- Không có chuyện gì, đệ đường đường Tấn vương sao có thể làm loại chuyện tệ hại đó.
Lý Trị hai tay buộc vải dứt khoát phủ nhận, cố làm ra vẻ phóng khoáng phủi tay ngồi lên tảng đá tỏ ra vô cùng hào khí.
- Ca ca vất vả ở thư viện hơn bốn năm, lâu hơn bất kỳ ai trong số các
ngươi, tính cách tiên sinh ở đây thế nào sao chẳng biết? Ngươi là vương
tử cũng thế, chân trắng cũng thế, căn bản không khác gì, ngươi nghĩ
những tiên sinh chỉ vì ngứa mắt với ngươi nên trừng phạt sao?
Lý Hữu hồ nghi đi quanh Lý Trì, nghĩ tới tiền án của hắn, thở dài:
- Ngươi lo kẻ địch đột quá Vân Trung quấy nhiễu Tấn Dương cho nên không từ thủ đoạn chuẩn bị quân bị phải không?
Lý Trì vẫn nghiêm mặt nói:
- Bất kể đệ có sai hay không thì hiện giờ đệ cũng tiếp nhận trừng phạt
rồi, chỉ cần đắp xong giả sơn là không ai nhắc tới chuyện này nữa, đúng
sai không quan trọng, Tứ ca, quên nó đi được không?
Lý Hữu không nói nữa, bắt đầu truyền thụ cho hắn cách buộc vải vào tay
ra sao để không bị thương, nếu có khả năng lợi dụng hợp lý đám gấu mèo
cũng được.
- Cái con đầu có vết sẹo ấy, chỉ cần cho nó ăn là nó sẽ giúp đệ chuyển đá ..
Sau khi Lý Hữu đi, Hủy Tử mang cơm cho ca ca ngạc nhiên phát hiện một
con gấu mèo to béo đang gầm gừ mang một tảng đá tới trước mặt Lý Trì,
sau đó há miệng đợi ăn, Lý Trì xếp đá xong ném nửa miếng măng tươi vào
mồm nó, con gấu mèo nhai rào rào rồi lại xoay người đi chuyển đá tiếp.
Măng mùa hè chẳng đáng tiền, mấy đồng là có thể mua cả đống, Hủy Tử nổi
giận giữ lấy gấu mèo, không cho nó chuyển đá nữa, ca ca mắc lỗi đang bị
trừng phạt không thể dùng mánh.
Lý Trì cười xấu xa ném cho con gấu mèo một miếng măng, con gấu mèo kia
lập tức chạy đi chuyển đá, chẳng biết con gấu mèo này được vị cao nhân
nào dạy dỗ mà hiểu đạo lý thông qua lao động kiếm cái ăn.
Hủy Tử nhìn thấy con gấu mèo dùng hai chân trước chuyển đá, hai chân ngắn chập chững đi tới, tựa hồ quyết tâm lao động tới cùng.
Lý Trì xoa đầu con gấu mèo, mở hộp thức ăn lấy bánh ngọt cao cấp cho gấu mèo ăn. Hủy Tử đi đường hai nhiều nên đỏ mặt, có lẽ do ở thư viện tâm
tình tốt, khuôn mặt thiếu nữ xuất hiện chút mập mạp của trẻ con.
Hai huynh muội và con gấu mèo ngồi dưới đình ăn cơm, Lý Trì nói:
- Tiểu Muội, ta rất muốn tới Vân Trung, nơi đó có con dân của ta, nghe
nói Ngụy Trưng ở đó gian nan đối phó với man tộc, bao năm qua ta kiệt
lực vì bách tính Tấn Dương, vô tình cùng họ kết thành một rồi.
- Muội biết tính ta, chỉ muốn sống yên ổn, không muốn trêu chọc ai,
nhưng người khác cũng đừng hòng ức hiếp ta! Lý Cương tiên sinh thực sự
muốn trừng phạt ta, muốn thông qua hình phạt gian khổ nhất này muốn ta
từ bỏ, ông ấy cho rằng ta không hợp cách, đúng là ta không đủ thể lực
đắp giả sơn, song có gấu mèo giúp, ta sẽ hoàn thành.
- Cửu ca cũng muốn đi à?
Hủy Tử rưng rưng nước mắt, nắm lấy áo Lý Trì như lúc còn nhỏ:
- Cửu ca lớn rồi, phải làm chuyện ta nên làm, Hủy Tử, sau khi ta đi,
muội phải ăn tốt, trị bệnh tốt, nuôi thân thể khỏe mạnh, tới khi đó ta
đưa muội đi cưỡi ngựa, người Lý gia không thể không biết cưỡi ngựa.
- Nếu muội không thích ở trong hoàng cung thì ở hành cung Ngọc Sơn đi,
cách thác nước xa một chút, ồn chết người. Muội vốn thích thanh tịnh,
đọc sách, đánh đàn, đợi ta từ Vân Trung về, nói không chừng muội đã có
phò mã, không biết phụ hoàng mẫu hậu sẽ gả muội cho nhân vật đáng nể
nào, ta rất tò mò.
Hủy Tử mặt đỏ rực, giơ nắm đấm đánh Lý Trì, cử động hơi mạnh một chút đã thở dốc rồi, Lý Trì vội vuốt lưng cho muội muội.
Nụ cười trên mặt Hủy Tử biến mất, buồn bã nói:
- Muội không gả đi, muội sẽ sống cùng phụ hoàng mẫu hậu.
- Chủ yếu là trên đời này không tìm được nam tử khiến tiểu muội ta bội phục, không gả thì không gả.
Lý Trì an ủi, Tôn Tư Mạc đã nói từ lâu, thể chất Hủy Tử không thể cưới gả, đó là vết thương trong lòng nàng.
Hủy Tử xách giỏ cùng thị nữ quay về thư viện nữ tử, Lý Trì vỗ đầu con
gấu mèo đang ngáy khò khò, chuẩn bị sớm ngày đáp giả sơn xong còn tới
Vân Trung.
Hà Thiệu vét sạch tài sản, chuyển thành hối phiếu chuẩn bị tới Ngọc Môn
Quan, tin tưởng vào quân lực Đại Đường không chỉ có hoàng đế, cũng không phải quân nhân, mà chính là thương cổ, bọn họ mới là người thực sự hiểu trang bị quân đội Đại Đường, trang bị của phủ binh Quan Trung tuyệt đối không ít hơn một trăm ngân tệ, còn tinh nhuệ hơn gấp nhiều lần. Đó mới
chỉ là đao kiếm và khải giáp, chưa tính chiến mã và trang bị cỡ lớn
trong quân.
Huống hồ con cháu Quan Trung xưa nay giỏi chịu đựng khổ chiến, chỉ cần
không gặp phải lực lượng quá chênh lệch thì thường có thể an toàn rút
lui, ví dụ bách kỵ phá vạn người thấy khắp nơi trong văn thư trong quân.
Đây là một cơ hội tốt để phát tài, để bố trí lại bố cục thương nghiệp.
Tây Vực tuy là chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi, nhưng ở đó có ốc đảo lớn và
Tuyết Sơn, tin tức Đạo môn quần bị xây dựng Thần cung ở Thuyết Sơn, Hà
Thiệu được biết ngay lập tức.
Trong thư Vân Diệp nói rất rõ ràng, lần này Đạo môn bỏ vốn lớn, ai dám
ngăn cản họ xây thần cung, kết cục sẽ vô cùng thê thảm, nếu không ngăn
được thì nhất định phải chia một chén canh.
Trên đỉnh Tuyết Sơn thì không tranh với đám lão đạo nữa, nhưng ở dưới
Tuyết Sơn xây một cái trấn, đoán chừng có thể phát tài lớn, tín đồ khắp
thế giới tới Tuyết Sơn triều bài thế nào cũng phải có chỗ nghỉ chân,
huống hồ đâu phải ai cũng có thể lên Tuyết Sơn một chuyến, Đạo môn sẽ
khống chế tốt chừng mực.
Lý Tịnh ở Ngọc Môn Quan, Vân Diệp ở Bắc Đình, còn ai có cơ hội tốt hơn
mình nữa? Lần này Hà Thiệu mang theo ba đứa nhi tử, toàn bộ là tên béo,
muốn kế thừa gia nghiệp mà không muốn chịu khổ là nằm mơ.
Thiên Sơn, Côn Lôn sơn, đó là nơi ở của thần tiên, có thể đem chuyện làm ăn tới mức được sánh ngang với thần tiên, Hà Thiệu thấy không uổng kiếp này.
Mua bán chiến lợi phẩm của binh sĩ là chuyện quen tay rồi, đem theo vài
chuyên gia giám định là được, mạng lưới cửa hiệu dân dụng của Hà Thiệu
đã vươn tới cấp huyện, ở nơi phồn hoa còn tới thôn trại.
Đội lạc đà, đội ngựa, đội xe, đội khí cầu của Hà Thiệu đều đã chuẩn bị
thỏa đáng, hiện giờ điều duy nhất cần chờ đợi quân đội Đại Đường phản
kích, luc sđó Hà Thiệu sẽ không chút do dự tiến vào sa mạc mênh mông,
theo sau lưng quân đội như con kền kền, nhặt bất kỳ thứ cơm thừa canh
cặn nào đại quân sót lại.
Hắn có kinh nghiệm này rồi, thứ hổ ăn thừa luôn làm linh cẩu no bụng,
giống như hắn làm chuyện vận tải khí cầu, Lý Thái luôn muốn phi thuyền
bay lên không như hỏa tiễn, Trường Tôn Vô Kỵ chỉ muốn khí cầu của mình
bay thật nhanh thật linh hoạt trên không.
Hà Thiệu không nghĩ thế, hắn cho rằng khí cầu không cần bay nhanh, không cần bay cao, chỉ cần có thể mang hàng từ chỗ này tới chỗ kia nhanh hơn xe ngựa là được.
Cho nên trên quan đạo ngươi nhìn thấy khí cầu bay rất t hấp, dưới treo
hàng hóa, dó bốn năm con ngựa kéo đi, ngươi cũng thấy trên thuyền chở
đầy hàng còn có một cái khí cầu chở đầy hàng, đi theo thuyền, thứ này
quá lợi, qua sông không cần thuyền, qua núi không cần thay xe ngựa, cực
kỳ thuận tiện.
Lý Thái gọi Hà Thiệu tới Ngụy vương phủ đánh cho một trận, cho rằng cách làm của hắn quá mất mặt, Trường Tôn Vô Kỵ thì chỉ cười, nhưng nửa năm
sau ông ta không cười được nữa, vì ông ta phát hiện khí cầu của Hà Thiệu đã chiếm cứ một phần của nghành vận chuyển hàng hóa ...