Đại kế tất nhiên phải suy tính chu toàn, chuyện khai phát Lưỡng Hồ
giống ném một cục đá xuống ao, sóng gợn một lúc cũng hết, nhưng Vân Diệp biết tấm bán đồ kia vẫn treo ở điện Vạn Dân, mà công báo qua lại Nhạc
Châu gần như ngày nào cũng có, khi chuẩn bị thỏa đáng, mình không muốn
đi Nhạc châu cũng khó, vì Quan Đình Lung đã làm biệt giá Nhạc châu, mà
Nhạc châu lại không có thứ sử.
Sau trận mưa lớn, không khí mát mẻ, Vân nha đầu ở thảo nguyên ho một
tiếng, Vân Diệp ở Trường An dường như cũng nghe thấy, Vân gia đại quản
sự đã kéo một xe thuốc lớn ngày đêm tới thảo nguyên, nếu bệnh nha đầu
không đỡ sẽ đưa về Trường An, lo ho thành viêm phổi.
Vân Diệp khoác trường sam đi dạo trong hoa viên, từ nhập thu tới nay
chẳng có chuyện gì làm y vui, Hà Thiệu mở hiệu thuốc Từ An Đường ở
Trường An, chẳng được mấy ngày bị một đám hoàn khố đập tan tành, đám
người đó ngay Hà Thiệu cũng không bỏ qua, treo bên hiệu thuốc lấy roi
quất.
Nguyên nhân đơn giản vì Hà Thiệu bán thuốc rẻ hơn những nhà khác.
Hà Thiệu từ đầu tới cuối đều cười, roi quất lên người chỉ kêu mấy
tiếng, hắn không đắc tội được những kẻ này, đều là thiếu gia nhà huân
quý, Hà Thiệu thấy Sài Lệnh Vũ cũng ở trong đó, tuy không động thủ,
nhưng không ngăn người khác.
Hà gia nhặt thuốc rơi tứ tung, sửa lại cửa hiệu, ba ngày sau vẫn mở
cửa kinh doanh, còn không ngừng xin lỗi khách, giá rẻ, thuốc tốt, tất
nhiên khách đầy hiệu, năm người giúp việc không kịp bốc thuốc, đội ngũ
đợi bốc thuốc kéo thành hàng dài.
Đám hoàn khố lại tới, Hà Thiệu đang tìm thuốc với một tiểu cô nương,
tiểu cô nương đội nón che mặt, không ai chú ý, Hà Thiệu tuy không béo
nữa, nhưng người vẫn cao lớn, thấy đám hoàn khố muốn ra tay, liều mạng
bảo vệ tiểu cô nương, bị trúng vô số đấm đá, có kẻ tinh mắt nhìn thấy
khuôn mặt xinh đẹp dưới khăn che của tiểu cô nương, thế là có lời dâm uế tuôn ra, tiểu cô nương nước mắt lưng tròng không nói gì. Hà Thiệu cầu
khẩn đám hoàn khố tùy tiện đập cửa hiệu, đánh mình thoải mái, nhưng đừng kinh động tới khách.
Không ai thèm để ý, vẫn như cũ, có kẻ còn động chân động tay với tiểu cô nương, may là ở Trường An, nếu ở nơi thôn dã hoang vu, chẳng biết
sảy ra chuyện gì.
Sài Lệnh Vũ cứ thấy bóng dáng tiểu cô nương kia quen quen, đi tới vén khăn che mặt của tiểu cô nương lên, mặt tức thì tái nhợt như xác chết.
Phẫn nộ không chỉ có Hà Thiệu, mà còn Lý Nhị, trước cổng Chu Tước
huân quý quỳ thành hàng dài, trước đám người có hai cái cáng, bao gồm
Sài Lệnh Vũ, hai chân đều bị đánh gãy.
Trong cung không có tin tức gì truyền ra, bọn họ đành quỳ ngoài cổng
chờ đợi, bị mưa lớn trút xuống người nửa canh giờ, Trường Tôn thị đi ra, chỉ gọi Sài Thiệu thân phận tôn quý nhất vào. Trường Tôn thị nói rõ câu chuyện, Sài Thiệu hận không thể băm nát thằng con ngu xuẩn.
Cổ họng Lý Nhị hơi khó chịu, thời tiết nóng bức nên bị tích nhiệt,
dược liệu trong cung dùng vô số, không có hiệu quả, Tôn Tư Mạc nói chỉ
là chuyện nhỏ, dùng ít thuốc giải nhiệt là được, tốt nhất là ngưu hoàng, ngưu hoàng trong cung hơi cũ, Lan Lăng nghĩ hiệu thuốc của Hà Thiệu
chắc có thuốc mới, tự xung phong đi bốc thuốc, ai ngờ bị đám hoàn khố
trêu ghẹo. Lý Nhị họng đau vô cùng đùng đùng nổi giận, hạ lệnh gia chủ
mỗi nhà đánh gãy chân đám hoàn khổ rồi đưa tới.
Thành Trường An từ khi nào không cho phép bán thuốc giá rẻ? Theo Lý
Nhị thấy, chỉ cần thuốc không có vấn đề, cửa hiệu như thế phải nhiều
thêm mới tốt, may mà đi mua thuốc là Lan Lăng, nếu là bách tính nữ tử sẽ bị đối xử thế nào, nữ tử nhà lành ở Trường An còn dám ra đường không?
Đám hoàn khố vẫn còn bị trừng phạt, chưa đợi chân lành đã bị đưa hết
tới quân doanh Liêu Đông, ba năm không được về nhà, không được bất kỳ
đãi ngộ đặc thù nào, Sài Lệnh Vũ không ra tay, tội giảm một nửa, đóng
cửa hối lỗi một năm, hôn sự với hoàng gia hủy bỏ, còn phạm lỗi, xử cả
hai tội.
Sau sự kiện này Từ An Đường không còn ai quấy rối nữa, có điều đông
gia ( chủ) biến thành hai, hai nhà tranh nhau bù tiền, rất là vui vẻ,
ngay cả Trường Tôn thị cũng thi thoảng lại ban cho Từ An Đường số thuốc
trong cung dư ra, Lan Lăng vinh hạnh thành đại cổ đông thứ hai của Từ An Đường, bắt đầu chuyến hành trình lỗ vốn của mình.
Chuyện của Hà Thiệu chỉ là chuyện nhỏ, chẳng qua là các hiệu thuốc
khác có ý kiến về giá cả thuốc mà hắn bán thôi, nên bỏ tiền mời đám hoàn khố đập phá, để Từ An Đường không mở được nữa, chỉ cần giải quyết đám
hoàn khố, những gia trưởng kia sẽ tự đi tính xổ những hiệu thuốc, không
cần Vân Diệp phải lo, nhưng trong thư viện luôn có xương người mang ra
thì không hay rồi.
- Tiên sinh, đây là bộ xương thứ ba trong tháng này, trong mê lâm
hiện không yên bình, luôn có người lẻn vào nửa đêm, lần này không ngờ là ban ngày, lạ là không có chút động tĩnh nào.
- Chết thế nào?
Vân Diệp nhìn bộ xương bị kiến ăn sạch, hỏi Hỏa Trú:
- Tiên sinh, đều bị độc chết, tiên sinh xem, chỗ xương này bị đen, là triệu chứng bị ngô công ( rết) cắn, độc của ngô công là hỏa độc, thứ
mạnh nhất, e bị ngô công màu đỏ cắn rồi.
- Kiến ăn thịt, chẳng lẽ ăn luôn cả y phục, vả lại những kẻ này vào
mê lâm không mang theo vũ khí? Chẳng lẽ chúng trần truồng vào mê lâm?
Kiểm tra một chút, xem xem có phải học sinh thư viện nghịch ngợm không
may đi vào không.
- Đã kiểm tra, học sinh của thư viện không ai vào đó, từ lần trước
tiên sinh xua một con dê vào mê lâm trước toàn bộ học sinh, một canh giờ sau kéo ra biến thành bộ xương, không một học sinh nào tới gần nữa, cho tới cũng chẳng tới.
- Vậy giao vụ án cho huyện lệnh Lam Điền xử trí, còn xương thì bôi
dầu làm khô xong dùng xích sắt xuôn lại, tặng cho Tôn tiên sinh làm tiêu bản, tiếc quá, sao toàn là nam, nếu có xương nữ nhân thì tốt biên bao,
Tôn tiên sinh nói với ta mấy lần, ta chẳng thể giúp ông ấy trộm thi thể, giờ có ba bộ xương còn hơn không. Đang yên lành muốn thi thể người làm
cái gì?
- Tiên sinh, y thuật của Tôn đạo trưởng ngày càng cao, trước chỉ xem
bên ngoài, hiện bắt đầu nghiên cứu bên trong, đáng tiếc, bị kiến ăn hết
thịt rồi, học sinh nghĩ thế nào cũng còn có thêm người tới, tiên sinh
xem có nên thu kiến lại, thả thêm ngô công, như vậy chẳng phải có thi
thể rồi sao? Nếu như cần xác nữ, tiên sinh xem có nên tuyên bố mê lâm
chỉ có nữ nhân mới vào được, nam nhân vào là chết, như thế nhất định có
nữ tặc mò tới.
Vân Diệp nhìn Hỏa Trú hồi lâu mới nói: - Người trong thư viện hiện
giờ đều giống ngươi cả rồi à? Động não một chút, đừng có suốt ngày ở
trong phòng thí nghiệm, tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều vào, năm
nay ngươi đã mười tám, tới lúc thành thân, muội tử của ngươi cũng tới
tuổi gả đi, cứ thế này ai dám gả cho ngươi, ai dám cười muội tử ngươi.
- Tiên sinh quá lo rồi, muội tử học sinh và Bảo Lâm tình cảm rất tốt, Bảo Lâm bao năm không thành thân là đợi nó, gả nó cho Bảo Lâm rất thích hợp, học sinh hỏi Úy Trì bá bá rồi, bá bá nói năm sau khai xuân Bảo Lâm đi Trác châu, trước lúc đó sẽ thành thân. Còn về học sinh, vài năm nữa
hẵng nói. Tiên sinh cứ nói xem ý tưởng vừa rồi của học sinh có thích hợp không, nếu được học sinh sinh đi an bài.
- Không phát hiện y phục đại biểu cho cái gì, đại biểu chúng là một
bọn, ngươi phát tin ra, nhất định sẽ có nữ tặc tới, nhưng những kẻ còn
lại vì tránh bị lộ sẽ mang thi thể đi. Những kẻ này võ công cao cường,
ngươi xem, xương cánh tay có rất nhiều vết thương, đây là kẻ từng trải
nhiều trận chiến, người thường không đối phó được, buổi tối rút phó dịch đi, tránh bị vạ lây, ta biết đại khái là kẻ nào rồi.