấp ba mươi lần cũng không thành vấn đề.
- Nói bậy, thứ từ địa ngục tới đó sao có thể bày ra ngoài, Tôn Tư Mạc
trồng nửa mẫu đã làm trẫm lo lắm rồi, thứ này phải thiêu hủy, ngươi tích trữ ở Lĩnh Nam làm cái gì?
- Lộc Đông Tán ở lại Trường An không đi, luôn muốn mang theo vài thứ ở
Trung Nguyên, thần thấy Vô Ưu thảo nên cho đám thượng sự tự coi mình là
thần linh sử dụng, rõ ràng là phàm nhân lại bận lòng chuyện thần tiên,
có lẽ người ta là thần tiên thật, Vô Ưu thảo chắc gì hại được người ta.
Sắc mặt Lý Nhị trở nên rất không tự nhiên, nghiêm mặt hỏi:
- Nếu trẫm đoán không nhầm thì ngươi đã mang Vô Ưu thảo tới Nhạc Châu?
- Không ạ, thứ độc vật của địa ngục đó thần nào dám tự ý sử dụng, cũng
không có tư cách xử trí nó, năm xưa bệ hạ nó, kẻ tự ý sở hữu vật này,
chết! Đây là giới hạn, thần không dám vượt qua nửa bước. Vi thần là đầu
lĩnh tạm thời của Bách kỵ ti Lĩnh Nam, nhận được mật lệnh của Bách kỵ ti đem thứ này vận chuyển tới Trường An, đây là mật lệnh thần luôn cất
trong lòng, xin bệ hạ kiểm nghiệm.
Lý Nhị nhận lấy mật lệnh, thuận tay giao Nghiêm Tùng, Nghiêm Tùng lấy
một tờ giấy khác ra đối chiếu, thấy hai tờ khớp nhau mới nói:
- Không có gì sai sót.
Lý Nhị thở phào:
- Bách kỵ ti mật báo trên chiếc Đại Đế có ba chiếc rương tuyệt mật, chỉ
trẫm mới được hạ lệnh mở ra, mấy ngày qua trẫm luôn nghĩ nó là cái gì,
vì sao chỉ trẫm có quyền, nên do dự không hạ lệnh, xem ra là thứ đó rồi. Vân Diệp, con người có thể không từ thủ đoạn hại người khác, nhưng
không thể lừa trời. Đại Đường như mặt trời giữa trưa, trẫm không in
thiên uy lồng lộng không thể làm họ kính phục, thứ ác độc này không thể
dùng, tránh một ngày hại tới con cháu. Nghiêm Tùng, cầm lệnh bài của
trẫm đi kiểm nghiệm hàng trong rương rồi thiêu hủy, chỉ cần thiếu một
lạng thì ngươi tự tận luôn đi.
Vân Diệp không hỏi mật lệnh do ai phát ra, thời gian qua sắp bị thứ này
làm suy sụp rồi, từ lâu đã bảo với hoàng đế, Vô Ưu thảo là nhọt độc, cần phải sớm trừ bỏ, thuyền phương tây chỉ cần có Vô Ưu thảo bị bắt được là bị trừng phạt tàn khốc, thi thể trên đảo Con Chua không phải toàn là
hải tặc.
Trên thương thuyền từ nước Câu Lan tới, rất nhiều thủy thủ có thứ này,
thậm chí coi thành lễ vật hiến cho Lý Dung và Phùng Áng, phí bao công
sức mới bắt được, chuẩn bị thiêu hủy thì nhận được mật lệnh kỳ quái của
Bách kỵ ti, những lời vừa nãy nói chẳng qua là để thăm dò hoàng đế, Vân
Diệp phát hiện hoàng đế không hay biết gì, nhưng Nghiêm Tùng lại có thể
lấy một nửa mật lệnh còn lại xác nhận, thật là lạ.