Vân Diệp đánh giá thấp thù hận của Đậu Yến Sơn với mình, năm nghìn
quan sẽ khiến đám người bán mạng vì tiền điên cuồng, Trường An phồn hoa
luôn có chỗ mặt trời không chiếu tới, đám vong mệnh đó hoạt động trong
bóng tối đó.
Được hoàng đế ngầm cho phép, Trượng Tôn thị hạ lệnh
Lưu Hiến cùng năm mươi thị vệ tinh nhuệ của hoàng gia ngầm bảo vệ Vân
Diệp, mấy ngày qua sát thủ bị diệt trừ nhiều hơn xa mấy tên ngốc bị băt
bề ngoài kia.
Khi Lưu Hiến dẫn đội hộ vệ tiếp tục tiến lên thì
đầu Lão Giang từ trong bụi cỏ thò ra, vẫy tay, một lão hán lưng đeo đoản cung nhảy tử trên cây xuống, bĩu môi nói với Lão Giang:
- Giang đầu, thằng nhãi đó chính là người Bách Kỵ ti à? Sao làm việc bộp chộp vậy,
khí thế không tệ, nhưng không có chút đầu óc nào? Nếu hai huynh đệ ta hạ độc thủ thì bọn chúng còn sống mà về sao, những hán tử năm xưa khiến
người ta khiếp sợ đâu cả rồi? Hiện toàn là bọn nhãi nhép.
- Hầu
gia tuổi trẻ chưa có kinh nghiệm, nên đám lão nhân chúng ta chính lúc
này mới cần, chuyện giết người chưa cần làm bẩn tay hầu gia, hầu gia chỉ cần giúp trang hộ kiếm tiền là đủ. Còn về Bách kỵ ti, đám lão già đều
đi hưởng phúc, hiện có vung nổi đao hay không còn chưa biết, phú quý là
đao giết người, hôm nay là ngày lành thiếu phu nhân tiến môn, hai tay
chúng ta bớt vấy máu, để tích âm đức cho hầu gia.
Người vô tri
luôn vui vẻ, Vân Diệp đón Tân Nguyệt về nhà, thẩm thẩm, cô cô đứng trước đại môn nghênh tiếp, lão hán tuổi cao nhất trong trang nắm lấy dây
cương ngựa, cao giọng hô:
- Tới nhà rồi.
Hai cái chăn chiên
thêu hoa mẫu đơn phú quý trài trước xe, Tiểu Thu đỡ Tân Nguyệt dẫm lên
cái chăn, đi một bước dừng một bước, phía sau có phụ trải chăn dưới chân Tân Nguyệt, ý tứ là: Từng bước bay cao, chân không dẫm bùn, không gặp
xui xẻo.
Qua cửa lại phải bước qua yên ngựa, bồn lửa, phu thê bái xong thiên địa tổ tông, bái lão nãi nãi, dưới sự chứng kiến của lão nãi nãi cười tới sắp không thấy mắt đâu, phu thê giao bái xong, có hỉ nương cắt tóc hai người mỗi người một lọn, bện lại làm một, đặt trong hộp
giao cho Tân Nguyệt, gọi là phu thê kết tóc, sau đó đưa Tân Nguyệt vào
tân phòng.
Vân Diệp còn chưa kịp chạy đã bị Ngưu Kiến Hồ hung tợn bắt gọn, nhớ lại biểu hiện ác liệt của mình tại lễ thành hôn của hắn,
chân Vân Diệp run lẩy bẩy.
May là phó dịch Vân gia luôn hiểu lòng người, hai vò rượu bày trước mặt hai người, không đi, mặt thản nhiên
nhìn hai huynh đệ, sau đó mở một vò rượu uống cạn, lấy hai vò rượu ngữa
đặt trước mặt:
- Tiểu nhân là tửu vương của hôm nay, Úy Trì lão quốc
công đã say, lão quốc công nói chỉ còn lại hầu gia và tiểu hầu gia tới
có thể chuốc say tiểu nhân thôi, cho nên chuyên môn tới lĩnh giáo,
Người Ngưu gia không có kẻ hèn, Vân Diệp nhìn hai số 60 cực lớn ngoài vò rượu, che mắt đi không nỡ nhìn.
Vân gia cũng không có phế vật, ngươi cứ nhìn gia đinh bề ngoài chất phác,
mặt tỏ vẻ khó xử, lão quốc công hạ lệnh, đó là quân lệnh, phải chấp
hành, vì mệnh lệnh ngay cả gia chủ cũng bán, đúng là điển hình châp hành mệnh lệnh, còn về phần Úy Trì lão quốc công hiện say hay tỉnh thì không biết.
Vân Diệp uống cạn một vò rượu chùi mép bỏ đi, đúng lúc
đang khát, vò thanh tửu bôi rượu mạnh ở miệng vỏ độ ấm rất thích hợp, hạ nhân kia rất hiểu ý, miệng khen ngợi rồi ôm vò rượu mặc kệ Ngưu Kiến Hổ đang ngẩn ra, một mình đi chiêu đãi khách.
Lý Tịnh ném từng hạt
đậu phộng vào miệng, không hứng thú chút nào với món ăn ngon trên bàn,
Úy Trì cung lúc này đã hạ bốn năm tửu vương, hiện tóm lấy Tiền Thông nói ông ta là người thứ sáu, Tiền Thông hạ người xuống mặc cái tay gấu của
Úy Trì Cung vỗ lên vai, nụ cười trên mặt không giảm chút nào. Vân gia
không có người, đây là vấn đề lớn, khó lắm mới tìm được một quản gia, để bị gục trong tay Úy Trí lão ngốc thì không đáng tí nào, để mấy muội tử
tiếp bọn họ thì hơi tàn nhẫn, Vân Diệp đành tự mình chống đỡ.
Lý Hiểu Cung không tệ, Vân Diệp còn chưa tới đã rót đầy ba chén rượu, còn mò nửa cái chân giò để ở bên:
- Vân gia nhân đinh ít ỏi, lão phu không trị tội thất lẽ thất lễ của
ngươi, thành thân mà, ai chăng phải qua chuyện này, nếu như chưa ăn gì
thì ăn cái móng gió này trước, sau đó uống ba chén rượu, chuyện coi như
qua, gọi tên hạ nhân khôn khéo tới thay thế.
Thế là khỏi giải
thích nữa, đổ cả ba chén rượu vào cốc, lại rót thêm ba chén nữa, Vân
Diệp khom người n ói với các vị trưởng bối trong quân:
- Các vị trưởng bối tới chúc mừng tiểu tử, trong nhà thực sự chiếu chu đáo, cho phép tiểu tử bồi tội.
Nói xong cầm cốc uống sạch.
Lý Tịnh đang nhai đậu phộng đủng đỉnh nói với tướng soái đầy bàn:
- Tên tiểu tử này tuy giảo hoạt, nhưng vẫn có trách nhiệm, trên thảo
nguyên chặt liền hơn một trăm ngón chân mà không đổi sắc, ở trong nhà
băng cả mùa đông mà không kêu khổ một tiếng, coi như đã từng trải. Sau
này phải ra chiến trường nhiều hơn, hiện thành thân rồi, sang năm có hậu đại mới thoải mái dùng y, rơi vào tay vị lão huynh đệ nào cũng không
cần khách khí. Mồm mép bôi mỡ có cái tốt, giao cho y làm việc gì thì y
sẽ làm thỏa đáng, chuyện càng khó giao vào tay y càng yên tâm.
Đại tướng quân Lý Đại Lượng trước giờ trú phòng ở Giao Châu, hiếm khi về
kinh, sau khi gặp bệ hạ, liền trốn ở trang tử cùng với vợ con, đúng lúc
gặp Vân Diệp thành thân, hai ngày trước Vân Diệp đích thân tới nhà đưa
thiếp, nên mới rời cửa, vuốt râu bảo Tần Quỳnh:
- Thúc Bảo ca ca,
trông sức khỏe tốt lắm, nghe nói là thủ đoạn của tên tiểu tử này, ngoài
đồn đại không đáng tin. Bệnh của tiểu tử nhà ta mọi người đều biết,
không biết y có cách nào không?
Tần Quỳnh ngồi đó đợi Nhuận Nương gỡ xương trong cá, sức khỏe tuy tốt hơn, song tay run run, không làm
được chuyện tỉ mỉ. Nữ quyến xuất hiện trong đám trưởng bối là điều
thường thấy ở Đại Đường, chỉ là Nhuận Nương thích chạy tới Tần gia,
trưởng bối ngồi đầy bàn mà nàng chỉ gỡ xương cho mỗi Lão Tần, cá có bao
nhiêu cái xương mà nàng ngồi gỡ nửa ngày.
Điều này làm Lão Tần rất có thể diện, mặt vàng sắp có xu thế đỏ lên, nghe bạn già hỏi vậy, nói thẳng với Vân Diệp:
- Con của Lý thúc ngươi là đứa bé ngoan, chỉ mỗi tội bị tật miệng, nói
chuyện làm người ta sốt ruột, ngươi tìm thời gian tới xem, chữa được Lý
Thúc ngươi cảm kích suốt đời, đám lão gia bọn ta cũng nhận ân tình của
ngươi.
Thì ra là nói lắp, loại ngôn ngữ mất cân đối này không
phải là bệnh, sau khi trải qua huấn luyện, dẫn dắt, loại bộ nhân tố sợ
hãi của hắn đi sẽ dần chuyển biết tốt, tuy không đạt được tới tốc độ của người thường, nhưng giao lưu bình thường không thành vấn đề, đời sau
trên cột điện dán đầy quảng cáo chữa nói lắp, ngay cả quân y Quảng Châu
cũng chữa được cái tật nhỏ này, chẳng có lý gì mình không có cách. Sớm
ngược nghe chuyện Lý Vạn Lý bị lắp rồi, nhưng người ta không tìm ngươi,
ngươi không thể tới nhà, như thế nói không chừng đắc tội với người ta,
hát không tệ, tự lẩm bẩm cũng không thành vấn đề, chỉ mỗi tội không nói
chuyện được với người khác, cứ nói là lắp, hai nhà Trình Lý là thế giao, Trình Xử Mặc cũng chẳng muốn tìm hắn chơi bời, chê nói chuyện tốn công.
- Chẳng trách Bằng Trình huynh lần lữa không tới thư viện, té ra là
còn có chuyện này, Lý thúc về đưa Bằng Trình huynh tới đây, một năm sau
tiểu chất trả lại cho thúc thúc một nhi nói chuyện bình thường.
- Tiểu tử, trước mặt bao nhiêu trưởng bối, không được ăn nói ba hoa.
Lý Đại Lượng không tin, ông ta mời vô số danh y, người nói là bệnh của tâm mạch, người bảo phế mạch có vấn đề, uống bao nhiêu thuốc chẳng thấy đỡ
mà còn nghiêm trọng hơn, có vết xe đổ trước đó, không ta hoài nghi Vân
Diệp tùy tiện nhận lời.
Tần Quỳnh đang ăn cá ngẩng đầu lên nói:
- Y nhận lời rồi thì là chuyện của y, ông quản nhiều thế làm gì, một năm
sau nhận thành quả, các thứ khác không cần lo. Hay là huynh đệ ta đánh
cược, một năm sau hiệu lực, ta cược bệnh của Bằng ca nhi sẽ trị khỏi,
cược hai con mèo rừng của nhà ông, đã nhận lời tặng cho Nhuận nha đầu
một con rồi, nếu không có lão phu ăn cá cũng thấy áy náy.
- Trong nhà tiểu đệ có, ca ca nhìn trúng cứ lấy là được, cần gì nhiều chuyện
thế, lần này tiểu đệ về kinh, bệ hạ sai tiếp nhận công bộ, thu dọn đống
hỗn loạn. Nhờ phúc tên tiểu tử này, Lão Đỗ bị y lừa cho chóng cả mặt,
làm ầm lên đòi cáo bệnh, lần này người nhà với nhau, tiểu tử ngươi bớt
giở trò đi, để lão phu sống vài ngày thoải mái.
Lý Đại Lượng tiếp nhận chức công bộ thượng thư, đây là tin tốt, đám lão đại trong quân
cười suốt, xưa nay đám quan văn chưa từng tử bỏ nỗ lực khống chế lục bộ
triều đường, Vân Diệp là người quân ngũ, việc làm của y rất hợp với tâm ý các lão tướng, đó là nguyên nhân khiến y cứ phá phách, nhưng không bị
công kích quá nhiều, đều nhờ quân đội đứng sau lưng ngầm giúp y ngăn
song gió.
Hôn lễ tiếp tục tiến hành, Lý Tịnh không ăn gì hết, ông ta chỉ ăn cá, ăn tới bốn con, khi đi còn muốn gói mang về. Từ khi về
tới kinh thành, ông ta bỏ công vào chuyện ăn và ở, viện tử sửa sang lại, gần đây thích ăn cá, Vân Diệp làm lý ngư, hại Lý Tịnh chạy thục mạng.
Vân Diệp chả hiểu gì cả, hỏi đầu bếp mới biết Đại Đường không cho ăn lý
ngư, ý chỉ có lâu rồi.
Đây là quy định chó má gì? Bách tính ai
nấy gầy đói xanh xao, lý ngư trong sông con nào con nấu sống thành tinh, chẳng trách loại không biết câu cá như mình cũng thuận tay câu được lý
ngư nặng bảy tám cân, loại cá này giờ không sợ người nữa, ngươi dám câu, nó dám cắn, dù sao bắt được ngươi phải thả cho vội, còn không để người
khác nhìn thấy. Đó là vì hoàng đế họ Lý, đệch con mợ, nếu hoàng đế mà họ Mễ (gạo) thì cả thiên hạ này chết đói hết à, Vân Diệp quyết định, lần
sau Lý Thừa Càn tới , làm cho hắn món lý ngư dấm, ăn xong mới cho hắn
biết, xem xem hắn có cảm giác ăn đồng loại không?
Lý Cương được
Hứa Kính Tông đỡ lên xe trâu, cả hai say lướt khướt, cười nói rôm rả,
hiện giờ Lão Hứa nắm bắt kính lão yêu trẻ rất tốt, quản lý chung các
loại cung cấp của thư viện, mấy tháng không có chuyện tham ô xảy ra, làm Vân Diệp kinh ngạc, hiện giờ thư viện vận hành rất tốt không thể không
kể tới công lao Hứa Kính Tông. Một tiểu lâu gần sông, làm cả nhà hắn hớn hở, thư viện có lẽ là nơi đầu tiên thực sự tiếp nạp hắn thực sự. Hôm
nay đi đón dâu, dùng gậy đánh Trình Xử Mặc dữ nhất là lão bà của hắn,
trước kia chẳng ai mời cả nhà họ tham gia hôn lễ, dù mời cũng chỉ mời
Hứa Kính Tông, do công vụ, không liên quan tới tỉnh cảm.
Các
trang hộ quyến luyến rời đi, ăn từ trưa cho tới tận tôi, quá hài lòng
luôn, gọi thịt kho tàu hết bát này tới bát khác, còn cả khấu nhục mỡ
màng, ăn rau xanh bị người ta khinh bỉ, ăn cá làm người ta tức giận, đám trẻ con ăn nhiều thịt quá, muốn làm miếng rau cho đỡ ngán, bị lão tử
cầm đũa chọc vào đầu, mò nửa con gà, cho vào bát ....
Tóm lại là
rất hài lòng, từ quốc công tới trang hộ đều hài lòng, đầu bếp Vân gia
đầu phải người thường, ra ngoài đại môn Vân gia toàn là người có thể
hếch mặt lên mà đi đường. Lão Trang sách sọt đi ngoài sân, thi thoảng
lấy ra một con gà ném lên nóc nhà, Vân Diệp lờ mờ nhìn thấy trong bóng
tối có bàn tay thò ra tóm gọn con gà rồi rụt vào, Lão Giang một mình
ngồi trên hòn giả sơn, tự rót tự uống, rất là đắc ý, thấy Vân Diệp muốn
tới, xua tay bảo không cần.
Hậu hoa viên rất yên tĩnh, đèn lồng màu đỏ tỏa ánh sáng nhu hòa, cả hậu
viện tràn ngập không khí ngày hỉ, Tiểu Thu gác trước cửa phòng Vân Diệp, vừa rôi nó đuổi Trình Xử Mặc trốn sau cây đi, Trường Tôn Xung xoa hông
đi trị liệu, bị Lão Giang từ sau cột xách ra còn là nhẹ, Ngưu Kiến Hổ
không thấy đâu, tên phó dịch xưng tửu vương nói là tiểu hầu gia say rượu đã ngủ rồi.
Vân Diệp đi vào phòng, trên bàn có cặp nến đỏ chữ hỷ đang cháy, cả phòng cũng được trang trí bởi màu đỏ rực, làm cảnh vật mờ mờ ảo ảo. Tân Nguyệt ngồi trên giường, dưới màn màu đỏ, toàn thân nàng
mặc váy đỏ, đầu giường là cặp gối thêu uyên ương cũng màu đỏ nốt, khung
cảnh cổ điển khiến nàng giống như người ngọc trong tranh.
Đây là thê tử của mình, lòng Vân Diệp ngập tràn hạnh phúc xen lẫn kích động.
Tân Nguyệt vẫn ngồi im không nhúc nhích, hẳn nàng ngồi như thế lâu lắm rồi, Vân Diệp hơi áy náy, hôn lẽ của đại gia tộc nói là hôn lễ không bằng
nói là một buộc xã giao, trao đổi lợi ích, rồi đủ cá loại thăm dò, địch ý đều thể hiện ra, rất phúc tạp, Vân Diệp đã ứng phó tới sức cùng lục
kiệt.
- Mệt không?
Vân Diệp kéo Tân Nguyệt lên, ôm vào lòng, gục đầu lên vai nàng, ngửi hương thơm mê người từ cơ thể thiếu nữ, khẽ hỏi:
- Mệt, còn đau nữa.
Nói xong tự cởi y phục của mình.
Thế này có vội quá không, Vân Diệp giật mình nhìn Tân Nguyệt, nhìn nàng cởi sạch y phục thành con dê trắng, sau đó nằm úp lên giường, Vân Diệp thấy mắt hoa lên, cái tiết khố màu hồng cánh sen mỏng manh không đủ che đi
cơ thể mịn màng, trong ánh sáng lờ mờ đó càng có sức khơi gợi, còn đang
đờ đẫn thì nghe Tân Nguyệt gọi:
- Phu quân, mau giúp thiếp.
Cái này còn phải giúp à, Vân Diệp thoáng cái cởi hết y phục, chuẩn bị nhào
lên giúp Tân Nguyệt giải trừ thống khổ của dục vọng, đang nghĩ nên dùng
chiêu hổ đói tranh ăn hay là song long xuất thủy để biểu đạt sự nóng
lòng của mình, thì phát hiện Tân Nguyệt vất vả vòng một tay qua cổ hướng về phía lưng, đây là tư thế gì thế?
Nhìn kỹ lại lập tức giận dữ, một cái châm thuê hoa dài năm tấc xuyên tơ ngũ sắc đâm vào giữa tấm
lưng trắng mịn của Tân Nguyệt, máu đã đông đặc lại, đưa tay rút châm ra, dùng khăn tay thương xót lau từng chút vết máu trên lưng nàng, biết đây là quy củ cổ quái của tướng môn, dằn mặt tân nương, tương lai dễ quản
thúc, không để nàng quá ngang ngược.
Tân Nguyệt xoay người lại, dựa vào lòng Vân Diệp ủy khuất nói:
- Hỉ nương bảo đây là thông lệ, chỉ có như thế mới phù hộ con cháu Vân gia phồn thịnh, đời đời hưng vượng.
Ôm Tân Nguyệt trong lòng, hai người đều đã cởi sạch chỉ còn tiết khố, Tân
Nguyệt bỏ đi gai trong thịt, lại khôi phục bản năng bám dính của mình,
ôm cổ không chịu buông ra, đang lúc tình nồng thắm đượm, miệng phát ra
tiếng ư hử như mèo kêu, ôm trong lòng một tấm thân thơm ngát, trước ngực còn có hai thứ mềm mại có sát, rượu vừa uống cũng bốc lên đầu, Vân Diệp thấy mình sắp nổ tung rồi.