Nhớ tới bữa tiệc đầy tháng kia là Phạm Hồng Nhất dở khóc dở cười, đó là
tiệc đầy tháng đầu tiên của hắn trong quân. Người Vân gia rất cầu kỳ,
khuê nữ nhỏ nghi lễ như tắm ba ngày không được thiếu, khách cần lựa
chọn, nghe nói Na Nhật Mộ phu nhân cầm danh sách xem ba ngày mới định
ra.
Xấu xí không được, sát khí nặng không được, không biết ăn nói không
được, thế này là xỉ nhục bộ hạ của mình, khi mình đang định đứng ra chỉ
trích trước mặt đại soái làm thế là không đúng thì Lão Nguyên lén lút
giật áo mình, ý bảo không nên quá nghiêm túc, rồi cầm chén chúc tiểu
nương tử Vân gia phúc thọ khỏe mạnh, lấy trong lòng ra hai món đồ bạc
tặng, nói là mình và ông ta tặng quà.
- Lão Phạm, đại soái đang tự bôi bẩn mình, sao ngươi không nhìn ra? Lần
này chúng ta lập công quá lớn, lớn quá mức, sau thắng lợi chúng ta phải
suy xét đường lui. Chỉ có đại soái bị người ta đàn hặc, bệ hạ rộng lượng tha thứ cho hành vi của đại soái thì chúng ta mới sống yên thân, đại
soái mới thuận lợi thăng tước.
- Đại soái của chúng ta là người thông tuệ cỡ nào chứ, Na Nhật Mộ phu
nhân cũng chẳng phải nữ nhân lấy mắt chó nhìn người, khi Na Nhật Mộ phu
nhân nhảy múa ca hát sao không bày ra tư thái quý phụ? Ngày đại hỉ của
khuê nữ lại chê chúng ta? Vô lý.
Nghe Lão Nguyên nói thế, Phạm Hồng Nhất vỡ lẽ, lập tức về phòng lấy sổ
sách, cung kinh đưa Vân Diệp xem ghi chép vi phạm quân kỷ lần này của
chính y.
- Lần sau không cho phép thiên vị.
Đại soái nói câu đó khi đang bế khuê nữ, bên ngoài chiến đấu đang quyết liệt.
Lưu Phương cầm kính viễn vọng không ngừng quan sát đại quân của Ưu Tố
Phúc, liên tục bốn mươi ngày truy kích, quân trận của người Đại Thực đã
tán loạn, đại đội nhân mã kéo dài, tiền quân và hậu đội đã cách nhau tới năm mươi dặm.
Có thể rồi, người Đại Thực đã mệt mỏi, tới lúc Trình Xử Mặc mặc giáp tới sau lưng địch, chỉ cần hắn dẫn bốn vạn kỵ binh chặn được người Đại Thực một canh giờ, thành lạc đà sẽ nghiền nát mười vạn quân này.
Trình Xử Mặc cuối cùng đã nghe được tiếng tù và mong đợi từ lâu, thời
gian qua mình cùng bộ hạ đóng trong thành nghỉ ngơi dưỡng sức là để chờ
thời khắc này.
Vân Diệp nóng ruột đi đi lại lại, y vô cùng lo lắng cho vận mệnh của bốn vạn du kỵ, vận mệnh của hai vạn quân phó tòng thì không quá quan tâm,
họ cần trải qua một trận đại chiến để thể hiện lòng trung thành, tử
thương kỳ thực là một loại phương thức biểu đạt đầu danh trạng khác.
- Đừng lo, bọn họ mới đi một canh giờ, theo lộ trình mà tính, ít nhất họ phải đi ba canh giờ nữa, nghỉ ngơi một canh giờ mới có thể tham gia
chiến đấu. Đánh trận thì khó tránh được thương vong.
Lưu Phương nhìn gió lạnh thổi tuyết từ sơn cốc ra, trấn an Vân Diệp:
Năm nay gió lạnh định sẵn là sẽ không thổi quá lâu, nhiệt độ sẽ mau
chóng làm băng tan chảy, Trường An khắp nơi náo nhiệt tất bật, Vân Hoan
từ trong hiệu bánh bao bốc hơi nghi ngút đi ra, trời hơi muộn rồi, cả
ngày hôm nay không đi học, chẳng biết mẹ có biết không.
Nó ghét đi học, ghét từng chữ phát ra từ miệng tiên sinh, nó không muốn
nghe đạo lý khô khan đó, nó thấy lên núi đi săn tốt hơn đọc sách nhiều.
Vân Hoan hoàn toàn khác với ca ca Vân Thọ, tí tuổi đã lộ ra tính cách
khác hẳn mọi người, nó thích nhất ở cùng nữ hài tử, ví dụ như khuê nữ
của chủ hiệu bánh bao.
Buổi sáng mua một đĩa bánh bao, ngồi lỳ tới tối, đến khi phải về nhà mới quyến luyến rời đi, tất nhiên bánh bao trong hiệu thì nó không ăn, bánh bao ở đây sao so với ở nhà được, đây đã là ngày thứ ba nó tới hiệu bánh bao rồi.
Trên đường về nhà, Vân Hoan ngây ra nhìn mây màu, va phải người đi đường cũng không biết, nó suy nghĩ một vấn đề rất trọng yếu, đó là vì sao
mình phải cưới Trình Hoa Hoa.
Nói thật, nếu như Hoa Hoa không thích múa rìu thì còn là một mỹ nhân
đáng yêu, vì sao lại thích múa rìu chứ? Nữ hài tử chỉ cần nhấc cái rìu
lên là vẻ đẹp mất sạch rồi, chỉ còn lại sự hung dữ.
Hôn sự này do cha quyết định, Trình gia gia, Trình bá bá đều đã đồng ý,
cho nên không ai thay đổi được chuyện này, nếu như do mẹ quyết định,
mình tìm cha nói không chừng còn có đường thương lượng, giờ thì thần
tiên cũng hết cách.
Ba ngày trước cha gửi thư về, chẳng nói chuyện của mình, chỉ yêu cầu mẹ đem sính lễ sang Trình gia, triệt để xác định hôn sự.
Vân Hoan đang than thở thì tai bị siết chặt, đại tỷ Vân Mộ xuất hiện trước mặt nhéo tai nó không buông.
- Tiểu Hoan, đệ chết chắc rồi, nương thân đang nổi cơn lôi đình ở nhà,
tỷ và đại ca đều bị phái đi tìm đệ, hôm nay đệ không thoát được một trận đòn, mau theo tỷ về.
- Tại sao lại là đại cà và tỷ tìm đệ mà không phải đám Tiền quản gia.
- Thôi đi, Tiền quản gia bị đệ trêu chọc bao nhiêu lần rồi, cho đệ biết, hôm nay Tiểu Vũ tỷ tỷ cũng có mặt, tỷ nghe nương thân nói, chuẩn bị mời Tiểu Vũ tỷ tỷ đích thân dạy đệ.
"Á!" Vân Hoan kêu thảm thiết, trên đời này không con ai khủng bố hơn
Tiểu Vũ tỷ tỷ, nó từ bé lớn lên dưới bóng ma của Tiểu Vũ tỷ tỷ.
Thì Thì tỷ tỷ cực tốt, thường cho mình rất nhiều đồ chơi và món ăn ngon, muốn gì có nấy, thậm chí cùng mình vào núi săn bắn. Nhưng Tiểu Vũ tỷ tỷ thì không, tỷ ấy là ác ma ăn thịt không nhả xương.
Vân Hoan đánh không lại Vân Mộ, đành ngoan ngoãn theo tỷ tỷ về nhà, đi
qua cửa liền nhìn thấy phó nhân của Địch gia đang vận chuyển bọc hành lý lớn nhỏ, mặt Vân Hoan co giật, hết rồi, Tiểu Vũ tỷ tỷ chuẩn bị ở trong
nhà một thời gian, xem ra điều Vân Mộ tỷ tỷ nói thành sự thực rồi.
Thà bị mẫu thân đánh một trận còn hơn bị dày vò trong tay Tiểu Vũ tỷ tỷ, vì bất kể trí lực hay võ lực thì mình đều không phải là đối thủ của
Tiểu Vũ tỷ tỷ, khủng bố nhất là tỷ ấy có thứ thuốc ngứa cực ngứa. Mình
chỉ trộm áo lót của tỷ ấy ngửi một cái, kết quả trúng chiêu, ngứa suốt
cả một ngày, tắm tới tám lần chẳng đỡ hơn, lại không dám nói với ai.
Vân Hoan thích đóa hoa mỹ lệ, thích tiếng đàn du dương, thích mùi hương
tham ngát, thích người xinh đẹp. Gần như thích hết những thứ mỹ hảo trên đời. Vân Hoan phát hiện Tiểu Vũ tỷ tỷ có một loại khí chất đặc biệt, đó là tà ác, cực kỳ tà ác.
Nó sở dĩ thích tới hiệu bánh bao là vì thích nhìn tiểu cô nương sau làn
hơi lườn lờ, thời khắc đó tiểu cô nương như tiên nữ hạ phàm, đẹp không
sao kể siết!
- Quỳ xuống!
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Vân Hoan theo quán tính quỳ xuống, tiếp
theo là cảm giác nong nóng khi chổi lông gà đánh lên người, mùa đông mặc áo dày, sức lực của mẫu thân chưa thể đánh mình đau, hiện không thể la
hét, thế nào cũng phải để mẫu thân nguôi giận.
Rất kỳ quái, hôm nay không phạt không cho ăn cho uống, vốn chuẩn bị sẵn sàng rồi, hiện không sao, Vân Hoan nổi lên sự cảnh giác.
- Tiểu Hoan, sau này đệ phải nghe lời, ngoan ngoãn theo tỷ đọc sách,
không được quậy phá nữa, đệ nhìn xem làm sư nương giận thành thế nào rồi kia, từ nay về sau phải thanh đổi, biết chưa?
Một trận đòn của mẫu thân chẳng bằng một câu nói của Tiểu Vũ tỷ tỷ,
trong cái nhà này, Tiểu Vũ tỷ tỷ gần như là nửa chủ nhân, đại tiểu thư
trong nhà nói là Vân Mộ tỷ, chẳng bằng nói là Tiểu Vũ tỷ, gả đi rồi vẫn
đáng ghét như thế.
- Sư nương, kỳ thực Tiểu Hoan nhà ta đã là chàng trai rồi, lần trước lén ngửi áo lót của con, biết phân biệt mùi phấn rồi, chỉ có chàng trai mới có thói xấu này.
Vân Hoan nhắm mắt lại, biết cuồng phong bạo vũ tới rồi, quả nhiên chổi
lông gà đánh tới tấp lên người, lần này rất đau, mẫu thân đã dùng hết
sức.
- Ta không quản được ngươi nữa, cha ngươi chinh chiến ở Tây Vực, ta phải quản cả cái nhà, thiếu trông nom ngươi, ai ngờ ngươi biến thành thứ hạ
lưu, Tiểu Vũ là tỷ tỷ ngươi, sao có thể làm như thế?
Tân Nguyệt nghe Tiểu Vũ nói thế gần như sụp đổ rồi:
Tiểu Vũ kéo Tân Nguyệt sang một bên nói nhỏ:
- Sư nương có nhầm không? Vì sao Vân Hoan thích ngửi y phục của con lại
nói nó là thứ hạ lưu? Khi con còn nhỏ cũng thích ngửi y phục của sư phụ, sư nương, nói thế con cũng là thứ hạ lưu à? Con chỉ muốn tìm cảm giác
thân mật trên mùi y phục, với Tiểu Vũ mà nói mùi trên y phục cả hai làm
con thấy yên bình, nhất là trong phòng con còn có một bộ y phục của sư
phụ, thi thoảng thích mang ra mặc, chẳng lẽ sư nương không có thói quen
ngửi y phục phụ huynh?
( Mềnh chưa bao giờ làm thế )
Tân Nguyệt há hốc mồm, ngây ra vì những lời kỳ quái của Tiểu Vũ.
- Thư viện gần đây có một phát hiện, thú con thực ra dựa vào mùi phân
biệt mẹ, bầy sói cũng dựa vào mùi để phân biệt bầy của mình. Chúng ta là người, nhưng cũng có thú tính, trẻ càng nhảy cảm càng nhận ra chi tiết
nhỏ này, con dám nói Tiểu Hoan dựa vào mùi vị phân biệt mỗi người trong
nhà, đó là sở trường, không phải khuyết điểm. Sư nương nếu không tin thì bảo Tiểu Hoan đi điều hương, nhất định có thể làm ra thứ nước hoa rất
tốt.
Tân Nguyệt hoài nghi nhìn Tiểu Vũ, phát hiện Tiểu Vũ nói rất chân thành, tuy Tiểu Vũ thích ngửi y phục của phu quân có chút kỳ quái, có điều
quái nhân trong nhà nhiều lắm rồi, trên cửa sổ có một con gà trống lớn
sắp thành tinh, có ai nuôi gà tới tám năm không? Tân Nguyệt yên tĩnh
lại, nghĩ tới tin đồn bên ngoài về phu quân, lập tức xoay chuyển suy
nghĩ, nhét chổi lông gà cho Tiểu Vũ:
- Được, con là đồ đệ ngoan của sư phụ con, giờ tiểu sư đệ con thành thứ
khốn kiếp, vậy con đi mà dạy, dù sao các ngươi cùng một mạch truyền
thừa, sư nương làm thế là xứng với sư phụ con rồi.
Tiểu Vũ nhìn Tân Nguyệt đùng đùng nổi giận được nha hoàn xúm xít đưa tới tiền sảnh, tựa cười tựa không nói với Vân Hoan:
- Sư phụ và Tiểu Kiệt là Tân Mỵ Nhân, ta là Hồ Mị Tử trong truyền thuyết, Tiểu Hoan, đệ nói cho ta biết đệ là cái gì? Nói đi!
Vân Hoan nỗ lực ngả người ra đằng sau, chính là nó, chính là nó, chính
cái bộ dạng tà ác này của Tiểu Vũ tỷ tỷ, khuôn mặt mỹ lệ sắp chạm vào
mặt mình rồi, nhưng đôi mắt như cá chết kia làm bất kỳ ai cũng không
thấy chút mỹ cảm nào, chỉ có hơi lạnh xộc từ chân lên đỉnh đầu.
- Tỷ là yêu quái!
Vân Hoan kêu thảm lao tới tiền sảnh, chạy như bay về phòng mình, sầm một cái đóng cửa lại, trốn trong chăn run lẩy bẩy.
Tiểu Vũ lấy ngon tay gỗ bàn, trầm ngâm lẩm bẩm:
- Bất kể có Bạch Ngọc Kinh hay không, có lẽ chúng ta cũng nên làm ra một cái Bạch Ngọc Kinh.
Cùng lúc đó Tân Nguyệt cũng đang suy nghĩ, Trình phu nhân cũng từng lén
hỏi mình chuyện liên quan tới Tân Mỵ Nhân, đùa gì vậy, phu quân là phu
quân, sao lại là thứ Tân Mỵ Nhân gì chứ, nghe cái tên đã thấy không
giống người tốt. Mặc dù thời Tiền Tần đúng là nhân vật trí kế vô song,
nói cho cùng chỉ là thuyết khách mà thôi, Đại Đường cả đống thuyết
khách, đang ở chợ đông tây kiếm ăn kia kìa, lấy thuyết khách ra so với
phu quân là xỉ nhục. Bại gia tử, hoàn khố thì cũng phải có thân phận
nhất định mới có danh hiệu ấy, thuyết khách là cái thá gì.
Có điều Tiểu Vũ và Tiểu Kiệt rõ ràng là khác loại, dù so với Đại sư tỷ
Thì Thì cũng khác rất nhiều, phương thức hành sự của họ giống hệt phu
quân, gan lớn chùm trời, nhưng tự do tự tại.
Tiểu Kiệt ở Đại lý tự là thứ dị loại, người ta không thể thiếu, nhưng
cũng không hoan nghênh, nên Tiểu Kiệt không có đồng liêu quan hệ tốt.
Địa vị của Tiểu Vũ trong đám quý phụ cũng thế, tất cả đều ngưỡng mộ,
nhưng không quây quanh Tiểu Vũ, chỉ Hi Mạt Đế Á mới có thể miễn cưỡng
nói chuyện với Tiểu Vũ.
Phu quân nói vì họ quá thông minh, cho nên đám ngốc tự xấu hổ, chủ động tránh xa khỏi bại lộ sự ngu xuẩn của mình.
Nghĩ tới đó Tân Nguyệt vô cùng khao khát phu quân sớm về nhà, đám con
lớn dần, mình không còn năng lực trông coi chúng nữa, như vừa rồi, mình
không biết Tiểu Vũ nói thật không, đành giao Vân Hoan cho Tiểu Vũ dạy,
ít nhất theo người thông minh học thông minh cũng không có hại.
Gió thu cuốn tới Quan Trung, xé đi phiến lá cuối cùng trên cây, theo gió lạnh chui vào hoàng thành co cao, lặng lẽ bay qua tai võ sĩ kim giáp
tới tử cấm thành, hành lang dài không có lấy một người, cung nữ thái
giám thường ngày vội vã đi lại đều đã nấp trong phòng ôm chân trách móc
thời tiết, cho nên phiến lá này chẳng dừng lại ở đây, đu đưa tới trước
cung Vạn Dân.
Cung điện cao lớn chắn gió lạnh, gió lạnh chẳng chịu thua, muốn tìm đường đi trong cung điện ngăn nó tiến tới này.
Thế là tiếng gió càng lúc càng gấp, chớp mắt một hoạn quan mở cửa, mang theo phiến lá kia xông vào cung điện của đế vương.
Giấy phía trước mặt Lý Nhị bị gió thổi bay tứ tán, mày nhíu lại định nổi giận, vô tình nhìn thấy phiến lá được gió lạnh đưa tới, bất giác yên
tĩnh lại, cầm phiến lá trầm tư chốc lát, kẹp nó vào cuốn ( Đại Đường Tây Vực ký), sau đó tiếp tục phê duyệt tấu chương, không để ý tới đám hoạn
quan cung nga sợ hãi chạy khắp nơi nhặt lá.
- Bẩm bệ hạ, Tấn Dương công chúa tới Vân Đài sơn, sức khỏe an khang.
Hoạn quan đi vào kia tiến tới bẩm báo.
Ly Nhị ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Dương, "ừ" một tiếng biểu thị mình
biết rồi, cầm chiếc khăn tay thêu gấu mèo nhét vào lòng, mong Hủy Tử tự
có phúc duyên của mình.
Mỗi năm tới mùa này Lý Nhị đều tới Vân gia làm khách, thưởng thức một
bữa thịt dê, Vân Diệp nếu thịt dê chỉ cho một ít muối mà thôi, mà đem
mùi vị thịt dê nâng tới tầm cao nhất, hỏi y bí quyết, tên khốn kiếp đó
lại không nói.
Mình đã ba năm không tới Vân gia ăn thịt dê rồi, xem ra năm nay cũng
chẳng ăn được, tên đó năm nay không về kịp nữa. Dẫn đại quân vào quốc
thổ của người ta, còn đàng hoàng hỏi quân chủ người ta lấy tiếp tê, chỉ
có tên khốn kiếp to gan lớn mật đó dám làm thế, tuy văn võ toàn triều
nói đó là ngông nghênh tới cực điểm, nhưng không thể phủ nhận làm thế
nâng cao sĩ khí.
Cách hai quốc gia đánh quốc gia thứ ba, có ai dám làm loại chuyện này?
Nhưng từ quân báo thì thấy y làm thế thật rồi, nước Sa San giữ trung
lập? Luận điệu này làm đám triều thật trật khớp hàm, một tên như lợn
rừng xông vào quốc gia của ngươi, công phá thành trì của ngươi, đòi tiếp tế từ con dân ngươi, là quân chủ lại giữ trung lập.
Chiến hỏa đã tắt, hiện giờ tới lượt Đại Đường đi hỏi vì sao đám người
kia đánh mình, ví như Thiện Đức nữ vương đa tự sát, truyền vị cho chất
nữ Thắng Mạn, Trương Kiệm vẫn không buông tha, lần này dù có thuê tình
thư vào áo lót cũng không thể dập được lửa giận trong ngoài triều.
Người Mạt Hạt, người Thất Vi đã về trạng thái nguyên thủy, mất hết nhà
ở, chúng chỉ biết chui vào hang động lấy nữ nhân của mình ra lấy rượu
uống.
Lý Nhị rất hài lòng với chuyện thất đức mà nhi tử của mình làm, dưới
Bạch Đăng Sơn đã mở vô số mục trường nữ nhân, nhưng nữ nhân vốn thuộc về dã nhân kia sau khi ăn no bụng không muốn về sơn động lạnh lẽo nữa, họ
cần cù, thích chăn dê, thích bắt thỏ, càng thích ân ái với người Hán
giữa trời đất.
Nghĩ tới đó Lý Nhị cười đứt hơi, trước kia chiến tranh với Ngụy Trưng
thành thật buồn cười, đứa nhi tử tinh quái của mình đã hành Ngụy Trưng
sắp điên rồi, coi như báo thù rửa hận cho mình.
Ngụy Trưng lão tiên sinh chủ đạo đại kế lấy mỹ tửu đổi nữ nhân, Ngụy
Trưng lão tiên sinh đồng ý biên quân mỗi năm ở lại trong bộ tộc phụ nhân này mười ngày, Ngụy Trưng ...
Lý Tích cười ngặt ngẽo lệnh sử quan ghi những chuyện này vào sử sách,
coi nó là công tích huy hoàng khôi phục tước vị cho Ngụy Trưng công bố
cho thiên hạ, còn phái Đoàn Hồn tới Tấn Dương đọc trước mặt Ngụy Trưng,
theo Đoàn Hồng kể lại, Ngụy Trưng nghe xong mặt vàng ệch, tóm cổ áo Tấn
vương trở mặt tại chỗ.