Đường Chuyên

Chương 43: Q.23 - Chương 43: Họa phúc vô thường.




Vân Diệp lại bắt đầu duyệt văn thư, lười hai ngày, lại tích một đống lớn. Đến khi trời lặn, Độc Cô Mưu trở về trả kiếm cho Vân Diệp.

- Kiếm của ngươi không tệ, giết hơn trăm người không oằn, còn không, cho ta một cái. Đao kiếm trong nhà dùng không vừa tay, hay bị con lưỡi, kiếm pháp Độc Cô gia chú trọng một chữ nhanh, kiếm cong sẽ phát ra tiếng gió quá lớn.

Vân Diệp nhún vai ném kiếm cho hắn:

- Ta cầm thanh kiếm này mười năm rồi mà chưa giết một ai, hôm nay coi như thấy máu, ngươi thích thì lấy, ta kiếm cái khác làm dáng.

Độc Cô Mưu nhìn mặt trời nói:

- Quá muộn rồi, ta không về Hộ huyện nữa, nghe nói cơm nước nhà ngươi không tệ, hôm nay vừa vặn tới nhà ngươi ăn một bữa.

Vân Diệp rất khó từ chối yêu cầu này, nghỉ làm, tìm được Vượng Tài đang ăn sen bên ao, con ngựa ngốc này chỉ biết ăn lung tung, không lấy tâm sen ra, đắng tới chảy nước bọt vẫn lấy móng dẫm đài sen tìm hạt ăn.

Lấy khăn tay trên lưng Vượng Tài giúp nó lau mồm, Vượng Tài thè lưỡi ra, liền tách miệng nó, lau hết bã trên đó, mới vỗ mông Vượng Tài, chuẩn bị về nhà.

Độc Cô Mưu ở bên cạnh nhìn một cách đầy hứng thú, vẻ mặt kỳ quái.

- Đây là huynh đệ ta, theo ta từ khi xuất sơn, hiện đã hai mấy rồi, tuy còn tráng kiện, nhưng dù sao đã già, không nỡ rời ta, nên đi đâu cũng mang nó theo, đứng cười.

Độc Cô Mưu tỉnh lại, lắc đầu:

- Không cười, tướng quân yêu ngựa là bổn phận, nói ra chiến mã đều là huynh đệ của quân nhân, trên chiến trường nương tựa vào nhau, quay về phú quý rồi không thể quên huynh đệ, dù là tướng quân bạc bẽo cỡ nào cũng không bao giờ bỏ chiến mã của mình.

Độc Cô Mưu là người hay chuyện, hai người ngồi trên xe nói chuyện từ Đột Quyết ở thảo nguyên tới Hồi Hột ở mạc bắc, từ kỵ binh phá trận tới thành lạc đà vô địch.

- Ta không phục, luận bản lĩnh Độc Cô Mưu ta hơn người một bậc, nhưng ở chiến trường lại không bằng ngươi. Lý Tịnh dùng binh cả đời giữ tín niệm đường đường chính chính, Lý Tích ở mưu, Trình Giảo Kim ở dũng, Ngưu Tiến Đạt ở ổn, còn nói tới Hầu Quân Tập thì thích hiểm, cuối cùng cược luôn mạng của mình vào.

- Ta không hiểu nhất là ngươi, ngươi đánh trận chẳng có gì đặc sắc, nhiều khi hành động ngu xuẩn, như vạn dặm cứu viện Quách Hiếu Khác, khi đó ta diễn trên sa bàn vô số lần, không thấy ngươi có cơ hội chiến thắng nào. Khi mọi người khen ngươi không ngớt miệng ta chỉ nói hai chữ ngu xuẩn.

- Không giấu ngươi, khi đó ta ở Tấn Dương chỉ về phía tây chửi suốt cả ngày, ít người phải lấy nhàn đánh mỏi, ngươi lại chạy vạn dặm tới nơi xa lạ tác chiến, chỉ kẻ ngu như lợn mới làm ra, nên phán định ngươi thua chắc, chiến sự Tây Vực sẽ hoàn toàn tan vỡ.

- Vì thế ta lập tức cưỡi ngựa chạy về Trường An, định thuyết phục bệ hạ bỏ tái ngoại, thủ Ngọc Môn quan, bố trí trọng binh ở Hà Tây đề phòng Thổ Phồn xâm nhập.

- Đi tới Hầu Mã, nghe nói ngươi thắng nhỏ một trận, mặt ta vàng như nghệ, nhận định là kế dụ địch của Đột Quyết, cưỡi ngựa suốt ba ngày ba đêm, vừa tới Quan Trung thì nghe tin ngươi bị Thổ Phồn và Đột Quyết giáp kích, ta kêu lớn Vân Diệp làm hỏng quốc sự, ngã từ trên ngựa xuống.

- Vốn nghĩ dù ngươi cho chiến bại cũng có thể gom tàn quân lui về Ngọc Môn Quan, ai ngờ ngươi không biết sống chết liều mình với người Đột Quyết. Nếu khi đó ngươi ở trước mặt ta, dù bị bệ hạ chặt đầu ta cũng giết ngươi.

Độc Cô Mưu nói tới chỗ hưng phấn, nhìn quanh như kiếm cái gì, Vân Diệp rất hiểu ý, mở ngăn kéo đằng sau ra một bình rượu. Độc Cô Mưu mừng rỡ uống nửa bình mới tiếp tục.

- Khi đó ta phóng ngựa điên cuồng, đùi bị cọ nát rồi, trên đường đi ta hạ lệnh về nhà, trang bị toàn bộ trang hộ có thể cầm vũ khí, khi ấy là lúc Đại Đường nguy hiểm nhất, nế có nội loạn, chớp mắt sẽ chia năm sẻ bảy, đi vào vết xe đổ của Tiền Tùy.

- Con mẹ nó ta bị bệnh mất mười ngày, khi hồi phục thì thấy hồng linh cấp sư hô :" Quy Tư đại tiệp, chém đầu mười vạn."

- Ý nghĩ đầu tiên của ta là ngươi báo cáo láo quân tình, riêng người Đột Quyết đủ khiến ngươi khốn đốn, huống hồ còn có Lộc Đông Tán ở phía sau. Trên đường ta đem hết lời chửi bới tặng cho ngươi, còn về lão bà của ngươi trong miệng ta thành lão bà của chung.

- Một đồi hồng linh cấp sứ ta không tin, hai đội vẫn không tin, đến đội thứ ba ta không thể không tin, vì ngươi đang truy kích người Đột Quyết, còn Lý Tịnh cũng đánh người Thổ Phồn.

- Con mẹ nó, mắt ta mở trừng trừng hai ngày, biết khi đó ta nghĩ gì không, ta nghĩ :" Con mẹ nó tên chó má Vân Diệp mạnh hơn lão tử nhiều như thế à?"

Vân Diệp tuy bất mãn Độc Cô Mưu đem lão bà của mình chửi thành loại nữ nhân dùng chung, nhưng chiến tích huy hoàng được người ta thuật lại, không khỏi đắc ý.

- Không đơn giản như ngươi nói, sau khi đại thắng ta cũng toàn thân ê ẩm vài ngày, khi đó gió lốc đen làm hiệu quả của dầu hỏa giảm tới mức thấp nhất, nếu chẳng phải người Thổ Phồn không chịu nổi cái giá quá lớn, kiên trì thêm mười ngày thì ta sẽ rơi vào tuyệt cảnh.

Độc Cô Mưu đổ ngụm rượu cuối cùng vào miệng, ném bình đi;

- Tới nhà ngươi, ta có chiến pháp kiểu mới, ta không tin không bằng ngươi.

Tiểu hoa sảnh của Vân gia cứ như bị gió bão quét qua, chén bát hỗn độn, Vân Diệp và Trình Xử Mặc ngồi trong góc, thong thả nhắm rượu với đậu phộng, Độc Cô Mưu thì đã say quắc cần câu, thảm cảnh này là sản vật sau khi hắn biểu diễn một màn túy quyền.

- Sắp Tết rồi, nhà ngươi còn đậu phộng không, ngươi bảo Lão Tiền mang tới nửa bao bị lão gia tử thu mất rồi, ta thích thứ này, nhai bùi miệng.

- Bao năm rồi ngươi vẫn phải kiếm cớ à, chẳng lẽ ngươi không nói thì Tết ta không cho ngươi?

- Quen mồm, xin một hai lần không sao, nhưng một năm xin mười mấy lần, da mặt dày thế nào cũng không chịu nổi. Ngươi nói Độc Cô Mưu có biết hai ta chơi hắn không?

Trình Xử Mặc hơi lo, vừa rồi Độc Cô Mưu say rượu đá một phát gãy cái bàn bằng gỗ bàn to như cánh tay, mà hắn trông có vẻ chả sao cả.

- Dù sao là kẻ thông minh, mai là biết thôi. Rượu mạnh trong nhà ra sao ngươi biết đấy, tới giờ ta vẫn không dám uống rượu trên sáu mươi độ, hắn cứ nhất định lấy vò ghi số sáu ba, nói là số này may mắn. Có điều miệng tên này nghiêm thật, uống say ngất rồi mà không nói ra chút tin tức hữu dụng nào.

Trình Xử Mặc ném một nắm đậu phộng vào mồm nhai rào rạo, tu một ngụm rượu nuốt xuống:

- Về đây, giờ khác rồi, lão gia tử không quản chuyện gì nữa, suốt ngày đi săn hoặc câu cá, hôm qua không câu được gì mà toàn thân ướt sũng, nghe đâu vì không câu được cá, lão gia tử nổi giận bảo gia tướng ném đạn thuốc nổ xuống nước, gia tướng không chịu, lão gia tử tự ném, cả ao toàn cá chết.

- Càng già càng trẻ con, ta một ngày không về nhà bị mắng tối mặt, ngươi nói xem đợi khi chút ta bảy tám mươi tuổi bị lão gia tử chửi mắng thì thế nào?

- Xéo, thế mà ngươi cũng nói ra được, ta cầu lão gia tử sống hai trăm tuổi không được kìa. Về đi, ta bảo quản gia chuẩn bị đậu phộng cho ngươi rồi, đi chậm thôi, hôm nay không có trăng.

Vân Diệp miệng nói thế nhưng không kìm được thở dài, ác mộng Trình Xử Mặc nói nhất định sẽ tới, lão đầu tử đầy tật xấu, tính nóng như lửa, uống rượu không bị giữ gìn, người như vậy mà sống được tới bảy mươi sáu tuổi, khả năng còn sống hơn trăm tuổi như Tùy Đường diễn nghĩa nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.