- Không biết phu quân tham gia tiệc sơ triều của Hi Mạt Đế Á chơi có được vui không?
Vân Diệp vừa mới về nhà, Tân Nguyệt đã cười tủm tỉm đi lên đón, cởi áo
ngoài kiếm tra kỹ càng trong ngoài, thấy một sợi tóc sắp hét lên, đột
nhiên ngừng lại, vì sợi tóc đó màu đen, à, đây là tóc trượng phu, xấu hổ cười hì hì, định chạy.
- Đừng chạy vội, mang cả con chó con này đi.
Vân Diệp bất lực chỉ Na Một Nhật đang ghé vào người mình hít hít ngửi ngửi, Tân Nguyệt bĩu môi:
- Hôm nay chàng là người của muội ấy, thiếp không tiện ở lại lâu.
Vân Diệp bế Na Mộ Nhật lên, đánh vào mông nàng mấy cái, nàng mới cười khúc khích ôm cổ Vân Diệp làm nũng.
- Phu quân, nói xem, hôm nay chàng ở chỗ Hi Mạt Đế Á làm những chuyện gì? Thiếp thân chỉ tò mò thôi, không dám tra hỏi phu quân.
Tân Nguyệt nói muốn đi vẫn nấn ná hỏi:
- Còn làm gì nữa, mới đầu một mình ở trong lầu trúc uống rượu, sau Thanh Tước đến, hai người cùng uống rượu, tiếp đó Hi Mạt Đế Á ăn mặc đẹp như
thiên tiên xuống, bái tạ bọn ta chiếu cố cô ấy ...
- Trời, cô ta chỉ mới hai người, đúng là vô sỉ, tiếp đó?
- Tiếp đó, tiếp đó, hắc hắc ....
Vân Diệp cố ý ngần ngừ, mắt Tân Nguyệt sắp bốc lửa, áo bào Vân Diệp bị vặn soắn lại, còn nhéo Na Một Nhật một cái.
- Về sau Hi Mạt Đế Á và Thanh Tước cãi nhau vì chuyện sức nâng, ta ở bên khuyên cản, thuận tiện giải thích nghi vấn họ gặp phải, bà nương thối,
nàng tra hỏi phu quân, có biết đây là chuyện phạm húy không?
Tân Nguyệt thở phào cười duyên:
- Thiếp thân cam nguyện nhận phạt.
Còn giúp Na Một Nhật xoa chỗ bị mình nhéo, tươi cười đi lấy nước cho trượng phu rửa chân.
Tắt đèn rồi, nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa, nói với Tân Nguyệt ở bên:
- Đó là nữ nhân xui xẻo, được Tôn tiên sinh trị khỏi rồi, mới bắt đầu
làm nữ nhân, có điều trông thái độ của cô ấy định sống một mình cả đời,
khoan dung với cô ấy một chút, rảnh rỗi tới thăm. Hi Mạt Đế Á gánh trên
vai kỳ vọng của sư môn, còn cả hi vọng của bản thân, chẳng biết có gánh
nổi không, tới giờ vẫn kiên trì.
- Đường học vấn muốn tinh thầm tới mức cao nhất là không thể, chỉ có thể dựa vào đời đời tích lũy, không có chuyện làm là xong được. Thanh Tước
cũng muốn đi con đường này, đi mãi mới phát hiện, càng học mình càng vô
tri. Hi Mạt Đế Á không có điều kiện như Thanh Tước, bản thân lại là nữ
tử, đường đi càng gập ghềnh hơn. Ta không biết tương lai bọn họ sẽ ra
sao, không biết họ có hối hận không, đêm cả đời đi tìm trân châu trong
biển học, còn gian nan hơn thải châu nữ.
Tân Nguyệt tay đặt lên người Vân Diệp, người vặn vẹo, té ra đã ngủ mất
rồi, không chỉ nàng mà Na Mộ Nhật cởi sạch sẽ cũng dựa vào lưng Vân Diệp ngủ say, hai nữ nhân này đều đang hưởng thụ cuộc sống vui vẻ, với
chuyện buồn khổ theo bản năng bài xích, như vậy cũng tốt.
Sáng sớm tỉnh lại, bên cạnh không có ai cả, Vân Mộ vừa cắn bánh bao vừa
không ngừng thổi nguội, ngồi trước giường cha, tiểu nha đầu sáu tuổi vừa ăn vừa oán trách cha ham ngủ, đã hẹn hôm nay đi cưỡi ngựa rồi.
Đại tiểu thư có lệnh, làm cha sao dám không theo, bật mình dậy, thoáng
cái đã mặc xong y phục, rửa mặt qua loa, nhìn thấy Vượng Tài chạy vào,
uống một ngụm nước rửa mặt của Vân Diệp, chắc là thấy không ngon, bên
trong có xà phòng, nhe răng phì phì mấy cái, lại tới chuồng của mình
uống nước.
Vân Diệp chưa bao giờ cho nó uống nước lã, nước ở đây không sạch, uống
nhiều dễ có ký sinh trùng, không chỉ Vượng Tài mà già trẻ trong nhà cũng phải tuân theo quy củ này, bất kể là khát thế nào cũng phải uống nước
sôi, ít nhất là nước sôi để nguội, người quen uống nước lã tới Vân gia
sẽ cực kỳ không quen.
Ra sân, Lưu Tiến Bảo đang huấn luyện Lý Dung cưỡi ngựa, tám tuổi đã cưỡi ngựa ra dáng lắm rồi, lần nào cũng muốn ngựa chạy nhanh hơn một chút,
đều bị Lưu Tiến Bảo quát ngăn, trẻ con không thể cưỡi ngựa chạy nhanh,
huống hồ ngựa của Vân gia đều là tuấn mã của thảo nguyên, cao lớn, so
với chiến mã phương nam chẳng khác gì lừa thì to hơn gấp đôi.
Vượng Tài hôm nay được lắp yên, cứ đạp vó mãi không chịu an phận, Vân
Diệp hơn một năm chưa cưỡi nó rồi, nó rất muốn chạy thật nhanh, Vân Diệp không có nhà, nó ăn cũng chẳng thấy ngon.
Vân Diệp hiểu được tâm tư của Vượng Tài, xoay người lên ngựa, giao Vân
Mộ cho Na Mộ Nhật, Tân Nguyệt cưỡi ngựa ngồi vắt chéo chân một bên,
không oai phong như Na Mộ Nhật.
Vượng Tài đắc ý hí dài một tiếng, hai vó trước đạp trên không, chân sau
phạt lực, lập tức bắn đi, đây là cách chạy mà nó thích nhất, không biết
tính của nó thì chỉ riêng trò này đủ ngã vỡ đầu.
Chạy được trăm bước, Vượng Tài tăng tốc phi nước đại quanh giáo trường,
Vân Diệp nghe thấy tiếng gió thổi vù vù bên tai, còn thấp thoáng có
tiếng hét sợ hãi của Tân Nguyệt, phía trước có một cái hào, Vượng Tài
chạy đang hăng, không ngờ vọt người qua, Vân Diệp thiếu chút nữa sợ đứng tim, nhưng lúc này ghìm cương thì đã muộn, chỉ thấy người nhẹ bỗng,
tiếp đó là tiếng hoan hô như sấm, Vượng Tài khốn kiếp nhảy qua hào không giảm tốc, phía trước là hàng chướng ngại vật kiểu sừng hươu, nó cũng
nhảy qua nốt, thôi vậy, hiếm thấy Vượng Tài cao hứng, tùy nó, Vượng Tài
thông minh không làm việc quá sức.
Nhảy qua hai hàng chướng ngại vật, lúc này Vượng Tài mới thỏa mãn quay
về điểm xuất phát, Tân Nguyệt mặt cắt không ra máu, Na Mộ Nhật vỗ tay
reo hò.
Lý Dung thấy cha thể hiện thần uy, kích động kẹp bụng ngựa, nó cũng muốn phi nhanh như thế, nhưng cưỡi một con ngựa cái cực hiền, giây cương bị
Lưu Tiến Báo giữ chặt, chỉ có thể hét to, đầu toát mồ hôi.
- Hay, thân thủ của Vân hầu đúng là rất cao.
Phùng Áng từ dưới bóng cây đi tới, khi qua bên cạnh Lý Dung yêu thương vỗ đầu nó:
- Không vội, cháu còn nhỏ, sớm muộn gì cũng giống cha cháu, cha cháu
dương uy ở Liêu Đông, người ta đánh nửa năm không xong, cha cháu ba ngày phá thành, tướng môn hổ tử phải như thế.
- Phùng công, ngài nói thế chiều hư trẻ nhỏ, câu cuối cùng đến vãn bối cũng bị chiều hư.
Vân Diệp nhảy từ trên lưng Vượng Tài xuống, lấy khăn khô lau mồ hôi cho
nó, chỉ chạy một đoạn ngắn, nhưng Vương Tài rất đã nghiền.
Phùng Áng cũng lấy khăn lau giúp, võ tướng tắm rửa cho chiến mã yêu
thương là thông lệ rồi, chỉ cần là người từng ra chiến trường đều có
thói quen này.
- Phùng công, ta phải xin lỗi ngài, Trí Dũng dọc đường khổ chiến, tổn
hại bảy người, chuyện này do ta cố ý, chúng ta không không có thời gian, muốn sớm ngày nắm vững kỹ thuật hàng hải chỉ có cách lấy mạng ra đổi.
- Ha ha ha, ngươi tạ lỗi? Lão phu phải cảm tạ ngươi mới đúng, hai ta đều là thống soái dạn dày sa trường, đều biết binh phải luyện mới ra, để
đám Trí Dũng đánh trở về, không bị tận diệt không nhúng tay, rất tốt!
Luyện binh có gì hơn lên chiến trường, thuyền hải tặc nhỏ yếu, là đối
thủ tập luyện tốt nhất.
- Sáu mươi tám người trở về, tương lai sẽ là sáu mươi tám thuyền trưởng, đủ để Phùng gia lập một hạm đội, lão phu biết bọn chúng hiện còn chưa
dùng được, nhưng lão phu ở Quảng Châu kiểm tra chúng, rất tốt, một
thuyền đối diện với hai thuyền của thủy sư Lĩnh Nam vẫn không vào thế
yếu. Chết bảy người là gì, năm xưa tổ tông Phùng gia khai phá Lĩnh Nam
chết tới bảy nghìn người.
- Chút tổn thất này lão phu chịu được, Phùng gia không giận ngươi, c hỉ
có cảm kích, hiện giờ chết một người, tương lai bớt chết mười người,
trên biển có chiến sự, con cháu Phùng gia tuyệt đối không đi sau, Vân
hầu ngàn vạn lần đừng mềm lòng.
Thấy Phùng Áng giơ tay muốn mình vỗ tay ước hẹn, cũng giơ tay cùng ông
ta vỗ mạnh ba cái, Phùng Áng cười lớn để lại một cái rương rồi rời đi,
ông ta rất hài lòng về hiệu quả huấn luyện của con cháu Phùng gia.