Đường Chuyên

Chương 37: Q.7 - Chương 37: Đệ nhất bại gia tử




Đường Kiệm càng lúc càng tỏ ra khinh bỉ, cuối cùng không nhịn được nói:

- Ngươi cho rằng đàm phán là gì, nói trắng ra thì ai chiếm được lợi là thắng, trước kia Hung Nô vương Mạo Đốn ra điều kiện với Hán thái hậu là phải ngủ với hắn một đêm. Hán thái hậu không giận, chỉ từ chối mình đã già cả xuống sắc, tặng rất nhiều mỹ nữ là xong chuyện. Từ trong chuyện này có thể nhìn ra đàm phán là gì, đó chính là hùng mạnh khi dễ nhược tiểu, nhược tiểu muốn thông qua đàm phán giảm bớt tổn thất. Chính là thế đấy, ngươi tưởng rằng quốc gia nhược tiểu, ngươi hùng mạnh thì có thể đàm phán được à?

- Ban Cố dựa vào một trăm người dám ở đất đai của người ta tùy ý giết người, tung hoành Tây Vực, cuối cùng được phong hầu. Ngươi cho rằng hắn dựa vào cái gì? Còn chẳng phải vì uy danh hiển hách của Hán triều, nếu như Đại Hán nhược tiểu, một trăm người của hắn sớm bị băm vằm rồi, chỉ sư tử và hổ có thể đạt thành hiệp ước, sư tử có bao giờ để ý tới cảm thụ của dê?

- Đường công, ngài xác định sẽ không dạy học sinh của thư viện ta thành hạng theo gió trở cờ chứ? Vãn bối có hơi lo đấy.

Nhân sinh quan của Đường Kiệm có vấn đề, trong mắt ông ta chỉ cần có cơ hội ức hiếp người khác là tuyệt đối không thể bỏ qua, một khi bỏ qua nói không chừng bị người ta ức hiếp lại.

Khúc Trác vẫn quỳ bên mép giường, giương tai lên nghe hai vị tiên sinh nói chuyện, những lời này không thể nghe được trên lớp. Sống ở thư viện hơn một năm đem tên ngốc bị người ta châm chọc cũng chẳng hiểu thành một nhân tài lão luyện, thông hiểu chuyện đời.

Trên đời này có ba loại người không thể đọc sách, loại thứ nhất chính là một người tử tế đọc sách xong biến thành bại hoại, hơn nữa còn tồi tệ hơn dân đen trăm lần, vì hắn học được đủ vốn liếng làm ác từ sách.

Loại thứ hai là loại người hồ đồ, cuộc sống đơn giản của bản thân sau khi đọc sách xong thì có xung đột, biến thành sâu hồ đồ không phân biệt nổi đúng sai.

Loại thứ ba chính là Khúc Trác, biết chữ là được, không thể nghiên cứu học vấn, nếu không đạo lý trong sách sẽ áp chế linh tính của hắn, đọc sách với hắn dứt khoát là một tai họa, cho nên loại người này tốt nhất không đọc sách thì hơn.

Để cho hắn tự lấy thứ mình cần trong cuộc sống và trong những câu chuyện của tiền bối, cuối cùng hình thành cách xử sự hữu hiệu cho riêng mình.

Đạo pháp tự nhiên, chẳng phải ai cũng nói thế à? Vậy thì cứ để hắn tự xông pha, với tính cách cẩn trọng của hắn chẳng thể gây ra họa.

Tiễn chân Đường Kiệm trong tuyết, hơi rượu bốc lên nhuộm đỏ mặt ông ta, loạng choạng vào xe ngựa, Khúc Trác ngồi ở càng xe, đánh xe về phía Trường An.

Truyết trắng mênh mông bị bánh xe tạo ra hai quỹ tích song song, chẳng bao lâu bị bông tuyết không ngừng đổ xuống che lấp, biến mất không còn tung tích.

Thời gian cũng sẽ xóa mờ mọi dấu vết của con người trên đời.

Chẳng buốn đi nghe cái kế hoạch phiền phức của Lý Nhị, ông muốn đánh trận thì đi mà đánh, điều nên làm ta đã làm, điều không nên làm ta cũng làm rồi, hôm nay phải một người vô vị tới lảm nhảm mấy câu, mai lại phái một người nữa, lão tử chuyển từ Trường An về nhà cũng không yên, sợ ta trốn xuống giếng không chịu ra nữa à?

Hiện giờ thư viện phát triển ngoài dự liệu của Vân Diệp, nghiên cứu khoa học là con mãnh thú, chỉ cần tháo khóa cho nó là nó sẽ tự vận chuyển theo quy luật cố hữu của mình.

Lý Thái đã nghiền ngẫm vấn đề mặt đất không phẳng, sau khi biết được tốc độ ánh sáng từ chỗ Vân Diệp liền truy hỏi y làm sao đo được kết quả đó, Vân Diệp đành dùng bạo lực giải quyết.

Ông trời ạ, ta chỉ là đồ thứ phẩm do dây chuyền giáo dục sản xuất ra, biết được tốc độ ánh sáng đã chứng minh khi ta đi học không lười biếng rồi, còn dám bảo ta giúp thực nghiệm đúng là muốn ăn đòn.

Hắn lấy được ví dụ từ sách cổ, lại làm thí nhiệm lỗ nhỏ, được kết luận ánh sáng truyền theo đường thẳng, mặc dù Vân Diệp biết Einstein ánh sáng uốn cong được cũng không nói cho hắn biết, vì không có chứng cứ bác bỏ Lý Thái, nếu tiếp tục thảo luận vấn đề này sẽ bị hắn hỏi cho cứng họng.

Nếu như ngươi dám nói tới lỗ đen và khối lượng cực hạn nói không chừng sẽ bị khinh bỉ, ngay cả nhân phẩm cũng bị đặt dấu hỏi, cho rằng ngươi nói dối, cái lỗ nhỏ của hắn là chứng cứ sắt đá, ngươi có giỏi thì làm ra lỗ đen xem.

Cối xay nước đã xoay tròn trên những dòng sông lớn nhỏ của Trường An, là một tiến bộ lớn của việc vận dụng sức mạnh tự nhiên, hiện giờ thành tai họa. Không ít nhà phú quý vì thêm vài cái cối xay nước mà tự ý sửa đường sông, khiến sông bị ứ tắc, nước chảy không thông, một khi lũ tới, bách tính hai bên bờ sẽ gặp họa.

Ngụy Trưng bắt đầu thanh tra cối xây nước ở Trường An, chỉ cần nghe nói có cái nào hại tới đường sông là xử lý cái đó, cối xây nước của nhà Hoằng Hóa công chúa cũng bị ông ta phá.

Hoằng Hóa không chịu tố cáo lên ca ca Lý Nhị, Lý Nhị muốn giàn hòa, bảo Ngụy Trưng xin lỗi một câu cho yên chuyện. Kết quả khỏi nghĩ cũng biết, Ngụy Trưng đi xin lỗi chửi Hoằng Hóa công chúa tối tăm mặt mũi, chẳng những chỉ trích nàng kiêu xa dâm dật, còn nói nàng tham tài hại dân, mất thể diện hoàng gia, chút lợi nhỏ nhưu đầu kim cũng không chịu bỏ qua, là xỉ nhục của Trường An.

Vân Diệp trốn ở nhà cũng không yên thân, chuyện mông trúng tên như cơm bữa, triều đường chẳng ai lạ nữa.

Nhưng lần này không giống những lần trước, Hoằng Hóa chỉ trích Ngụy Trưng bề ngoài thanh liêm, nhưng thực tế chuyện đòi đút lót hồi lộ không phải ít. Ví như Vân gia là người bị hại đáng thương, rõ ràng là trạch viện xa hoa giá ba nghìn quan, chỉ trả một nghìn quan là ngang ngược cướp đi, tội nghiệp Vân gia không chọc nổi ngự sử đại phu, đành ngậm đắng nuốt cay.

Người khác sợ Ngụy Trưng chứ Hoằng Hóa không sợ, hôm nay lên tiếng trượng nghĩa để xả hận cho Vân gia.

Vân Diệp nghe tin này muốn hỏi thăm tổ tiên ba đời của Hoằng Hóa công chúa một lượt, nhưng xét thấy Lý Nhị hung ác, nên đành bỏ.

Ngươi có chuyện cứ sinh sự, cứ khóc lóc, ăn vạ cũng được, chỉ đừng kéo Vân gia vào được không? Vân gia đã kín đáo tới mức sắp biến mất khỏi Trường An rồi, lão bách tính thi thoảng còn hỏi, cái tên bại gia tử của Vân gia đâu? Có phải bị bệ hạ xử lý rồi không, đúng là chuyện làm khoan khoái lòng người.

Ngụy Trưng nghe bằng chứng của Hoằng Hóa thì cười lớn, nói đúng là có chuyện này, còn do mình đích thân giao dịch, chỉ trả cho Vân Diệp một nghìn quan không hơn. Nghĩ lại thì thấy thật ra mình trả quá nhiều, căn nhà sát bên Ngụy gia được bán cho một phú hào buôn chu sa với giá một vạn, hiện giờ ngày ngày ăn uống, kẻ phu phen tẩu tốt suốt ngày qua lại với hào môn, vì hắn là hàng xóm của Ngụy gia.

Ngay cả thanh danh của mình cũng bị Vân Diệp đem bán lấy tiền, ngươi nói xem ai lợi ai thiệt?

Câu này tức thì khiến Trường An xôn xao, rất nhiều nhà nhìn sang hàng xóm của mình không kìm được tức giận, chỉ cần là nhà hiển quý, thì láng giếng không phải thương cổ đại hộ thì cũng là thổ tài chủ, trừ tiền ra thì là nhà thuộc hàng hạ đẳng.

Tiếng hô hào lên án Vân Diệp vang vọng khắp Trường An, những nhà lại lần nữa bị Vân Diệp hại chuẩn bị liên hợp lại tới Vân gia đòi tiền nhà.

Tiếc là tiền của Vân gia đều biến thành các loại vật liệu chất cao như núi rồi, hỏi quản sự Vân gia, ai nấy khóc lóc nói hầu gia tiêu sạch rồi, chính là mua về đống rác này.

Một trăm vạn quan, hay tin, huấn quý không ai không dậm chân đấm ngực, đây mới là tên bại gia tử thật sự, toàn bộ đám bại gia của Trường An gộp lại không phá hoại gia sản bằng một mình y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.