Sát bên giáo trường là sân
mã cầu, hai bên chỉ cách một bức tường cao, hoàng gia đang xem mã cầu
náo nhiệt, tiếng gầm của lực sĩ quấy nhiễu ngựa dưới sân, chúng kêu
không ngừng.
Lý Nhị đứng dậy hỏi Hủy Tử đang đứng trên thang ngó sang bên kia:
- Đám khốn kiếp kia làm cái gì thế?
Hủy Tử xem tới phấn khích, Lý Nhị gọi tới hai lần nàng mới biết, quay lại đáp lớn:
- Phụ hoàng, mau mau xem, bọn họ đang kéo thừng, rất nhiều thẩm thẩm
cũng xem, Tân Nguyệt tỷ tỷ cũng có mặt, Ngũ tỷ, Tứ tỷ đều bên đó, Hủy Tử cũng muốn qua xem.
Lý Nhị ù ù cạc cạc leo lên thang, vươn cổ nhìn, thấy Úy Trì Cung kêu
liên hồi, cở áo trên, nắm đuôi thừng ra sức kéo. Vượt qua đầu người chi
chít, thấy Ngưu Tiến Đạt cũng tương tự, hai vị đại soái đều đích thân ra trận.
Hủy Tử men theo thang, chạy tới như con hươu nhỏ, bám vai Thanh Hà, ra
sức cổ vũ cho Lão Ngưu. Lý Nhị quay đầu lại nhìn Lý Hiếu Cung, Lý Thừa
Càn, còn cả Lý Trì vừa về kinh đang giương tai nghe ngóng động tĩnh bên
kia.
Lý Tịnh chửi bới, Trình Giảo Kim cười vang, Lưu Hoằng Cơ kêu như vịt,
thêm vào tiếng chửi quái đản của Vân Diệp, làm bọn họ cực kỳ tò mò.
Đột nhiên đám đông bùng nổ, Úy Trì Cung đấm ngực như con gấu đen, ngửa
đầu lên trời gào thét, đám lực sĩ cũng hét theo, chớp mắt tiếng reo hò
của đám phụ nhân bị lấn át.
Lý Hiếu Cung như có trăm ngàn con kiến chạy khắp người, ông ta cũng nhận được lời mời của Vân Diệp, nhưng hoàng đế muốn năm nay hoàng gia đánh
mã cầu.
Lý Thừa Càn cười khổ, mã cầu không đánh được nữa, vì Lý Nhị đã trèo
tường sang bên kia, hắn đành tổ chức các hoàng thân tiếp tục cuộc chơi.
Đột nhiên bên kia hô vạn tuế vang vọng, rồi tiếng cười của Lý Nhị truyền tới, Lý Thái ném gậy đi, leo lên thang, nói với Trường Tôn thị mặt đầy
phẫn nộ:
- A, phụ hoàng thật thần dũng, vừa rồi ném lao xuyên qua ba cái bia, cho con sang trợ uy cho phụ hoàng.
Nói xong đã mất bóng, Lý Trì vừa mới lên thang thì bị Trường Tôn thị kéo xuống, đành ngoan ngoãn cầm gậy lên đợi đại ca ra hiệu lệnh, mã cầu vừa rồi còn thú vị vô cùng đã như nhai rơm.
Cuộc so tài khi nãy chỉ là món khai vị, Úy Trì Cung giành được thắng
lợi, đang cùng Ngưu Tiến Đạt thẹn quá hóa giận đấu với nhau.
Lý Nhị đứng giữa làm trọng tài, Úy Trì Cung rùn người tiến tới khóa tay
trái Ngưu Tiến Đạt, rống một tiếng, xoay người định nhấc Ngưu Tiến Đạt
lên, nhưng chân phải Ngưu Tiến Đạt quắp chặt chân trái Úy Trì Cung, xoay nửa vòng thoát được sát chiêu, đầu gối húc vào khuỷu chân Úy Trì Cung.
Úy Trì Cung thừa thế ngồi xuống, tay trái tóm lấy đai lưng Ngưu Tiến
Đạt, vật xuống cát.
Mọi người đồng thanh reo hò, Lý Nhị cười như kền kền thấy thịt thối, tách Lão Úy Trì và Lão Ngưu ra.
Đang nói cười cùng với các lão tướng, Lý Nhị đột nhiên phát hiện, giáo
trường không ngờ bắt đầu đua ngựa, mười mấy chiến má hùng tráng tung vó
quanh giáo trường hình thoi, cực kỳ kịch liệt.
Khi ông ta thấy kỵ sĩ đằng sau cười gằn rút đao, chém vào kỵ sĩ phía
trước, vừa định nổi giận thì kỵ sĩ phía trước chịu một đao, chửi lại
thúc ngựa rời đường chạy, lưng có vết màu trắng rất rõ ràng.
- Đua ngựa thì đua ngựa, sao lại cầm đao chém người?
- Bệ hạ, đây không phải là đua ngựa, mà là đấu kỵ binh, người không có
thương tích lại diệt dược người khác mới là chiến thắng, vi thần định
chỉ đua tốc độ thôi, nhưng đám Trình đại tướng quân gia nhập vào liền
thành như thế này, may là giáp trụ trên người tướng sĩ thích hợp, hẳn
không có chuyện.
Vân Diệp vừa nói xong, một kỵ binh bị người ta công kích, không ngờ nhảy qua ngựa người ta, dùng lực siết cổ, hai người ngã từ trên lưng ngựa
xuống, thế rồi vẫn không chịu buông nhau, đấm đá túi bụi.
Lý Nhị há miệng nói:
- Có chuyện trẫm tìm ngươi tính sổ.
Nói xong lên đài, đá Lưu Chính Vũ đi, kiếm chỗ ở chính giữa ngồi xuống,
cầm bình rượu nhỏ uống, kéo đám Lý Tịnh vừa trở về nói chuyện.
Lý Thái đang bắn cung, tiễn pháp không tốt, chỉ bắn trúng bia, thế mà
vẫn làm đám tướng sĩ giỏi bợ đít reo hò, Hủy Tử quá yếu, không kéo được
cung ba thạch, cung tiễn trong quân không phải một tiểu cô nương mới
khỏi bệnh có thể kéo nổi.
Hủy Tử tức mình nói biết ném phi đao, nhưng bia hơi xa, hai tên quân sĩ rất biết ý, lập tức đặt bia cách chỗ Hủy Tử một trượng.
Đao đầu phi ra, không tính, đao thứ hai chạm vào bia rồi, cũng không
tính, đao thứ ba dùng sức ném, một tên khốn kiếp cười nịnh chuẩn bị điều chỉnh bia liền trúng một đao, máu tuôn ồng ộc. Nước mắt Hủy Tử đảo
quanh sắp khóc rồi, tên khốn lại cười hì hì, nói chỉ là vết thương ngoài da không sao hết, rút đao khỏi vai, lấy áo mình lau sạch máu, trả cho
Hủy Tử, nói ném lần nữa chắc chắn sẽ trúng.
Hủy Tử thấy tên đó khỏe phây phây liền không khóc nữa, sờ trên người,
phát hiện mình mặc võ phục không có trang sức, cởi ngọc bài bên hông Vân Diệp thưởng cho tên khốn.
Vân hầu chưa bao giờ dùng thứ rẻ tiền, lập tức có đống quân sĩ chạy tới, giúp công chúa cầm bia, bọn họ sẵn sàng lấy vai đón đao.
Trường Tôn Xung là kẻ họa hại, để chỏm râu ngắn, cung ba thạch trong tay nhẹ như không, tay kẹp ba mũi tên, chỉ nghe tiếng bật cung liên hồi, ba mũi tên đều trúng hồng tâm.
Tiểu Miêu cực ghét Trường Tôn Xung, vì năm xưa ở Nhạc Châu tên này cực
kỳ độc ác, vốn nàng nấp sau lưng Tân Nguyệt xem náo nhiệt thôi, thấy đám phụ nhân đồng loạt reo hò khen ngợi Trường Tôn Xung, lòng không phục,
lấy một cái trường cung, tay cầm bốn mũi tên, miệng ngậm một mũi.
Tiểu Miêu kéo cung, mắt chẳng thèm nhìn bia, bốn mũi tên nối nhau cắm
vào hồng thâm, phun một cái, mũi tên ở miệng rơi vào tay, bốn mũi tên
kia còn đang rung rinh, mũi tên thứ năm đã trúng hồng tâm.
Phụ nhân mà cũng có bản lĩnh này? Những phụ nhân vừa rồi còn nhìn Trường Tôn Xung đầy sùng bái lập tức tràn về phía Tiểu Miêu, Tiểu Miêu hếch
mũi về phía Trường Tôn Xung hừ một tiếng, rồi bị nhấn chìm trong đám váy hồng.
- Nhìn cái gì, ngươi lại không đánh lại Tiểu Miêu, bị người ta làm bẽ
mặt cũng đành nhận thôi, có điều nói thật, võ tướng mà bắn cung không
bằng nữ nhân, ta thân là nam n hân cũng thấy mất mặt.
Lý Thái chẳng biết kiếm được từ đâu một que thịt viên, vừa ăn vừa nhạo báng Trường Tôn Xung.
Trường Tôn Xung mặt trối sầm, hậm hực nói:
- Đó là nữ nhân à, đó là mãnh thú hình người, ở Đại Đường người đánh
được cô ta đếm trên đầu ngón tay, chẳng lẽ tiễn pháp của ngươi cao minh
lắm?
- Ta là người đọc sách, nữ nhân học vấn tốt hơn ta thì ta mới mất mặt.
Ngươi là võ tướng, chơi đao múa thương, nghề của mình đấu không lại nữ
nhân, vẻ vang quá nhỉ?
- Thư viện đang nghiên cứu nâng cao lực sát thương của vũ khí không ảnh
hưởng bởi thể lực, không bao lâu nữa, hạng trán hán như ngươi không còn
đất dụng võ nữa, ta cầm vũ khí mới phát minh, ngươi chưa chắc là đối thủ của ta.
Trường Tôn Xung rầu rĩ ném cung trong tay đi, chỉ các lão tướng đang trò chuyện với hoàng đế:
- Ta còn có thời gian học tập lại, bọn họ ..
Lý Thái gật đầu:
- Vũ lực của họ họ sau này chỉ có thể biểu hiện ở giáo trường, năm sau
quân ngũ thay trang bị, ngươi đợi xem, thế nào cũng có lão tướng tự sát.
Yêu cầu của Lý Nhị rất đơn giản, đó là đem chiến tranh phức tạp chia
thành từng phần đơn giản hóa, nâng tầm quan trọng của vũ khí, quốc gia
không thể mãi mãi duy trì vũ lực mạnh mẽ, chỉ có thể giữ vũ khí mạnh mẽ.
Ông ta cố chấp cho rằng mình là cột chống của Đại Đường, chỉ cần có ông
ta, trời sẽ không sập xuống được, ông ta có thể thoải mái tiến hành cải
cách.