Vân Diệp vào phòng, gọi Hà
Thiệu đang ngủ say tỉnh dậy, vác hắn lên vai, vất vả đi ra ngoài, Hà
Thiệu nhịn đau, mặt vặn vẹo vô cùng khó coi, đột nhiên nói:
- Diệp Tử, vừa rồi ta nhìn thấy công chúa hôn mông ngươi.
Kẻ thô bỉ đúng là kẻ thô bỉ, nói tới chuyện này hắn quên cơn đau ngay
lập tức, hoàn toàn chìm đắm trong đại dương những điều tưởng tượng bậy
bạ, công chúa hôn mông, chuyện rầm trời này mà chỉ có mỗi mình mình
biết, nghĩ thôi cũng khiến huyết mạch căng phồng.
Vân Diệp không thể nói với Lão Hà đó là Lý An Lan vì nhắc nhở với Vân
Diệp nên cố ý cắn một cái, làm thế Lão Hà nhát gan sẽ sợ vỡ mật. Nghĩ
một lúc định nói chuyện Lý An Lan có thai cho hắn biết, để hắn biết
khoản đầu tư của mình ở Lĩnh Nam có triển vọng, không phải ném vào
giếng.
- Diệp Tử, đứa bé trong bụng công chúa là tác phẩm của ngươi chứ gì, ta
đã nói mà, sao ngươi lại đi ném cả đống tiền vào Lĩnh Nam cái chỗ chim
chẳng thèm ỉa đó, muốn phát tài hai ta chỉ cần xây thêm vài gian nhà là
được, có cần lao tâm phí lực như thế không, xa chưa nói, còn không dễ
khống chế. Hiện giờ hiểu rồi, thì ra là trải đường cho đại công tử, thế
là có nguyên nhân. Có đại công tử ở đó ta cũng đưa lão nhị qua, tương
lai đại công tử lớn lên cũng có người trợ giúp, phải không?
Vân Diệp thất kinh nhìn Lão Hà, tên chết tiệt này làm sao biết Lý An Lan có thai, hôn mông một cái không mang thai được. Hà Thiệu lếc Vân Diệp
một cái, cười hăng hắc:
- Nhìn cái gì, ngươi quên trước kia ca ca làm gì sao, quản sự giáo
phường ti, suốt ngày nhìn thân thể nữ nhân có biến hóa không, sự cố lớn
như mang thai làm sao không để tâm cho được, nên luyện ra lâu rồi. Công
chúa hoài thai ít nhất là hai tháng, tám phần là thai nam, Vân gia có
hậu đại rồi, có cần ca ca dùng chút thủ đoạn lấy đứa bé cho ngươi không? Theo công chúa không chà đạp giống tốt của ngươi chứ?
- Không cần, để nó theo công chúa đi, nếu không nữ nhân độc thân điên khùng đó sẽ làm hỏng việc.
Vân Diệp tiếp tục khiêng Lão Hà ra ngoài, hiện giờ y chỉ một lòng muốn rời hoàng cung.
Hoàng môn rốt cuộc cũng xuất hiện, nói với Vân Diệp:
- Bệ hạ tuyên Vân hầu cận kiến.
Nói xong liền có bốn hoạn quan mang kiệu mềm khiêng hai người tới ngoài
Điện Cam lộ, Lão Hà bị vứt ngoài hành lang, Vân Diệp được đỡ tập tễnh đi gặp hoàng đế, y có cảm giác bị cho lên chảo rán, chuyện của Lý An Lan
rốt cuộc không giấu được Lý Nhị.
Trong đại điện chỉ có phu phụ hoàng đế và thái tử, những hoạn quan cung
nữ hầu hạ đều không thấy đâu, nói gì được nữa, bị người ta bắt sống rồi, còn giải thích cái rắm, ngoan ngoan nghe bọn họ nói gì.
- Vân Diệp, Thọ Dương có thai rồi, ngươi nói cho trẫm biết là ai gây
nên, đứa bé trong bụng của Thọ Dương là mầm mống của ai? Khi Lĩnh Nam
chắc còn chưa lọt vào mắt Thọ Dương.
Lý Nhị đang cười, chỉ là cười âm u, nhiệt độ trong đại điện dường như giảm xuống mấy độ.
- Thần sợ hãi, e là của thần.
Vân Diệp quỳ rạp xuống đất, đáp:
- A, cũng có chút trách nhiệm đấy, không cãi, không thoái thác, xem như
là một hán tử, chỉ là ngươi để thanh danh hoàng gia ở đâu?
Thấy Vân Diệp thừa nhận rồi, Lý Nhị cười rộ lên:
Thanh danh? Vân Diệp lẩm bẩm trong lòng, Lý gia các ngươi có thứ này à?
Ông giết ca ca đệ đệ, ép lão tử vào hậu cung, rồi đem tẩu tử, đệ tức nạp vào đám hậu phi của mình dâm ô, chỉ e hai chữ đó tuyệt duyên với Lý
gia rồi, còn mặt dày hỏi ta.
- Thần tự biết tội đáng muôn chết, xin bệ hạ giáng tội.
Còn nói cái mẹ gì khác được chứ, Lý Nhị ép mình nhận sai, cái thóp to
tướng nắm trong tay, nếu không Lĩnh Nam động tĩnh lớn như thế, ông ta
yên tâm sao nổi.
- Gian dâm công chúa, ngươi to gan lắm.
Trường Tôn thị cáo mượn oai hùm:
Đối với hoàng hậu, Vân Diệp khó sinh ra sợ hãi được, thấy bà ta đổi trắng thay đen, bất chấp sự thực, vọt miệng nói:
- Nương nương, lại này nói ngược lại cũng được.
Lý Thừa Càn nhịn cười đỏ bừng mặt, muốn cười lắm mà không dám, phụ hoàng mẫu hậu không định làm gì Vân Diệp, hôm nay phụ hoàng thừa cơ đánh Vân
Diệp một trận, mẫu hậu còn nói đánh nặng quá, phạm vào uy nghiêm hoàng
gia, chỉ đánh một mình Hà Thiệu là được, thái tử và Vân Diệp chỉ cần
giáo huấn thôi, không cần đánh y, làm y tổn thương.
Mặt Lý Nhị tức thì tím tái, Trường Tôn thị dở khóc dở cười, sự việc bọn
họ biết rõ từ lâu, nếu Vân Diệp dám gian dâm công chúa thật, dù y là
trọng thần, Lý Nhị cũng chém đầu không chút mềm lòng, Vân gia đừng ai
mong sống nổi.
- Trẫm mặc kệ, ngươi làm hỏng thân thể của An Lan, giờ phải hưu thê cưới An Lan, hơn nữa Vân gia ngươi đơn truyền, giờ có hậu rồi, là chuyện
mừng, thế nào?
Khinh cái mặt nhà ông, nói trọng điểm mẹ nó đi còn vòng vèo, chẳng qua
là muốn cổ phần của hoàng gia ở Lĩnh Nam tăng lên một chút chứ gì, cần
ép người ta như vậy không, nếu ta đồng ý cười Lý An Lan về nhà thì ông
mất trắng. Mà không cách nào khác, ông là hoàng đế, phải diễn kịch tiếp
với ông ta. Trong lòng Vân Diệp đã có vô số con cừu chạy qua, nhưng bề
ngoài tỏ ra đường đường đại nghĩa.
- Bệ hạ chặt đầu thần đi, chuyện hưu thê đừng nhắc tới nữa.
Lời này nói ra Lý Nhị, Trường Tôn thị kỳ thực đều thở phào, bọn họ chẳng lo hôn sự của Lý An Lan, cái bọn họ bận tâm là nắm giữ Lĩnh Nam lâu
dài, nên biết rằng chính bản thân Lý Nhị cũng không có cách nào đem lực
lượng huân quý đoàn kết làm một cam tâm tình nguyện tốn tiền đem tinh
nhuệ của mình tới vùng man hoang Lĩnh Nam.
Chỉ có Vân Diệp dùng lợi ích liên hợp tất cả mọi người lại, như thế mới
tạo thành uy hiếp với Lĩnh Nam vương Phùng Áng, mới có thể thực sự nạp
Lĩnh Nam vào bản đồ Đại Đường.
- Bệ hạ, trong gian phòng này chỉ có bốn người chúng ta, vi thần cũng
tính là đệ tử của nương nương, thêm vào chuyện của An Lan, chúng ta nói
là người một nhà cũng không phải quá. Bệ hạ muốn nói gì thì nói thẳng ra đi, đoán đi đoán lại rất dễ hiểu lầm, giao lưu giữa người và người quan trọng lắm, tiểu tử không giỏi dùng giọng điệu triều đường nói chuyện
với bệ hạ. Như cầu của bệ hạ là hàng đầu, lòng tiểu tử hiểu lắm, bệ hạ
muốn đạt được mục đích gì, làm tới mức nào thì xin cứ sai bảo, tiểu tử
đi chấp hành là được. Những lời này tiểu tử cũng biết là vô lý, nếu bệ
hạ muốn trừng phạt thì nhẹ tay một chút, vừa bị đánh xong, không cịu
thêm được nữa.
Vân Diệp bức xúc quá nói phứt ra luôn, hai người cứ thử qua thử lại
giống như hai thằng đần, rõ ràng nói một câu là xong, cần gì phải vòng
vo.
Khuôn mặt đanh lại của Lý Nhị tức thì giãn ra, Trường Tôn thị cười gập
người, Lý Thừa Càn giơ ngón cái lên với Vân Diệp, dám nói chuyện với cha hắn như thế chỉ có một mình Vân Diệp thôi.
- Không biết sư phụ ngươi dạy ngươi thế nào, mồm bôi mỡ lại còn vô lại,
nói thẳng ra à? Được thôi, có phải ngươi phát hiện ra trẫm ở ngoài tường nghe các ngươi nói chuyện không? Làm sao phát hiện ra? Còn nói một đống lời rắm thối đường hoàng, đúng là chỉ muốn đánh cho ngươi ba mươi gậy.
Hành vi nấp sau tường nghe lén trong miệng Lý Nhị biến thành chuyện quang minh chính đại: