Rời tú lâu, Vân Diệp mới thở dài, có tuổi rồi, trước kia bế Tân Nguyệt ngắm trăng suốt đêm mà chẳng
mỏi lưng, giờ bế con một lúc đã mệt mỏi vô cùng, bất tri bất giác mình
đã suy nhược tới mức này.
- Đó là do chàng buông thả tình dục quá độ.
Tân Nguyệt không chút nương tình vạch trần bộ mặt giả dối của Vân Diệp:
- Ta chỉ than có một câu đau lưng, sao nàng lôi chuyện này vào?
Tân Nguyệt vừa giúp trượng phu xoa thắt lưng vừa nói:
- Chàng luôn thế, thả để bản thân thiệt thòi, không muốn làm người khác
thương tâm, Tiểu Miêu muốn một đứa con, nên chàng liều mạng, sắp bốn
mươi tuổi rồi, thân thể đang xuống dốc, sao chịu nổi ngày ngày sát phạt.
Công phu xoa bóp của Tân Nguyệt rất tiến bộ, Vân Diệp sảng khoái rên
lên, nàng nói không sai. Tiểu Miêu ở mạc bắc gian khổ chiến đấu một năm, giờ nàng muốn có một đứa con mà thôi, không phải yêu cầu quá đáng.
- Cưới mấy người các nàng kỳ thực là phúc của ta, là nữ nhân không có
con, cuộc đời không hoàn chỉnh, nàng xem mấy ngày qua Tiểu Miêu vui thế
nào, ta dù có mệt một chút cũng cam lòng. Có điều nói đi cũng phải nói
lại, loại chuyện này ta cũng rất thích.
Vân Diệp cười hì hì đáp:
Tân Nguyệt tức mình vỗ đét lên cái lưng trần của Vân Diệp:
- Chàng đó, tốt nhất sống lâu vào, làm người tốt tới cùng, đợi bọn thiếp chết hết, ai nấy đều mỉm cười nhắm mắt chàng xuống âm phủ tiếp tục
kiếm bọn thiếp làm người tốt. Nếu như kiếp sau thiếp vẫn là nữ nhân, vẫn muốn gả cho chàng, tốt nhất cứ mãi luân hồi như thế, dù nghìn năm thiếp cũng không chán.
Vân Diệp lắc đầu:
- Không được đâu, kiếp sau ta sẽ làm con lợn, mỗi năm một đời, đem da
thịt xương cốt trả nợ, như thế dù đời này ta tạo nghiệt gì cũng trả hết.
- Chàng không tạo nghiệt chàng là người tốt.
- Ta là người tốt? Người Cao Ly không nghĩ như thế, người Thổ Phồn, Đột Quyết, Đại Thực càng không nghĩ thế ...
Tân Nguyệt giúp Vân Diệp mặc áo ngủ, nằm xuống bên cạnh nắm lấy tay Vân
Diệp, không biết nói gì, một tướng quân sao có thể không giết người,
giết được nhiều người thành danh tướng, giết hết kẻ địch thành chiến
thần. Phu quân mình là thế, thiếu thời phóng túng, trung niên trở nên
trầm ổn, tuổi già nhất định sẽ vô cùng trí tuệ, đó là biến hóa làm người ta hài lòng, cũng là chỗ dựa của nữ nhân.
Trăng trên trời sắp thành hình tròn, chiếu ánh sáng trong mát qua cửa
sổ, Tân Nguyệt rất phóng khoáng ôm lấy trượng phu, gác chân lên hông
trượng phu, mỗi khi như thế trượng phu hoàn toàn thuộc về một mình nàng, đáng tiếc, nam nhân này lại có năm lão bà ... Kiếp sau không cho phép
như thế nữa ..
Trời sắp sáng, Vân Mộ là người dậy sớm nhất cả nhà, từ sáng sớm đã học
đại nương an bài gia vụ, hôm qua cha nói, một nữ nhân mà không biết an
bài việc nhà là một nữ nhân thất bại, từ hôm nay trở đi, chuyện ở nội
trạch do mình quyết định.
Tiểu Miêu cũng dậy rất sớm, lưu luyến vuốt ve trường thương trên giá
binh khí, phu quân đã nghiêm khắc cảnh cáo mình không được đụng vào binh khí nữa, thời gian này phải dưỡng thai thật tốt.
Lại sờ cái bụng bèn bẹt của mình, Tiểu Miêu vô cùng vui vẻ, nàng cảm thụ được một sinh mạng nhỏ bé đang lớn lên trong đó, nàng có chút nôn nóng
muốn xem con mình thế nào, nếu là nam liệu có thông tuệ như cha không,
nếu là nữ liệu có xinh đẹp như Na Nhật Mộ không? Tính cách tốt nhất
giống nên Linh Đang, dịu dàng, nữ nhân phải như thế.
Nếu như ông trời thương mình cho một nhi tử, Tiểu Miêu nở nụ cười kiêu ngạo.
Phụ nữ có thai trong Vân gia vĩnh viễn quý trọng nhất, Vân Mộ chăm sóc
Tiểu Miêu, làm bữa sáng khác với mọi người. Vân gia ăn sáng cùng nhau,
nhìn mọi người đều ra ăn sáng, Vân Mộ rất kiêu ngạo, ngay cả lão tổ tông cũng được nha hoàn đỡ tới phòng ăn, nhìn mình chỉ huy nha hoàn phó
dịch.
- Lão tổ tông xem, khuê nữ nhà ta làm chủ phụ cũng không có vấn đề,
chuyện gì cũng suy nghĩ chu đáo, ái chà, cả cháo dưỡng thai cho Tiểu
Miêu cũng nghĩ tới, không tệ, không tệ, cháo hôm nay rất ngon, lão tổ
tông nên ăn thêm một bát.
Tân Nguyệt nhìn một lượt rồi khen Vân Mộ không ngớt, tuy chỉ huy có hơi
loạn, nhưng nàng coi như không thấy, khuê nữ lần đầu quản gia, thế nào
cũng phải khen thưởng.
Lý Yên Dung đang cho con bú, nên thức ăn trong khay của nàng rất phong
phú, khay của Vân Thọ thì ít tới đáng thương, chỉ có một cái bánh bao,
Vân Thọ vừa định kháng nghị thì Vân Mộ chỉ mỡ trên bụng hắn, bảo hắn
phải giảm béo.
Hôm nay biểu hiện của Na Nhật Mộ rất tốt, ngồi bên cẩn thận đút cho tiểu khuê nữ ăn, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn đại khuê nữ, lại nhìn phu
quân, vẻ mặt mù mờ, khuê nữ của mình không phải là quản gia tốt.
Lão Tiền mặt đầy xúc động nhìn Vân Mộ, nói với Tân Nguyệt:
- Thời gian qua nhanh quá, mấy năm trước đại tiểu thư còn cưỡi trên vai lão nô, chớp mắt cái đã có thể quản lý chuyện nhà rồi.
- Chim con đã mọc cánh, ông là lão nhân trong nhà, thường ngày nên giáo
dục đám nhỏ này nhiều hơn, cuộc sống trong gia tộc lớn không phải đơn
giản, nhà ta không có chuyện xấu xa kia, ở nhà khác chuyện đầu người bị
đánh thành đầu lợn nhiều lắm.
- Tất nhiên ạ, nhưng tiểu nương tử nhà ta không cần học những thứ xấu xa như vậy, cứ thế gả đi, con không tin có ai dám bất kính với Tiểu Mộ.
Lý Yên Dung thấy trượng phu đáng thương, gắp cho trượng phu hai cánh
bánh bao, cổ vũ cho tiểu cô tử. Nàng khi ở đông cung quản gia nổi tiếng
nghiêm khắc, đánh chết nô tài không phải chỉ một hai người, nên nha hoàn phó dịch Vân gia sợ nhất là vị thiếu nãi nãi này.
Tân Nguyệt hiện giờ không quá chú ý tới gia vụ nữa, thương đội và cửa
hiệu đều do Lý Yên Dung quản lý, trừ mấy vị lão gia thần, Lý Yên Dung có thể xử phạt tất cả mọi người.
Ăn sáng xong, Lão Tiền theo Vân Diệp tới xưởng rượu, Lưu Tiến Bảo đánh
xe, bên trên chở đầy lễ vật, hôm nay là ngày Vân gia cảm tạ gia thần,
người trong xưởng rượu đều đợi gia chủ tới.
Lão Tiền lấy ra một danh sách, đó là gia thần mới năm nay, Lão Tôn ở
Lĩnh Nam, Lão Triệu ở Nhạc Châu, thêm vào Lưu Tiến Bảo, và một số lão
chưởng quầy có cống hiến lớn cho Vân gia. Thiên Ma Cơ đứng bên, ngón tay búng khẽ, ít bột màu vàng nhạt chui vào mũi gia thần mới, đó là cửa ải
phải qua, là chủ ý tất cả gia thần quyết định khi tham khảo ý kiến của
Thiên Ma Cơ, trung thành luôn là điều quan trọng nhất, bột của Thiên Ma
Cơ có thể khiến người ta trả lời những vấn đề bí mật nhất ..
Về tới nhà Tân Nguyệt lại bắt đầu băng bó cổ tay cho Vân Diệp, cứ mỗi ba năm, cổ tay Vân Diệp cứ ba năm lại cắt một lần, đó là cắt máu ăn thế,
hiện đã thành truyền thống của Vân gia. Nhà khác chiêu mộ gia thần thì
gia chủ không cần cắt cổ tay, chỉ cần tiếp nhận gia thần tỏ lòng trung
thành, rồi nói vài câu khích lệ là hoàn thành nghi thức. Cho nên gia
thần Vân gia luôn coi thường gia thần nhà khác, trung thành là từ hai
phía, mình trung thành với gia chủ, gia chủ cũng cần trung thành với
mình, như vậy mới bền chặt.
Vân gia hiện đang ra sức chỉnh đốn chuyện trong nhà, dây dưa với các gia tộc khác đang dần cời bỏ, đôi khi thuyền quá lớn, không dễ quay đầu, mà hiện Vân gia cần một phản ứng linh hoạt.
Gia thần mới là căn cơ của một gia tộc, trong túi Lý Nhị chưa bao giờ
thiếu nhân tài có thể tin tưởng, vì quần thể gia thần của Lý gia cực to
lớn, Vân gia cũng phải làm được điều này. Mấy năm qua Vân Diệp an bài có mục đích Cẩu Tử, Nhân Hùng, Đông Ngư và gia thần đời hai vào vị trí yếu hại của Trường An. Ví như Cẩu Tử hiện là đại tướng trấn thủ cổng Duyên Bình, nơi này gần phường Hưng Hóa nhất, để đề phòng vạn nhất.
Nhân Hùng là đầu lĩnh võ hầu huyện Vạn Niên, đôi khi tin tức mẫn cảm
nhất tới từ những người không đáng để mắt. Đông Ngư quanh năm trú ở Bá
Hà, Vân gia chỉ cần lên chiến hạm có thể rời Trường An trong thời gian
ngắn nhất, Vân Diệp không cho phép mình không có đường lui đáng tin.
Đường lui như vậy Vân Diệp có tới ba cái, một cái có thể trốn thẳng vào
Tần Lĩnh, men theo con đường chưa ai đi, tới thẳng Kim Ngưu Đạo, vòng
qua Hán Trung, xuôi dòng Hàn Thủy tới thẳng Nhạc Châu.