Trên bản đồ Đại Đường, Lĩnh Nam luôn là sự tồn tại đặc thù, từ khi
Tần Thủy Hoàng phái quân chinh phạt, cái vùng đất khép kín đó bị mở ra
một lỗ lớn, ba mươi vạn người Hán tràn vào, làm Lĩnh Nam có sự thay đổi
mang tính căn bản.
Nhìn lác đác mấy thành thị trên bản đồ Lĩnh
Nam, Vân Diệp bất giác nhớ tới câu ngạn ngữ nổi tiếng " Hồ Quảng được
mùa, thiên hạ no đủ", những đô thị phồn hoa hiện chỉ là khu đầm lầy và
núi cao, khu Lưỡng Hồ cũng bị quan viên khiếp sợ, càng chẳng cần nói tới Lưỡng Quảng xa xôi, triều đình ở nơi đó chỉ tồn tại trên danh nghĩa,
thống trị thực sự là bộ tộc và thổ vương đương địa.
Ba dặm không
đồng âm, mười dặm khác phong tục, mỗi bộ lạc là một quốc gia nhỏ, bọn họ đời đời sống ở núi sâu, cách biệt với đời, tự cung tự cấp, nếu như ở
Quan Trung Đại Đường có thể nói là thời đại nông nghiệp, vậy Lĩnh Nam
vẫn còn ở thời kỳ xã hội nguyên thủy.
Lượng nước phong phú của
Trường Giang tạo ra vô số hồ nước ở vùng Lưỡng Hồ này, gần như có thể
nói đâu đâu cũng là đầm nước, chướng khí tràn ngập, đừng nói không thích hợp cho người ở, ngay cả dã thú cũng bỏ nơi này.
Số ít đất đai
thích hợp cho người ở bị thổ nhân chiếm cứ, Vân Diệp muốn khai phát Lĩnh Nam phải tìm con đường khác, chỉ có đi đầy mới tới Lĩnh Nam, ai thường
ai tới chỗ quỷ quái đó làm gì?
Quan Trung đã dư thừa nhân khẩu,
đất đai qua nghìn năm cày cấy đã bạc màu cả rồi, ruộng đất Đại Đường sớm muộn cũng phân chia sạch, Ngụy Trưng là người đầu tiên đề xuất di dân
Quan Trung tới biên ải, kết quả vừa đề xuất ra đã bị bác bỏ, còn bị vạn
cái chân dẫm đạp lên trên.
Ngụy Trưng không biết sợ sau khi không có lấy một người ủng hộ, đành bỏ chủ trương cực kỳ có tính chiêm tinh này.
Nhân khẩu Đại Đường quá ít, chưa tới hai trăm tám mươi vạn hộ, trong đó
phương bắc chiếm cứ hai trăm vạn hộ, tám mươi vạn hộ còn lại phân tán
rải rác ở vùng rộng lớn.
Đám thổ vương kia rất thú vị, chẳng hiểu từ đâu mà biết được, chỉ cần xưng thần với hoàng đế Trung Nguyên là sẽ
có vô số lợi ích, đây cũng là sự thực, vói những địa khu bản thân không
thể khống chế lại thiện ý đầu hàng, hoàng đế luôn ưu đãi đặc biệt.
Các đại thần cũng cho rằng công lao văn trị này hơn xa vinh diêu chinh phục võ lực, đó là mấy lời kỳ quái "đề vương ân trạch khắp nơi, người thiên
hạ tám phương tự tới quy thuận".
Mặc dù không hiểu ý câu " bất
chiến nhi khuất nhân chi binh" trong binh pháp, nhưng Vân Diệp biết ở
vương triều phong kiến, cuối cùng quyết định vận mệnh nhất định phải là
chiến tranh, bất chiến nhi khuất nhân có lẽ là cảnh giới tối cao của
binh pháp, nhưng tra ví dụ thành công thực sự là quá ít.
Trên
triều đường sẽ không ai đồng ý với quyết sách ngu xuẩn xuất binh Lĩnh
Nam, hao phí vô số tiền tài xong, thu hoạch chỉ là một hoang nguyên mà
ma cũng chẳng thèm tới, trừ Tần Thủy Hoàng muốn hợp nhất thiên hạ ra thì chẳng còn ai muốn đánh trận vì lý tưởng nữa, chỉ có lợi ích quyết định
tất cả.
Lý An Lan nằm mơ
cũng muốn sở hữu bầu trời riêng của mình, để thực hiện mơ nước của mình, nàng không tiếc dùng mọi thứ của bản thân đánh đổi.
Nếu như nàng không có Vân Diệp để uy hiếp, thực ra nàng không bài xích Mông Tra, cái đêm sấm chớp làm nàng sợ hãi cực điểm làm nàng nhận ra, mình không có
gì cả, chỉ cần có người giúp nàng thực hiện mộng tưởng, nàng không muốn
bỏ qua.
Vân Diệp có lẽ là người thông minh, nhưng lại là người
thông minh không có chí lớn, chỉ nghĩ tới cái thư viện của y, thà ở Ngọc Sơn nuôi lợn chứ không chịu bước thêm một bước ở triều đường, điều này
khiến Lý An Lan vô cùng thất vọng, Vân Diệp có mọi thứ mà nữ nhân ao
ước, nhưng y không cho nàng thứ nàng khao khát.
Từ lúc đem chuyện phó thác cho Vân Diệp, Lý An Lan hoàn toàn nhẹ nhõm, cùng Tiểu Linh Đang bắt đầu chuẩn bị hành trang đi xa.
Khi Vân Diệp đang đờ đẫn nhìn bản đồ thì Đường Kiểm đang run rẩy, đám thổ
vương đang nổi điên đập phá tất cả những gì có thể đập phá trong phòng
ngủ, những thứ đồ sứ hôm qua còn làm bọn họ yêu thích vô cùng đã vỡ tan
tành bởi chính đôi tay của họ.
Mông Tra giật của phòng, gầm rú
đòi Đường Kiệm trả vô ưu thảo cho mình, mồ hôi màu vàng ướt đẫm y phục,
khuôn mặt đen đùa thành điên cuồng dữ tợn.
Đứng ở trong sân Đường Kiệm nhắm mắt lại, từng cảm giác choáng váng làm ông
ta gần như không thể đứng vững, được chúc quan đỡ ngồi xuống cái giường
thấp dưới mái hiên.
Tiếng rống trong phòng dần thấp xuống, biến
thành tiếng van nài, từ miệng thông dịch, Đường Kiệm biết được, giống
hệt miêu tả của Vân Diệp, đám thổ vương vì được vô ưu thảo, không tiếc
bỏ ra điều kiện mà năm mơ ông ta cũng không nghĩ tới.
- Muốn sống không được, muốn chết không xong, đây là hoa địa ngục, đây đúng là hoa
địa ngục, chỉ có ác ma mới trồng thứ đáng sợ này.
Sống lưng Đường Kiệm cũng ướt đẫm mồ hôi, gió thổi qua làm toàn thân lạnh run.
Gọi gia nhân tới, bảo:
- Về nói với phu nhân, cho Minh Nguyệt quyết vào chiếc hộp tốt nhất, bảo
Thiện Thức đích thân đưa tới Vân gia, lễ số nhất định chu đáo, bất kể
thế nào cũng phải xin Vân hầu nhận lấy.
Gia nhân già lấy làm lạ,
Minh Nguyệt quyết xưa nay được lang quân coi như mạng, người thường muốn nhìn một lần cũng khó, nay lại cung kính tặng cho người khác, nhìn lang quân nhà mình, thấy lang quân nhắm không nói, đành khom người về nhà
báo tin cho phu nhân, không thấy ngón út lang quân cứ run run.
Hít sâu một hơi, Đường Kiệm dụng hộp gỗ đựng một cục thuốc phiện lớn, bảo
dịch quan báo vây kín lấy dịch quán, không cho một con chim bay ra, bản
thân lên xe ngựa, vội vã vào hoàng cung.
Nhìn thuốc phiện trong hộp, Lý Nhị chẳng giật mình, nói:
- Ái khanh quá lo, nếu như các khanh kính hiến cho trẫm, chỉ cần bệnh đau đầu của trẫm không phát tác, tất nhiên sử dụng thứ thuốc thần kỳ này,
mưu kế như vậy sẽ thành công, nhưng bọn chúng kiếm mấy thổ nhân hiến
thuốc, khanh nghĩ trẫm sẽ để bọn chúng toại nguyện à?
Liếc nhìn Đường Kiệm nơm nớp lo sợ, Lý Nhị nhẹ nhàng an ủi.
- Chuyện này là thiếu sót của Bách kỵ ti, không liên quan tới khanh, ái
khanh trong lúc bộn bề vẫn bóc trần việc này, có thể thấy đánh giá tỉ mỉ kín kẽ rất hợp với khanh, có Đường khanh, trẫm không lo gì nữa.
- Bệ hạ đánh giá có vi thần rồi, chuyện này do An Lan công chúa bóc trần
trước tiên, vi thần chẳng qua ngồi hưởng thành quả, xin bệ hạ khích lệ
công chúa một phen.
Đường Kiệm rất có tín nghĩa, chuyện nhận lời với Vân Diệp là hoàn thành đúng y như thế.
- An Lan bóc trần chuyện này trước tiên, sao có thể được? Nó ở trong thâm cung, sao biết được thứ này, đến trẫm còn nghe thấy lần đầu, sao nó
biết? Đường khanh, không cần tâng công cho người khác, rốt cuộc chuyện
là thế nào, mau nói ra.
- Là Lam Điền hầu Vân Diệp tới Hồng Lư tự làm khách, vô tình phát hiện ra vật này, liền báo cho vi thần, còn dùng chuyện này lừa mất Minh Nguyệt quyết của thần, cuối cùng nói cho thần
biết chuyện này do công chúa phát hiện, không liên quan tới y.
Giả như Vân Diệp ở đây nhất định bóp chết tươi Đường Kiệm cho hả giận.
- Kha kha, đi tới Hồng lư tự làm khách? E là muốn đi bóp chết Mông Tra
mới là thật, đứa con vô dụng kia của trẫm làm sao biết thứ này được? Còn tùy tiện đem công lao gán cho nó, tưởng phần thưởng của Đại Đường ta ai cũng nhận được sao? Đường khanh lui đi, chuyện này giao cho Bách kỵ ti
xử lý, khanh đem hết những kẻ liên quan giao cho Hồng Thành, thời gian
qua Bách kỵ ti quá lỏng lẻo rồi.
Rời khỏi Thái Cực cung, Đường
Kiệm mới thở phào một hơi, lời nói của Lý Nghị khiến người ta suy ngẫm,
làm vừa rồi ông ta không dám giấu diếm chút nào, lòng nói một tiếng xin
lỗi với Vân Diệp, nhưng nghĩ tới Minh Nguyệt quyết tổ truyền, chút áy
náy bị đau đớn nhói tim nhấn chìm.
***
Dịch chương này
mình tự nhiên nghĩ, nếu cả Lĩnh Nam với nhà Đường xa xôi đến thế, thì
nước mình còn thế nào? Những lần phương bắc xâm lược nước ta trước thời
Đường, có bị thổi phồng quá mức để tôn lên chiến thắng không? Đột nhiên
nghĩ thế thôi, nói thật lịch sử VN mình lại chẳng rõ mấy ....
Đi nhâu, giờ trong tết chẳng ăn uống mấy nữa, ra ngoài tết thì bị mời liên miên, không muốn đi cũng ko được