Lúc này trong nhà tắm của Hoàng Thử, bảy tên trần truồng ngâm nước, Trình Xử Mặc thống khổ rên rỉ:
- Chán, mai phải vào cung trực ban rồi, quá nhàm, quá ngán, quá ...
- Ta không biết vì sao lại nhận lời cha đi Kinh Châu, nơi đó người thưa,
dã thú tung hoành, trừ săn bắn thì chả có mẹ gì mà làm, sơn tặc thổ phỉ
chạy vào sâu trong đầm lấy rồi, cả đầm lấy Vân Mộng hiện thành nơi đạo
phỉ hoành hành, ta ghét đánh nhau với chúng, diệt chúng chả có chút hàm
lượng kỹ thuật nào, ta phải tìm kẻ địch giảo hoạt hơn, cứ đánh nhau với
chúng ta biến thành kẻ ngốc rồi.
- Ta thì không tệ, có vô số sách để đọc, có vô số tấu chương phải xem, mỗi ngày mở mắt ra là bận rộn tới lúc tắt đèn mới nhàn hạ chốc lát.
Lý Hoài Nhân cười thảm:
-
Cha ta hiện nuôi ta như nuôi lợn, không cho ta đi gây chuyện thị phi,
ngoan ngoãn ở nhà cùng ông đánh cờ, nhưng cờ cha ta quá tệ, ta nhường
một xe một mã vẫn có thể đánh ông tan tành, mà lại không được thắng,
thắng là ông ấy nổi giận, thua thì ông ấy nhạo báng ta, không xông được
nữa.
- Một đám thô tục, bọn ta xuân có hoa, hè có lá, thu có quả, đông có tuyết, nhàn hạ có mỹ nhân làm bạn, đánh đàn múa ca, nhã thú vô
cùng, mỗi ánh mắt nụ cười của mỹ nhân là một câu chuyện, vậy mà các
ngươi không biết thưởng thức, không hiểu làm sao ta chịu được đám thô
tục các ngươi bao năm, mà xem chừng còn phải chịu tiếp.
- Phải
hoạt động chút thôi, ta cảm thấy mình rỉ sét rồi, đi đường cũng thấy
xương cốt cọ vào nhau, nhất là dưới điện Vũ Đức càng tĩnh lặng khủng
khiếp, cái tên Tiếu Thương Sinh đã thành cú mèo rồi, chỗ tối đen có thể
nhìn hai mắt xanh lét của hắn.
- Không thể nào, bệ hạ tuyệt đối
không cho bảy đứa chúng ta ra ngoài cả đâu, Con Sâu tới Tây Vực kết quả
có đồ thành, ta đi Cao Ly khỏi kể nữa, văn võ toàn triều đang theo dõi
sát chúng ta, không động đậy được.
- Diệp Tử, điều ta muốn nhất
là được làm chủ soái cầm mười vạn binh mã, Xử Mặc là tiên phong, Con Sâu là cánh trái, Người Xấu ở cánh phải, ngươi làm hậu doanh, Thanh Tước
nắm giữ tương tác, Tiểu Khác chủ quản quân lương, chúng ta rời Ngọc Môn
Quan, cứ tiến thẳng về phía tây, đánh cho tới tận chân trời ...
Vân Diệp ngồi dậy, nhìn mấy tên đang chìm đắm vào mộng tưởng, lớn tiếng nói:
- Đánh cái rắm, nếu ngươi làm được cái thuyền đủ lớn, chúng ta tiến về
phía tây, cuối cùng ngươi sẽ thấy mình đánh về Đại Đường, hơn nữa xuất
phát ở Đăng Châu, về cũng là Đăng Châu, không sai được.
- Không thể nào, chúng ta cứ tiến về phía tây, không quay đầu lại, sao lại tới Đăng Châu ở phía đông, ngươi là tên mù đường.
Trường Tôn Xung bất mãn:
- Con Sâu, ta đánh cược với các ngươi, bất kể các ngươi đi về phía đông
tây hay nam bắc, chỉ cần các ngươi cứ đi tới, dứt khoát sẽ về chỗ cũ,
tin ta đi, có người đã trả giá bằng vô số xương máu để làm rõ chuyện
này, ngươi cứ coi như chúng ta sống trên quả bóng lớn là được.
-
Câu chuyện cười này chả buồn cười chút nào, chỉ làm ta thấy sợ hãi, theo lý luận của ngươi, chúng ta có thể gặp thảm họa bất kỳ lúc nào, một quả bóng lớn trôi nổi giữa bóng đêm, thế thì sinh mạng chúng ta như sương
mai, Diệp Tử, về sau đừng dọa người ta như thế.
Vân Diệp lòng
khinh bỉ sự vô tri của Lý Thừa Càn, không nói thêm nữa, huynh đệ tụ tập
một chỗ không dễ dàng, nghe bọn họ nói thì ai cũng sống không bằng chết, muốn làm theo ý thích là hi vọng xa vời.
Rất nhiều chuyện xui xẻo là do bản thân gây ra trong lúc quá nhàn rỗi, nhất là hiện giờ có bảy tên hoàn khố đỉnh cấp sắp mốc meo, chuyện ngu xuẩn
đứng dưới gốc cây hồng đợi quả rơi vào đầu còn chơi được hai canh giờ ,
xảy ra chuyện gì cũng chẳng lạ.
Trường Tôn Xung vẫn canh cánh
trong lòng chuyện bị cướp ngọc bài lần trước, gia tướng chết ba người,
cuối cùng không có được cái gì, nói muốn xem xem ngọc bài rốt cuộc trông như thế nào.
Có thể quang minh chính đại nói ra là một loại tiến bộ của hắn, Trường Tôn gia chỉ thích kế ngầm, chuyện này chẳng thể chỉ
trích, mỗi gia tộc có đặc tính riêng, đó là do tính cách của cha hắn
quyết định, không liên quan tới hắn.
Bảy tên vừa ăn ngô do Hoàng
Thử luộc vừa đi vào mê lâm, lá cây du đã rụng gần hết, khi Lý Khác nhìn
thấy mạng nhện chi chít trên cây, nôn thốc nôn tháo.
Có điểu
thích sạch không liên quan gì tới nhát gan, Hỏa Trú bôi mỗi người ít
thuốc, để họ vào mê lâm, đây vốn là một món đồ chơi mà Vân Diệp nhất
thời nổi hứng làm ra, nay đã là tử địa trong miệng người Trường An, nói
thế cũng chẳng sai, đám nhện ngay cả chim không may đậu lên cây cũng ăn
thì xứng đáng gọi là tử địa.
- Ngươi xem tới mùa đông đám độc vật nơi này hoạt động chậm chạp, một thời gian nữa sẽ hoàn toàn ngủ đông,
Diệp Tử, ngươi để bao nhiêu bảo bối ở đây không sợ người ta tới trộm à?
- Con Sâu, nếu ngươi rảnh đau cả trym rồi thì bảo gia tướng tới trộm đi,
không sao, trộm được là của nhà ngươi. Là huynh đệ, ta chịu trách nhiệm
sự an nguy của ngươi, ngươi đừng vào, xảy ra chuyện ta phải đi tế, nghe
ba đứa con của ngươi khóc bực mình lắm.
Vân Diệp cảnh cáo Trường
Tôn Xung, kiến không ngủ đông, ngược lại còn là lúc chúng bận rộn nhất,
mùa đông làm việc chẳng ai dễ chịu được, kiến cũng thế, mùa đông là lúc
chúng cuồng bạo nhất.
- Ngươi mở tủ sắt thế này không sợ lộ mật mã à?
Lý Khác chưởng quản tài phú hoàng cung, nên rất mẫn cảm:
- Ngươi biết cũng vô ích, lần sau sẽ không phải số này nữa, trong tủ có
bánh răng, mỗi lần xoay bánh răng là một khóa, xoay bánh răng vào đúng
vị trí mới mở, có chín số, đoán mò ra rất thấp, chỉ cần người cuối cùng
đặt đồ vào nhớ số cuối cùng của mình là được ...
Lý Thái rất đắc ý
với thiết kế kín kẽ này, đó là khóa Lỗ Ban cải tiến do hắn và Công Thâu
Mộc làm ra, chỉ cần đúng phương pháp, mật mã có thể chuyển đổi.
Ngọc bài bị lấy ra, Trường Tôn Xung phát hiện Vân Diệp có ba tấm ngọc bài,
thất kinh, với con mắt cực chuẩn của hắn, nhìn một cái là biết ba tấm
ngọc bài được làm ra từ một miếng ngọc, nói cách khác, cả ba là thật.
Bảy người bọn họ lật qua lật lại xem, trừ phát hiện chất ngọc không tệ thì
chẳng nhìn ra có gì khác biệt, chỉ có Lý Thái hình như nhìn ra manh mối, hắn phát hiện đường nét trên ngọc bội sắp xếp có quy luạt, lấy cái que
nhỏ đo ba đường dài nhất trên ngọc bội, kết quả phát hiện dài bằng nhau, dài nhất bằng dài nhất, ngắn nhất bằng ngắn nhất.
- Đây là cách
viết Âm phù kinh, năm xưa Khương thái công lợi dụng đoạn gỗ dài ngắn
khác nhau biểu thị ý tứ khác nhau, mấy đường kẻ trên này cũng thế, nhưng chúng ta không biết cái đầu tiên đại biểu cái gì.
- Ta đã quyết
định thứ này là một học thuật của thư viện, đã bắt đầu nghiên cứu, có lẽ trong mắt người khác nó đại biểu cho tài phú hoặc trường sinh, nhưng
trong mắt người thư viện nó đại biểu cho trí tuệ thời viễn cổ để lại,
Kim Trúc tiên sinh đang nghiên cứu nó.
Trường Tôn Xung không sao
tin nổi Vân Diệp lại lấy thứ này ra nghiên cứu quy mô lớn, thứ này phải
cất trong mật thất, đêm khuya vắng lặng một mình mang ra nghiên cứu mới
đúng.
- Đừng quá coi trọng nó, nghiên cứu ra được thì tốt, không
nghiên cứu ra được cũng chẳng tổn thất gì, chúng ta cần chú ý tới tương
lai chứ không phải quá khứ, trên đời này không có gì miễn phí đâu, muốn
trường sinh phải trả giá tương ứng, giống ban ngày và ban đêm, mùa đông
đối lập mùa hè, chúng ta không trả nổi cái giá đó.