Cẩu Tử cười ha hả xách ấm trà vào phòng, mấy ngày qua đi bộ mấy trăm
dặm, đúng là mệt rồi, chuẩn bị ăn no ngủ một giấc bổ xung thể lực.
Ngủ tới canh ba thì thình lình mở mắt ra, thấy Đơn Ưng chui vào phòng mình như con mèo, ném bộ y phục màu đen tới.
Đây là dạ hành y, thoáng cái đã mặc xong, đeo vật phẩm tủy thân lên,
theo Đơn Ưng ra ngoài, khi đi qua phòng chường quầy khẽ gõ lên cửa sổ,
nghe thấy tiếng ho truyền ra, hai người nhìn nhau cười lẩn vào bóng tối.
Vân Diệp còn cho rằng Vô Thiệt có bản lĩnh ghê gớm lắm có thể trộm
nguyên dương, hút cốt tùy của người ta, té ra là dùng ngân châm tổn
thương thận của một người, làm hắn không ngừng đái ra máu, biến một
người tráng kiện thành phế nhân, kết quả cuối cùng là thận người đó
không còn tác dụng gì nữa, bị nhiễm trùng đường tiểu, toàn thân phù lên
mà chết.
Chuyện này chẳng cần ngâm trâm, nắm đấm cũng làm được, chẳng có thận
nhà ai chịu nổi chân đấm tay đá, làm rõ nguyên lý rồi, hứng thú của Vân
Diệp giảm mạnh.
Chỉ mới ba ngày mà Uyên Cái Tô Văn đã miễn cưỡng đứng dậy được, hắn
dường như quên mất mình là là tù phạm, hào hứng thảo luận với thái sử
công qua xe tù.
- Ta từ nhỏ có tiếng thần đồng, mười tuổi đọc được cổ văn, Cao Ly
không có nhiều sách cho ta đọc, đành xem ( chu dịch) ( thượng thư) (
xuân thu) (tả truyện) ( chiến quốc sách), trong đó tác phẩm lớn đó, ta
thích nhất là ( sử ký).
- Đó là một cuốn sách rất có khí cốt, người này tuy xưng người mang
tội, nhưng lưng càng thẳng hơn hạng sử quan như Trần Thọ sau này, trong
nước ngươi vốn không thiếu người học thông kim cổ tầm nhìn rộng rãi. Tần Thủy Hoàng đốt sách chôn học trò, Hán Vũ Đế lại độc tôn nho thuật, con
đường lớn biến thành cái ruột dê ngoằn ngoèo, đất đai nuôi dưỡng tư
tưởng dần trở nên nghèo nàn, thiên tai mang tính khai sáng gần như tuyệt diệt, khiến cho học thuyết của nước ngươi từ sau Đổng Trọng Thư thì
không còn tiến thêm một bước nào nữa, bọn họ chỉ biết diễn giải tư tưởng tiền nhân, không có chủ ý của mình.
- Khi tư tưởng bị giam cầm ở mức độ cao nhất, bệnh sắp vào cao hoang, những dị tộc cưỡi ngựa tới, bọn họ giết sạch lão nhân cổ hủ, ăn sạch
phụ nhân chỉ biết vâng vâng dạ dạ, chỉ có những người biết cơ biến, mới
biết kiếm lấy phần sống của con người trên tay của kẻ địch.
- Trăm năm sinh sôi, năm năm dưỡng sức, các ngươi lại thành sự tồn
tại lớn nhất trên thế gian, ta thấy các ngươi phải cảm tạ những người Hồ kia, chứ không phải đuổi cùng giết tận bọn họ, so với phát triển tư
tưởng, vết thương nhục thể thật không đáng luận tới. Người Hồ tiến vào
mang lại lợi ích cho các ngươi, vì sao các ngươi luôn cho rằng đó là một loại sỉ nhục?
Vân Diệp dùng rượu lau sạch ngâm châm, khi nói chuyện với Uyên Cái Tô Văn, y đã thi châm xong, Uyên Cái Tô Văn không thấy đau đớn lắm, chỉ
giống muỗi đốt vài cái thôi, điều duy nhất hắn không biết là thận của
mình đã bị đâm thủng như cái rổ.
Trung y trị liệu rất chậm, cho nên thủ đoạn tổn thương cũng chậm, mỗi lần dùng châm, đều nằm ngoài phạm trù cơ thể có thể tự lành, mỗi lần
dùng câm, tổn thương sẽ gia tăng một phần, tới khi đề kháng của cơ thể
không đề kháng nổi nữa sẽ bùng phát.
- Cái huynh nói rất đúng, đợi ta diệt xong Cao Ly, nhất định mang tư
tưởng mới truyền tới Cao Ly, tin ta đi, ta nhất định dốc túi truyền thụ, tuyệt đối không giấu làm của riêng.
- Cho dù tổ tiên của bọn ta có vạn điều không hay, Cái huynh, trước
khi ngươi thành người Đại Đường, không có tư cách bình luận, muốn phê
bình tổ tiên, chúng ta dâng hương xong rồi tự nói, còn về lão tổ tông
nổi giận, muốn đánh đòn, muốn phạt quỳ, thì nào cũng được, người nhà
đóng cửa bảo nhau, thế nào cũng là chuyện trong nhà. Rác rưởi trong nhà
ta cũng là bảo bối của nước khác, ví như nước Oa vậy.
Uyên Cái Tô Văn chắp tay tạ lỗi:
- Vân huynh nói tới nước Oa, ta
từng gặp một nữ nhân kinh tài tuyệt diễm của bọn họ, nàng tên Cao Sơn
Dương, nàng ta hâm mộ người đượt liệt vào hàng Tử của Đường quốc, nên tự xưng là Cao Sơn Dương Tử, những lời vừa này là xuất phát từ miệng nàng. Chẳng bao lâu nữa nàng kế thừa vị trí thiên hoàng của mẫu thân, thành
tân vương, những năm qua sứ giả nước Oa phái tới Đường quốc đều do nàng
thúc đẩy, nàng say mê mọi thứ ở Đường quốc, cho nên, Vân hầu, các ngươi
sẽ có cơ hội gặp nhau.
- Ha ha ha, lạ thật đó, thì ra nàng chính là vị vương tử đó sao?
Người nước Oa gọi nàng là Thánh Đức vương tử, té ra là nữ nhân, không
biết nhan sắc thế nào? Ta có gặp mấy Oa nữ ở Trường An, toàn bôi vôi
trắng lên mặt, miệng vẽ nhỏ xíu, răng bôi đen xì, làm ta nhìn một cái,
cả đêm không dám ngủ.
Câu này làm Uyên Cái Tô Văn và Vinh Hoa cười mãi, nhất là Vinh Hoa
càng cười run cả ngươi, Uyên Cái Tô Văn chỉ Vân Diệp nói: - Thì ra Vân
hầu cũng chẳng phải là chính nhân quân tử, nước Oa có một số tục lễ cũ
chưa bỏ, tin ta đi, Cao Sơn Dương Tử điện hạ nhất định làm ngươi chấn
động, tới khi đó vân hầu có may mắn làm khách trong màn chớ quên lời
giới thiệu của ta.
- Lão Cái, nói thật đi, có phải ngươi đã cùng Cao Sơn Dương ...
- Dừng lại, Uyên Cái Tô Văn ta cả đời chỉ định cưới một mình Vinh
Hoa, còn về nữ nhân khác ta không coi vào đâu, Cao Sơn Dương Tử cũng là
người tâm cao khí ngạo, nghe nói nàng muốn tìm nam nhân đầu tiên phải
hợp với tiêu chuẩn của nàng, Vân hầu là long phượng trong đám thiếu
niên, nhất định sau này có cơ hội lớn.
Vân Diệp thu lại châm, nói:
- Cuộc đời rất nhàm chán, Cái huynh,
có hoa hái vội, chớ đợi hoa rụng chỉ còn cảnh, cuộc đời ngắn ngủi, kịp
thời hành lạc mới là quan trọng nhất. Nói xong cùng hộ vệ rời căn phòng
đặt xe tù, còn tốt bụng hạ rèm xuống.
Vân Diệp vừa đi, Uyên Cái Tô Văn liền đứng lên hoạt động chân tai,
ngón tay dùng lực ấn lên khắp người, chỗ không ấn tới để Vinh Hoa kiểm
tra thay, nhất là chỗ Vân Diệp dùng trâm càng kiểm tra tử tế.
- Tô Văn, chàng cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không? Vinh Hoa lo lắng hỏi:
Một lúc lâu sau Uyên Cái Tô Văn ngồi xuống, đấm ra hai quyền, nghe
tiếng nắm đấm xé gió, hoang mang nói: - Ta biết bị y dùng châm rất không ổn, nhưng không biết không ổn ở chỗ nào, sự sợ hãi của con người bắt
nguồn từ chỗ không hiểu. Vinh Hoa, kệ những trò y bày ra, chúng ta chỉ
cần nỗ lực sống là có hi vọng, trước mặt Vân Diệp còn có ba cái rãnh
trời chắn ngang, y không dễ dàng đạt được mục đích đâu. Chỉ cần có hỗn
loạn là chúng ta có cơ hội, Vân Diệp là kẻ địch đáng sợ, lần này chúng
ta chẳng những phải nghĩ cách thoát thân, nếu có thể còn phải mang theo
cái đầu của y ...
Anh hùng phát uy luôn làm mỹ nữ ngây ngất, Vinh Hoa nắm tay Uyên Cái
Tô Văn đặt lên bầu ngực mịn màng của mình, đó là chút an ủi cuối cùng
nàng có thể cấp cho người mình yêu ...
Chiến thuyền trên mặt biển chỉ còn thưa thớt vài cái, thay vào đó là
từng mảng bè gỗ, đối diện là dòng Liêu Thủy cuồn cuộn, có nước sông màu
vàng và nước biển màu xanh , trông có chút ý vị phân chia ranh giới, chỉ cần bè tới gần là bị đẩy về.
Vân Diệp không hiểu mấy chuyện này, lo lắng hỏi Lưu Phương: - Lão tiên sinh cho rằng sau khi thủy triều lên sẽ chảy ngược dòng?
- Đó là điều hiển nhiên, thủy triều sông Tiền Đường có thể chảy ngược ba trăm dặm, Liêu Thủy không có điều kiện thiên nhiên độc đáo như thế,
nhưng cửa sông có địa hình tương tự, chảy ngược phải được một trăm dặm,
chúng ta nhân cỗ thùy triểu này xâm nhập Liêu Thủy là được.
Hai người ngẩng đầu nhìn mặt trăng vừa lên đỉnh núi, trong lòng đều
mong nó phát huy được sức mạnh lớn nhất, đưa mình đi xa hơn một chút.