Cuộc đại chiến này từ đầu tới cuối Vô Thiệt không ra tay, ông ta lặng lẽ
nhìn toàn bộ, rồi quay về phòng, chẳng biết nghĩ gì, Lưu Phương mời uống trà cũng bị khéo léo từ chối, xem ra ông ta tới một ngưỡng cửa mới, Vân Diệp hi vọng ông ta vượt qua được, chẳng biết sau khi đột phá, Vô Thiệt thành bộ dạng gì.
Nghiêm cầm tất cả mọi người quấy rầy, còn chuyên môn phái Cẩu Tử tới
chiếu cố ăn ở, bất kỳ ai có đột phá Vân Diệp đều vui, trải nghiệm này ở
đời sau không có.
Ngồi thuyền lâu con người ta sẽ nổi điên, điên trước tiên là Lý Thái,
hắn bóp cổ Vân Diệp nói muốn ăn bánh bao rau cần, muốn ăn lắm rồi, nếu
buổi tối không được ăn thì hắn sẽ chết, đồng thời đóng giả chó chết trên giường Vân Diệp, thề không được ăn bánh báo rau cần không thôi.
Tên này nhớ đất liền tới điên rồi, suốt ngày lênh đênh trên biển làm hắn bất an.
Trên thuyền hiện có mỗi giá và khoai tây, Vân Diệp đem giá phơi khô, tùy tiện nặn cho hắn mấy cái bánh bao, Lý Thái ăn một miếng ném đi, đồng
thời sốt cao liên miên.
- Ở đâu có rau cần?
Vân Diệp nhìn khắp bản đồ, lúc này vì một mớ rau cần, y không ngại tiêu
diệt cả quốc gia, đám thương cổ thấy hầu gia hai mắt đỏ ngầu thì run
rẩy, vắt óc nghĩ xem ở đâu có rau cần, vương gia đã hôn mê, miệng toàn
vết rộp, là người đi biển lâu năm, họ biết đây là tâm bệnh, vương gia
không quen sống trên thuyền, giờ bệnh phát tác phải trị nhanh, tới Quảng Châu là có rau cần, có lẽ không cần rau cần, tới Quảng Châu là hắn khỏe lại.
Nhưng muốn tới Quảng Châu còn cần một tháng nữa, bất kể thế nào vương
gia cũng không cầm cự được tới lúc đó, làm sao bây giờ? Cuối cùng một
thương cổ cẩn thận nói:
- Hầu gia, tiểu nhân nghe nói thương thuyền người Đại Thực luôn trồng ít rau cần trong chậu, chẳng biết có chuẩn xác không, hải đảo quanh đây có lẽ có rau cần.
Vân Diệp tóm ngay lấy cổ thương cổ đó:
- Ngươi nói thật chứ?
- Tiểu nhân chỉ nghe nói, chưa bao giờ thấy.
Vân Diệp buông tay ra, bảo Lưu Nhân Nguyện:
- Thanh Tước bảo vệ thương đội, Công Chúa và Thừa Càn xuất kích, truy
bắt thương thuyền người Đại Thực, nhớ, không bỏ qua bất kỳ một chiếc
nào.
Đây gọi là túng quá làm bừa, y thề sau này sẽ trồng ít rau trên chiếc Công Chúa, dù một cây cũng được.
Thương thuyền Đại Thực gặp họa, bị truy kích chạy khắp nơi, nhưng bất kể chạy đâu hoặc là hộ vệ trên t huyền kháng cự thế nào thì đều bị người
ta bắt được, dám phản kháng sẽ bị đánh rất thảm.
Khi người Đại Thực kinh hoàng khiếp vía đem toàn bộ châu báu và nữ nô
của mình hiến ra chỉ mong được giữ lại cái mạng thì đám hải tặc hung hãn kia chẳng thèm nhìn lấy một cái, đá phú thương Đại Thực ngã lăn quay
hỏi có rau cần không? Nghe thấy không có rau cần là bị đánh túi bụi
không rõ nguyên cớ, khi bọn họ tưởng mình sắp chết rồi đám hải tặc đã
lên chiến hạm bỏ đi, ngay cả nữ nhân cũng chẳng đụng vào, châu báu cũng
không lấy, từ thời khắc đó phú thương Đại Thực thề, sau này chỉ cần ra
biển nhất định sẽ mang theo mấy chậu rau cần, hải tặc rau cần thực sự
đáng sợ.
Ông trời không phụ người có lòng, Vân Diệp sau khi tấn công thương
thuyền Đại Thực thứ tám thì tìm được rau cần, đường đường truyền quốc
hầu ôm hai chậu rau cần khóc như trẻ trong nôi.
Chẳng kịp làm bánh bao, hái hai khóm cần nhét vào miệng Lý Thái, còn may Lý Thái hai ngày không ăn lấy một hạt cơm tham lam nhai rau, nhìn cảnh
này Vân Diệp muốn đi bái Phật, mình tính tới mọi khả năng, không ngờ Lý
Thái lại mắc phải bệnh tâm lý, thiếu chút nữa mất mạng.
Bánh bao rau cần đã gói xong, vừa ăn một chút rau cần Lý Thái đã miễn
cưỡng có thể ngồi dậy, ngoạm cái bánh bao to tướng, bộ dạng tham lam của hắn làm Vân Diệp chua xót không thôi, vị vương gia này đáng lẽ ở Trường An hưởng phú quý đỉnh cấp trên đời, muốn gì có nấy, sống an nhàn vô
cùng, hiện giờ suốt ngày cùng mình ăn cá, khoai tây, vài ba ngày mới có
được ít giá, bách tính bình thường còn hơn cả chục lần.
Ăn được bánh bao rau cần Lý Thái cực kỳ thỏa mãn, đôi mắt mờ đục cũng
thành sáng rõ, nhìn Vân Diệp râu tua tủa, mắt đỏ hồng, khẽ hỏi:
- Diệp Tử, có phải gây thêm phiền toái cho ngươi rồi không?
Vân Diệp mũi xụt xịt nói:
- Không sao, ngươi chỉ muốn ăn bánh bao rau cần, không phải chuyện lớn.
- Rốt cuộc ta chưa đủ kiên cường, có phải ta suy xụp rồi không? Trên
biển mà muốn ăn bánh bao rau cần, ta nghĩ cái gì không biết? Nhớ rồi,
lần đầu tiên ta ăn há cảo không có nước là ở nhà ngươi, ngươi nói đó là
bánh bao rau cần, ta ghi nhớ, thế gian này có loại thức ăn như thế.
Tư tưởng của con người là phiền toái nhất, ngươi chẳng biết được một
giây sau mình nghĩ cái gì, tự cho rằng mình kiên cường như tảng đá,
nhưng luôn có một hai suy nghĩ hoặc sự việc đánh trúng chỗ yếu của
ngươi, dù tảng đá cứng đến mấy cũng biến thành nắm cát vụn. Một người có kiên cường hay không quan trọng ở bao nhiêu điểm yếu, nếu không có điểm yếu thì người đó thành cục đá thật rồi, người như thế sống cũng chắc có gì thú vị, vui buồn chẳng thân thêm, ai nộ chẳng tổn thương, sợ hãi
chẳng buông thả, uy vũ chẳng khiếp sợ, không hiểu kính úy là cái gì,
không hiểu yêu thương là gì, tảng đá trơ trơ giữa đời có gì thú vị?
Trải qua đau thương mới hiểu chuyện, không ngừng từ trở ngại định vị bản thân, người sống như vậy hình như cũng thảm một chút, Vân Diệp thề mình theo đuổi nhận thức bản nguyên của mình, kết quả y không tìm thấy bản
nguyên, hoặc là y chả có.
Lý Thái đã tìm được thứ thuộc về mình rồi, chỉ có bản thân vẫn dẫm chân
tại chỗ, trừ sáu đứa con ra, hình như chẳng có thứ gì thực sự thuộc về
mình.
Sống lại, Lý Thái càng thêm tinh thần, càng giống thần tiên hơn Hàn
Triệt, Vân Diệp và Lưu Tiến Bảo câu được một con cá mập, thấy nó vùng
vẫy đáng thương, hai con mắt tròng chớp chớp khao khát sống, liền yêu
cầu Vân Diệp thả ra, đổi một con cá mập một lòng muốn chết, cắt vây ăn,
thế là mọi người đều thỏa mãn.
- Đáng thương cái cứt chó ấy, sao ngươi nhìn ra thứ đó trong mắt cá mập? Ta chỉ thấy nó nghĩ làm sao cắn chết ngươi.
Đối với Lý Thái thần tiên này, Vân Diệp chịu đủ lắm rồi:
- Lần này ra biển ta hiểu ra rất nhiều, sóng gió dạy ra rất nhiều, nhìn
thấy tranh đấu, nhìn thấy cướp bóc, phản bội và xấu xa. Cuộc sống đặc
sắc, ta chỉ nhất thời mất đi phương hướng mà thôi, phượng hoàng cần tắm
lửa mới trùng sinh. Giờ ta là phượng hoàng tắm lửa rồi, thế nào? Có phải sau khi trùng sinh ta hoàn toàn thay đổi không?
Lý Thái không ngừng lải nhải bên tai Vân Diệp bận rộn:
Vân Diệp không thèm trả lời hắn, thấy các thủy thủ bê từng chậu gỗ trong khoang ra, nói:
- Sắp mưa rồi, ngươi cởi y phục ra chuẩn bị tắm mới là chuyện chính, thối hoắc rồi có biết không hả?
Lý Thái cúi đầu hít hít, tức thì biến sắc, quát tháo thị vệ mau lấy cái
chậu to nhất ra, hắn muốn hứng thật nhiều nước để tắm, mấy ngày qua bị
bệnh, toàn thân đổ mồ hôi, giờ khỏe rồi, sao có thể chấp nhận bản thân
biến thành kẻ hôi thối.
Nước ngọt trên thuyền không nhiều, chẳng những thủy thủ không được tắm
rửa mà cả Vân Diệp và Lý Thái cũng không được tùy ý tắm rửa, khi nào
kiếm được nguồn nước tiếp theo mới bỏ cấm nước.
Lưu Tiến Bảo thoán cái đã cắt vây cá mập, đá nó xuống biển, chốc lát bị con cá mập khác ăn mất.
Mưa trên biển luôn rất ngắn, tới nhanh mà dữ dội, khi Vân Diệp mặc quần
đùi đứng ở sàn thuyền thì Lý Thái trần truồng nằm trong chậu gỗ đón mưa, mưa lớn từ xa chớp mắt cái đã tới, màn mưa đi qua chiến hạm, tức thì
toàn hạm vui sướng.
Mưa ở biển nhiệt đới chẳng lạnh chút nào, âm ấm, đựi khi người bị nước
mưa làm ướt, lập tức phải xoa xà phòng, vì chỉ cần muộn một chút, có khi mưa ngừng ngay.
Lý Thái la hét giơ hai tay lên trời, mưa đập rầm rập lên người làm hắn
vô cùng thoải mái, đôi lúc khoái lạc chỉ đơn giản vậy thôi.