Tiểu Vũ vừa mới cho con bú xong, cẩn thận đặt đứa bé vào nôi, khẽ
đung đưa, mặt tràn ngập dịu ngọt, nàng vừa mới qua tháng ở cữ, thân thể
khôi phục không tệ, nơi này không thiếu đồ bồi bổ, nên nàng khỏe lại rất nhanh.
Trong phòng có một cái chuông bạc nhỏ vang lên, mặt Tiểu Vũ hiện vẻ quỷ dị, đợi lâu như thế, nữ nhân đáng chết đó vẫn tới.
Ấn nôi một cái, đứa bé chậm chậm trượt vào một cái ngăm ngầm ấm áp, một
cái tã bọc tinh xảo khác từ ngăm ngầm trượt ra, Tiểu Vũ bế lấy cái tã
bọc, nhét lại cái đuôi màu vàng không cẩn thận nhô ra, giết được nữ nhân đó không phải xem bố trí hôm nay, mấy ngày qua nữ nhân đó tới không chỉ một hai chuyến, lần này là vào sâu nhất, khả năng hiện ở ngoài tiểu
viện rồi.
Hôm nay tiểu viện tử chỉ có một mình nàng, Hỏa Trú đi
vào mê lâm truy tìm bọ cạp bị mất tích, thê tử của hắn ra chợ mua đồ.
Địch Nhân Kiệt có công việc, không tới tối không về được. Đây hẳn là cơ
hội tốt nhất của quỷ nữ nhân đó rồi.
Tiểu Vũ rời phòng, từ bóng
tối thình lình ra ngoài mặt trời, Tiểu Vũ hắn hơi mạnh hai cái, khi nước mắt lèm nhèm chuẩn bị lau đi thì trên tường có một hắc y nữ tử cụt tay
nhìn nàng.
Xoay người muốn chạy vào trong phòng, lưng bị trúng
một cước, Tiểu Vũ ngã sấp xuống đất, tay vẫn ôm chặt tã bọc không buông, hắc y nữ tử chẳng chút thương xót dẫm lên cánh tay Tiểu Vũ, cơn đau
nhói tim từ hai tay truyền tới, phải buông tã bọc ra. Hắc y nữ tử khẽ
móc chân, tã bọc liền rơi vào lòng, đúng lúc này một cái đuôi màu vàng
nhanh như chớp chích vào mặt hắc y nữ tử.
Hắc y nữ tử thất kinh,
chỉ thấy một con bọ cạp vàng to bằng bàn tay chui ra, tốc độ rất nhanh,
thoắt cái biến mất trong đống loạn thạch ở góc tường ...
Hắc y nữ tử cứng người, con bọ cạp vàng đó hình dạng hung ác, trông là biết
không phải thứ lành, cơn đau thoáng lan đi trên vai, mau chóng biến mất, nâng tay không thấy có gì khác thường, không hợp lý, cảm giác này có lẽ là sai lầm.
Quay đầu lại tìm Tiểu Vũ mới phát hiện nàng đã chui
vào gian phòng, cửa đóng chặt, đang tựa vào ô cửa sổ cười hì hì nhìn
mình, dáng vẻ cực kỳ đắc ý. Tã bọc trên mặt đất rời ra, để lộ con búp bê vải ngửa mặt lên trời, đôi mắt lạnh băng làm bằng hắc bảo thạch nhìn
mình.
Không hợp lý mới là hợp lý, từ nụ cười trào phúng của Hồ Mị Tử, hắc y nữ tử biết hôm nay mình chết chắc rồi, đối diện với Hồ Mị Tử
và Tân Mỵ Nhân, mình vốn không nên xem thường, lần trước bị ám khí ác
độc của của chúng làm mình mất một cánh tay, hiện mình lại rơi vào
tròng.
Tiểu Vũ khẽ hé môi hồng cười duyên:
- Có gì thì nói ra đi, nể tình chúng ta cùng là một loại người, ta nhất định sẽ thực hiện di ngôn của ngươi.
Hắc y nữ tử lạnh lùng nói:
- Đây vốn là quy củ, ngươi dám không tuân thủ à?
Nghe hắc y nữ tử rõ ràng đã nhận thua, Tiểu Vũ càng vui vẻ, lúc lắc ngón tay như cọng hành:
- Khác nhau, ngươi có nửa canh giờ, có thể đề xuất nhiều yêu cầu một
chút. Cảnh cáo người tường căn nhà này là sắt, trong vòng nửa canh giờ
ngươi không phá được nó đâu, nên đừng phí sức, mau nói di ngôn, ngươi
không nói, ta còn nhiều điều muốn hỏi đây.
- Con bọ cạp đó là thứ gì?
Hắc y nữ tử bắt đầu hỏi:
- Nó trông giống bọ cạp, kỳ thực không phải, ngươi có thể gọi nó là cổ.
Tiểu Vũ đính chính, tuy thứ này không có chút độc nào, nhưng nó do Hỏa Trú
dùng máu nuôi sáu năm mới thành thứ quái vật này, nói là cổ cũng không
sai.
- Cổ?
Hắc y nữ tử gian nan nói:
- Vì sao lại màu vàng?
Tiểu Vũ đương nhiên không nói nó là thú cưng dùng để dỗ trẻ con, thứ này đặt bên cạnh ruồi muỗi độc vật đều không dám tới gần, sợ màu đỏ chót làm
con náng sợ, nên nàng nên lấy bột vàng sơn thành màu vàng.
- Cái
này không tiện nói, mấy ngày trước nó còn màu đỏ, biến thành màu vàng là chuyện gần đây. Ngươi hỏi trọng điểm đi, đừng dây dưa ở chi tiết nhỏ,
ngươi xem, hương đã đốt, ta lo nó trở nên lợi hại hơn, thời gian sẽ ít
đi.
Tiểu Vũ rụt người lại, nói với giọng thương hại:
Hắc y nữ tử người lảo đảo, miễn cưỡng đứng vững, cắn răng hỏi:
- Trúng cổ độc sẽ có hậu quả gì?
Tiểu Vũ chà tay rất xấu hổ nói:
- Không tiện nói lắm, ngươi cứ gọi ta là Hồ Mỵ Tử, ta thế nào cũng phải
biến ngươi thành dâm phụ, ngươi nhất định rất đẹp, tuy thiếu một cánh
tay, nhưng sư phụ ta nói, vẻ đẹp tàn khuyết càng động lòng người. Sư phụ còn nói ở phương tây xa xôi có một bức tượng tên là Duy Nạp Tư (Venus). Chính vì không có cánh tay nên mới đẹp kinh tâm động phách, thuận tiện
nói một câu, bức tượng đó không mặc y phục. Cùng lắm nửa canh giờ ngươi
sẽ biến thành Duy Nạp Tư, một mỹ thần của phương đông, cổ độc chỉ xóa bỏ linh trí của ngươi, giữ lại thân xác mỹ lệ, tới khi đó ta mời Thiên Ma
Cơ trưởng lão dạy ngươi một loại vũ đạo đặc biệt, tên là Thiên Ma Vũ,
chắc ngươi không lạ gì.
- Thiên Ma Vũ!
Hắc y nữ tử tuy ẩn thế
đã lâu, nhưng thời gian qua ở Trường An luôn nghe thấy ba chữ Thiên Ma
Vũ, biết chuyện năm xưa Cao Sơn Dương Tử dùng Thiên Ma Vũ điên đảo
Trường An, mọi người nhắc tới Vân Diệp không thể không nói tới y có thể
kháng cự Thiên Ma Vũ, không muốn biết cũng khó.
Hắc y nữ tử cực
kỳ phẫn nộ, váy sa đen không gió mà lay chuyển, Tiểu Vũ thấy chuyện
chẳng lành, cẩn thận đóng cửa sổ lại, chỉ để một khe hở nhìn ra ngoài.
Một luồng bạch quang từ ống tay áo hắc y nữ tử bay ra, cheng một cái đánh
vào song cửa sổ, song cửa sổ làm bằng tinh cương không ngờ lõm vào rõ
ràng.
Thấy hắc y nữ tử đánh một đòn lại có thanh thế ấy, Tiểu Vũ
thầm lo sợ, rất lo cửa sổ không chịu nổi ả điên này phá phách, mình
chẳng qua muốn ép ả tự sát thôi mà.
Hắc y nữ tử chém liền mấy phát, trường kiếm choang một cái gãy làm đôi, song cửa sổ ở giữa đã bị ả chém như cá bị lột vẩy.
Thấy ả cuối cùng đã dừng lại, Tiểu Vũ thở phào, nấp sau cửa sổ nói:
- Có giỏi chém thêm vài cái, một khí máu cuộn lên, càng tăng tốc cổ độc lan đi, thế nào, giờ thấy vai tê đi chưa?
Hắc y nữ tử tái mặt, tung mình định rời khỏi tiểu viện, Tiểu Vũ cười lớn:
- Ngươi ở lại đây đi, một khi ngươi lưu lạc nơi hoang dã, nói không chừng bị dã hán thôn phu nhặt được, cưới ngươi làm tức phụ, khi ấy ngươi chỉ
có thể không ngừng sinh con cho người ta, sinh cho tới chết. Ta chẳng
qua chỉ muốn ngươi nhảy Thiên Ma Vũ thôi, là cùng loại người, ta sẽ
không quá vũ nhục ngươi, đợi khi ngươi già cho ngươi một kiếm toàn thây.
Hắc y nữ tử lục thắt lưng lấy ra một cây ngân châm, đâm vào vai, mặt lộ vẻ
quyết tuyệt, tấm thân thạch bạch của mình sao có thể để người ta lăng
nhục.
Đúng lúc châm đâm xuống, một mũi nỏ lẵng lẽ từ sau cửa sổ
bắn vào sườn ả, hắc y nữ tử không hiểu nhìn Tiểu Vũ, rõ ràng mình đã sắp chết, Tiểu Vũ vì sao còn làm thế? Nhưng cảm giác tê dại từ sườn dâng
lên, lúc này mới hiểu, Hồ Mị Tử lo mình chạy mất.
Nhìn hắc y nữ tử nhũn người ngã ra đất, Tiểu Vũ cao hứng vỗ tay, mở cửa phòng đi ra, nàng luôn tin vào thuốc tê của Tôn Tư Mạc.
Hắc y nữ tử gian nan muốn bò dậy, Tiểu Vũ kéo khăn che mặt của ả, nhìn khuôn mặt diễm tuyệt nhân gian, lấy ngón tay vuốt khẽ:
- Đúng là mỹ nhân! Không nhảy Thiên Ma Vũ thật đáng tiếc.
Hắc y nữ tử cắn môi, dựa vào cơn đau để mình tỉnh táo, trong miệng chạy máu đột nhiên phát ra một câu:
- Nguyên Anh xích tử, duy ngã tâm đăng, Nguyên Anh xích tử, duy ngã tâm đăng, Nguyên Anh xích tử, duy ngã tâm đăng...