Thế nào? Bị người chèn ép cảm giác không thoải mái sao? Ngươi cho trẫm là
vạn năng? Lúc này tất cả văn võ bá quan đều muốn ngươi thống suất Lĩnh
Nam thủy sư đến Cao Ly thu hồi hài cốt tướng sĩ tiền triều chết trận, có thể nói là hợp tình hợp lý, trẫm cũng không có cớ cự tuyệt. Ngươi là võ võ, ra trận giết địch là bổn phận, Đại Đường không có thói quen lâm
trận đổi tướng, cho nên chuyến này ngươi đi Cao Ly là chắc chắn rồi. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, có thành công hay không thì lại là chuyện khác, chuyện này vốn là do phẫn nộ mà nên, không phải lý trí, dù ngươi
không thành công người khác cũng không có cớ trách tội ngươi. Thế nào?
Nghe trẫm nói xong, có phải trong lòng định đến Cao Ly vòng vài vòng rồi về phải không?
Lý Nhị không hồi cung, quay lại vẫy tay với các phi tử, rồi mang theo Vân Diệp đi về phía Thái Dịch trì bên cạnh.
- Lượn vài vòng? Điều này sao có thể, Lĩnh Nam thuỷ quân là quân đội
không phải phường giá áo túi cơm. Đến đó mà không thể hiện quân uy, tay
không mà về thì chỉ có nhục bằng chết. Vi thần với các thành trì trù phú của Cao Ly thèm nhỏ dãi, không kiếm đủ thề không về. Muốn thần rời đi
sao, nào có chuyện dễ dàng như vậy, một chuyến xuất dương của thuỷ quân
thần cũng phải tốn vạn quan tiền hàng, đến Cao Ly rồi sao lại bỏ qua?
Vân Diệp đi phía sau nói ý nghĩ của mình cho Lý Nhị, không cần phải giấu giếm, Lý Nhị vốn từ tạo phản mà lên, so với tất thảy rõ ràng hơn cả
chuyện đại quân xuất động là thế nào, lãng phí công quỹ chỉ để du hí vài vòng là chuyện hắn cực kỳ không muốn.
- Lấy trứng chọi đá còn tưởng mình cứng, ngươi chính là một tướng quân
mềm oặt, lại muốn đập vỡ khối sắt Cao Ly? Đừng để bị đánh tan nát là tốt rồi, tổn thất quá ngươi cũng không bàn giao được, tang sư nhục quốc, từ trước đến nay đều là tội lớn. Nghĩ cho cẩn thận.
Lý Nhị rất rõ ràng Vân Diệp là thế nào, chỉ cần không phải nơi minh đao
minh thương thì y đều có cách khiến người khác ngạc nhiên. Thế nhưng
dính vào hai quân giao phong đường đường chính chính thì không phải là
người có thể giải quyết vấn đề.
- Bệ hạ, cái gọi là chiến tranh chẳng qua chỉ là giết người phóng hỏa mà thôi, mấy bộ hạ của vi thần đều là hành gia sát nhân, về phần vi thần
đối với phóng hỏa cũng có chút tâm đắc.
Lý Nhị nhướng mày ồ một tiếng, không ngờ lại chắp tay một cái nói:
- Nguyện nghe rõ ràng.
Vân Diệp cũng không nói tiếp, từ túi trên lưng Vượng Tài lấy ra một bình sứ mở nút, lấy mồi lửa châm xong tiện tay ném lên giả sơn trong Thái
Dịch trì.
liên gia: https://www.google.com.vn/search?q=%...w=1280&bih=921
**********
Bình sứ bị ném lên giả sơn trong Thái Dịch trì lập tức vỡ vụn, một đoàn
lửa đỏ mãnh liệt phụt ra bao trùm toàn bộ tòa giả sơn. Một ít chất lỏng
sền sệt chảy xuống nước nhưng không hề tắt, vẫn hừng hực cháy như cũ.
Một cây tùng trên giả sơn mới vừa rồi còn xanh tươi, thoáng chốc đã bốc
cháy ngùn ngụt. Lửa dường như không tắt, thiêu đốt tròn thời gian một
bữa cơm ngọn lửa mới từ từ giảm, lúc này hòn giả sơn đã bị đốt biến
dạng. Lý Nhị nhìn giả sơn cháy sạch trước mắt, lấy mã sóc trong tay gẩy
một cái, lập tức một khối lớn rớt xuống.
Hắn gật đầu, lại lấy ra một bình mở nút ngửi một cái, rồi lại đổ ra một
chút bảo Vân Diệp đốt. Hắn cũng tự mình quan sát kĩ lưỡng thứ dịch sền
sệt này, cuối cùng đậy nắp bình, hỏi:
- Thứ bên trong không giống dầu hỏa, dầu hỏa không thể cháy lâu như vậy, cũng không mãnh liệt đến vậy được. Ngươi đã cho thêm cái gì?
- Không có thêm cái gì kì quái, chỉ là một chút đường trắng và thạch tất.
Giải thích kĩ càng với Lý Nhị hắn không muốn nghe, mà có nghe cũng không hiểu, cứ trực tiếp nói cho hắn biết kết quả là hắn thích nhất.
- Tiểu tử, thứ này ngươi có rất nhiều? Nghe nói thương đội nhà ngươi,
còn có thương đội của Trình gia, Ngưu gia, Tần gia, Uất Trì gia cũng
đang giúp ngươi vận thạch tất, nhân tình này ngươi định trả thế nào?
Không phải là lấy thứ này gán nợ chứ?
Lý Nhị giơ cái chai về phía mặt trời, như không có chuyện gì xảy ra hỏi Vân Diệp.
- Bệ hạ, ngài không biết, thạch tất chính là một thứ đồ hay, bên trong
nó chưng ra rất nhiều thứ tốt. Tiểu tử gọi loại trong bình này là xăng,
thứ này dùng trong mục đích quân sự. Còn hai loại khác có thể làm dầu
đèn có thể bán đi, dùng nó trả lại nhân tình, chắc là đủ chứ.
Thứ này tính chất bạo liệt, chỉ cần gặp tia lửa là sẽ cháy nổ, uy lực sợ rằng còn hơn hỏa dược. Đáng sợ hơn, thứ này còn có đặc tính thiêu đốt,
chỉ cần đốt là nước không thể dập tắt, chỉ có thể dùng cát phủ lên mới
có thể có khống chế thế lửa. Thế nhưng nếu như bị cháy trên diện tích
quá lớn, thì vi thần kiến nghị chạy là tốt nhất.
Bốn người Lý Thừa Càn, Trình Xử Mặc, Lý Hoài Nhân, Lý Thái đúng là đần ở điểm này. Bởi khi lên đường, Lý Nhị nhất định sẽ cấp cho y một ít hỏa
dược. Hiện tại hắn cự tuyệt chẳng phải là muốn xem Vân Diệp có thể làm
ra được thứ gì tốt trong quân doanh hay sao? Hơn nữa không cần phải suy
nghĩ, nếu như Lý Nhị không chịu cho, thì bọn Lý Thừa Càn, Trình Xử Mặc,
Lý Hoài Nhân có thể tiếp cận được với cấm địa hỏa dược mới là chuyện lạ.
Lý Thái đến giờ vẫn đang tự hào vì hành động của mình, quên hết cả
nghiên cứu. Nhưng hắn lại không nghĩ lão tử hắn là người nào, dù cho hỏa dược không ở trong sổ sách, hắn chẳng lẽ lại không biết sao?
Rõ ràng là hắn muốn nắm nhược điểm, trước hết để cho mọi người sốt ruột, đi đánh chủ ý với hỏa dược. Sau đó hắn thu lại tang vật, nhưng lại để
cho ngươi chạy được một xe. Vân Diệp là người có ơn tất báo, cho nên vì
trả ơn bốn người y sẽ thương lượng với Lý Nhị. Bốn tên đần muốn giở trò
trước mặt hồ ly giảo hoạt Lý Nhị, ngay cả chết cũng không biết là vì
sao.
Thật vất vả làm ra xăng còn phải cống cho Lý Nhị, rốt cuộc Vân Diệp cũng đành nhận mệnh vì bạn đần như heo. Không chỉ phải dâng lên bí pháp, còn phải cảm kích Lý Nhị khoan hồng độ lượng. Tuy rằng trong đó có hai
người là con hắn, nhưng Vân Diệp cũng phải cảm kích. Quân quân thần
thần, phụ phụ tử tử, đây là một ranh giới không thể vượt qua. Lý Thừa
Càn, Lý Thái trước hết là thần tử, sau đó mới có thể là nhi tử. Quy củ
này không ai có thể phá vỡ, cũng không dám phá vỡ.
- Bệ hạ, thủy sư đại doanh sẽ thành lập tác phường chưng thạch tất ở bờ
Vị Thủy. Sản lượng xăng hàng năm triều đình sẽ được mua 8 phần, thủy sư
thần lưu lại 2 phần, thế nào?
Nghe Vân Diệp nói vậy, Lý Nhị nhất thời cười tít mắt, hình dạng rất
giống một hài tử thực hiện thành công trò đùa của mình. Đương nhiên hắn
có tư cách đắc ý, bốn con chuột con bị hắn đùa bỡn trên tay, nếu như
không ai thưởng thức thực quá khiến người thất vọng. Chỉ có âm mưu
chuyển thành dương mưu mới có thể khiến hắn bảo trì tâm tình thật là
tốt.
- Tiểu tử, cuối cùng cũng là ngươi thông minh, ngươi làm sao phát hiện
ra? Lần này trẫm tự nghĩ không có sơ hở, không ngờ ngươi liếc mắt đã
nhìn thấu rồi. Xem ra lần tới trẫm nhất định phải bố trí một vở kịch
chặt chẽ, chờ ngươi đến phá.
Lý Nhị đứng thẳng người, tiếp lấy khăn tay Đoạn Hồng đưa lên thấm khóe mắt, hạ khiêu chiến mới với Vân Diệp.
- Bởi vì vi thần biết, muốn tìm kẽ hở trong bố trí nghiêm mật của bệ hạ
thì nhất định phải cao minh hơn bệ hạ. Rất đáng tiếc, người như vậy đến
bây giờ vi thần còn chưa thấy đâu. Vi thần chỉ có thể vào lúc chuyện đã
xảy ra mới có thể đoán được một chút quá trình, dùng cái đã biết suy ra
cái không biết, chỉ cần điều kiện đủ thì có thể suy luận ra đáp án chính xác. Thanh Tước chỉ nói cho thần kết quả, vi thần liền biết mình thua
rồi, thua tâm phục khẩu phục. Có bằng hữu như thái tử và Thanh Tước,
Trình Xử Mặc, Lý Hoài Nhân là phúc khí của vi thần, cũng là bi ai của vi thần. Vi thần một mặt cảm thấy tự hào vì sự trung trinh của bằng hữu,
một mặt lại đau lòng như cắt vì tâm huyết của bản thân mất đi. Tư vị
trong đó đâu phải chỉ mấy câu mà có thể nói rõ ràng.
Lý Nhị lại bắt đầu cười to, Đoạn Hồng bên cạnh cũng ha ha cười theo. Ba
người vừa đi vừa nghỉ, thoáng cái đã đến Lưỡng Nghi điện. Trưởng Tôn tự
mình ra trước điện nghênh tiếp, trong tay còn cầm một khung thêu hoa.
- Bệ hạ hiếm khi hài lòng như vậy, chiến đấu của bệ hạ với Vân Diệp đã có kết quả rồi sao?
Trưởng Tôn chỉ vào Vân Diệp nói với Lý Nhị:
- Ngài cũng thật là, đường đường vua của một nước, trên chiến trận cũng
là anh hùng độc lai độc vãng, lại đi đánh một tiểu bối văn nhược đao
không cầm nổi, kiếm không xách được. Đợi đến lúc y có thể làm được đối
thủ của ngài, sợ rằng lúc đó Hoàng Hà cũng khô queo.
Lý Nhị lắc lắc bình sứ trong tay cho Trưởng Tôn xem:
- Đây là chiến lợi phẩm của trẫm, lần này trẫm thắng cũng coi như gian
khổ. Nếu như bọn Thừa Càn sớm trông tri ch o Vân Diệp, trẫm cũng không
thể gây khó dễ cho y được. Thế nhưng vì y nặng tình, nên trẫm đã hạ thủ
vào nơi đó, quả nhiên đắc thủ. Chỉ là biện pháp này chỉ có thể dùng một
lần, lần thứ hai sẽ không còn hiệu quả. Những tiểu tử này tốc độ trưởng
thành kinh người, khoảng chục năm nữa sẽ đến phiên trẫm phải đau đầu.
Trưởng Tôn muốn nhận bình sứ trong tay Lý Nhị, nhưng Lý Nhị không đưa
cho nàng mà đưa cho Đoạn Hồng, mệnh hắn cho vào phòng riêng cất giữ, sau đó mới giải thích với Trưởng Tôn:
- Thứ này quá nguy hiểm, không cẩn thận sẽ khiến Lưỡng Nghi điện giống
như Cam Lộ điện. Nàng lại đang mang thai, tránh tiếp xúc với thứ này là
tốt nhất. Những thứ Vân Diệp làm ra không có nhiều thứ tốt, nhưng những
thứ đoạt tính mệnh người lại rất lợi hại. Cũng không biết sư phụ của y
làm sao lại dạy ra một đệ tử như vậy. Nàng cứ nói tiểu tử này là người
tốt đi, khắp cả Đại Đường này nàng có tìm cũng không ra người thứ hai
tâm tư thâm độc hơn y. Nhưng nếu nàng bảo y là người xấu, y lại từng làm rất nhiều chuyện tốt nhiều người không thể làm được. Cũng may Đại Đường đang lúc thanh bình, nếu như tiểu tử này sinh vào loạn thế, không biết
thiên hạ hôm nay còn có người sống không nữa.
Vân Diệp thấy vợ chồng hai người thay nhau nói luôn miệng, không có cơ
hội chen vào. Lúc này ở Tông Nhân Phủ sau hoàng cung còn có ba tên ngốc
đang chịu hình không biết thế nào. Vất vả lắm mới có khe hở, vội vàng
nói:
- Bệ hạ, nương nương, ba bằng hữu của thần còn đang chịu hình. Bệ hạ,
người xem có thể ngừng lại trước hay không. Đừng đánh nữa, đánh tiếp sẽ
chết người đấy.
Lý Nhị, Trưởng Tôn liếc nhau, để Vân Diệp đi truyền ý chỉ dừng hình phạt của ba người, chuyển thành về nhà tự suy nghĩ lỗi lầm. Vân Diệp thi lễ
xong vội vã chạy hướng Huyền Vũ môn phía sau hoàng cung, Tông Nhân Phủ
chính ở chỗ này.
Nhìn bóng hình của Vân Diệp nhanh chóng đi xa, Lý Nhị nói với Trưởng Tôn:
- Trẫm sao lại làm chuyện không nghĩ đến bằng hữu như vậy? Chuyện này
trẫm có chút bỉ ổi, lợi dụng tình cảm để đạt được mục đích, cuối cùng
vẫn cảm thấy không quá thoải mái.
- Ngài là hoàng đế, quốc gia là thứ nhất, về phần cảm tình đành phải đặt sau thôi.
Lý Nhị nghe Trưởng Tôn nói như thế thì thở dài, gật gật đầu, cô đơn, thật là cô đơn.
Khi Vân Diệp chạy thục mạng đến Tông Nhân Phủ, thấy ba người Lý Thừa Càn cùng Trình Xử Mặc, Lý Hoài Nhân đang ngồi trên ba cẩm đôn. Một người
đang cầm một ly trà trong tay, liếc mắt nhìn hai gia hỏa còn đang cởi
truồng nằm sấp trên án, vẻ mặt xấu xa.
Lý Thừa Càn thấy Vân Diệp tới thì nâng ly trà biểu thị hoan nghênh, sau
đó tiếp tục nhìn Tông Nhân Phủ chấp hành hình phạt. Dường như hắn có thể nhìn thấy hoa từ mông người khác vậy.
Nếu ba người đều không bị đánh, Vân Diệp liền xem đến cùng là ai đang bị đánh. Có thể đến Tông Nhân Phủ chịu răn dạy, đều là hoàn khố có tiếng
trong thành Trường An, không có tên nào y không biết cả.
Kéo tay một người khỏi mặt, Vân Diệp lúc này mới nhận ra:
- Cầu Hoan huynh, chớ trách tiểu đệ thất lễ. Vừa rồi nhìn cái mông thật sự là không nhận ra.
Vân Diệp lúc này mới chào tên hoàn khố huynh đệ đang đau đớn.
Lý Cảnh Hằng, trưởng tử của Lý Đạo Tông tự Cầu Hoán. Có điều Vân Diệp
cùng đám hoàn khố vẫn gọi hắn là Cầu Hoan. Đại khái lão cha hắn sinh ra
hắn rất không hài lòng, cho nên mới sinh ra cái tự muốn đổi lại như vậy. Rất rõ ràng, chính là muốn lão thiên đem hắn đi, đổi lại cho lão một
người khác. Thế nhưng Lý Cảnh Hằng là là trưởng tử, đã định trước sau
này hắn phải kế thừa vương vị của Lý Đạo Tông. Lý Đạo Tông từng muốn
dùng con thứ lên thay, nhưng hoàng đế không cho phép. Chính hoàng đế là
lão nhị, cho nên đối với loại chuyện này cực kỳ thống hận, bản thân hắn
phá hủy quy củ, nhưng lại nghiêm khắc yêu cầu người khác phải tuân thủ
nguyên tắc trưởng tử kế thừa.
Lý Cảnh Hằng rõ rành rành là phá gia chi tử, lúc trước khi Vân Diệp còn
kiếm ăn ở Trường An, trong đám học sinh Trưởng Tôn muốn dạy, thì có tên
này là cầm thú. Ngày ngày la cà quán xá ngoài hoàng cung, mới mười bốn
tuổi, thân thể còn bé mà đã khiến hai nha hoàn hầu hạ hắn mang thai. Sự
tình thật ra cũng không có gì to tát, mười bốn tuổi làm cha cũng không
chỉ có mình hắn, trong vương phủ nuôi thêm vài cái miệng cũng không phải vấn đề. Vấn đề là tên này vì sợ cha hắn tức giận, lại không có can đảm
nhận con, khiến một nha hoàn trong cơn tuyệt vọng đã nhảy xuống giếng.
Trưởng Tôn sau khi biết điều này thì giận dữ, lệnh Lý Đạo Tông tự mình
mang con trai lão ra khỏi hoàng cung, không muốn cho hắn làm bẩn nơi
hoàng cung tịnh thổ. Vì tên hỗn đản này, khiến cho Vân Diệp có thói quen lúc không rỗi việc trêu đùa cung nữ một chút cũng bị Trưởng Tôn cảnh
cáo.
**********
Lý Cảnh Hằng xấu hổ hướng khuôn mặt tươi cười so với khóc còn khó coi
hơn về phía Vân Diệp, rồi lại dúi đầu xuống tấm nệm, xem ra là không
muốn lộ diện nữa.
Người ở vào những lúc khác nhau sẽ có những bằng hữu khác nhau, có vài
người có thể theo ngươi đi tới cuối cùng, lại có vài người nửa đường sẽ
bỏ ngươi, ví như Lý Cảnh Hằng, hiện tại hắn đã không có cách nào ở cùng
một chỗ với Vân Diệp, Trình Xử Mặc, Lý Hoài Nhân, những huynh đệ ngày
xưa từng kiếm ăn với hắn. Địa vị hắn không kém, đích tôn của Đông Bình
vương phủ, thế nhưng làm việc luôn luôn khiến người khinh thường. Trong
đám hoàn khố không phải là không có kẻ háo sắc, thế nhưng hay khi dễ tì
nữ như Lý Cảnh Hằng cũng rất hiếm thấy.