Khi đang phong quang thì ai cũng tốt, Huyền Trang cũng tốt, Đạo Tín
cũng tốt, đạo đức, nhân phẩm chắc chắn là lựa chọn tốt nhất. Thế nhưng
một khi dính đến tồn vong tông phái mình, bọn họ sẽ không từ bất cứ thủ
đoạn nào. Các biện pháp tốt, xấu, hèn hạ vô sỉ, thậm chí không còn nhân
tính cũng có thể nghĩ tới.
Đều nói phật môn chú ý thanh tâm quả dục, không tranh chấp với bên
ngoài, nhìn dáng dấp Đạo Tín, Vân Diệp càng thấy là thật. Đạo Tín quanh
năm vẫn vậy, quần áo đơn giản, lúc xuất hành nếu đường không quá xa là
sẽ đi bộ, lão cho rằng đây cũng là một loại tu hành. Lão tăng đã từng
nói một tháng chỉ cần hai đấu gạo là có thể sống tốt, lời này thì Vân
Diệp tin, nhân phẩm của Đạo Tín còn chưa tới mức nói láo.
Nghe rất mâu thuẫn, nhưng trong lão lại tồn tại hai thái cực trái
ngược. Một Đạo Tín nhân hậu, tế bần cứu khổ không lúc nào chịu đi phía
sau. Lại có một Đạo Tín vì để có địa vị siêu nhiên trong Phật môn mà
không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Vào thời khắc Huyền Trang trở về
này, hai thái cực trong con người Đạo Tín đã dung hợp lại.
Vừa là lão tăng bảo tướng trang nghiêm đạp cúc hoa, hiện tại lại biến thành một con lừa ngốc xu nịnh, khiến Vân Diệp trong nhất thời không
biết ứng đối thế nào, mọi người ai cũng cần kiếm cơm, không muốn làm kẻ
xui xẻo, Đạo Tín lo lắng Vân Diệp sẽ nhảy ra vạch trần các lời bịa đặt,
cho nên mới không tiếc tự hạ thân phận muốn dùng giao tình giữa lão và
Huyền Trang để đả động Vân Diệp, mong y nói những lời nhẹ nhàng.
- Thì ra Vân hầu cũng có hứng thú, không bằng thỉnh Vân hầu dẫn theo quý công tử đến tiểu miếu một chuyến?
- Đa tạ đại sư yêu mến, tiếc là sắp tới đại khảo thư viện, Vân Diệp
thực sự không dám chậm trễ. Mấy ngày này triệt để phong bế Ngọc Sơn, để
các học sinh tĩnh tâm đọc sách. Hôm nay ta ra ngoài để xem cố hữu hồi
gia là đã trái với quy củ thư viện, sao dám mắc thêm lỗi lầm nữa. Hảo ý
của đại sư Vân Diệp xin tâm lĩnh.
Nghe Vân Diệp định bế quan, Đạo Tín biết rằng y không muốn tương trợ
bất kì ai, một lòng một ý chuẩn bị đại khảo năm nay. Đạo Tín liền cười
chúc học sinh thư viện kỳ khai đắc thắng.
Vân Diệp cảm kích đón nhận chúc phúc của lão hòa thượng, nhìn lão hòa thượng xuống lầu đi xong thì nói với nói với Đan Ưng:
- Ngươi cũng chuẩn bị để tham gia đại khảo, cứ lông bông thế này cũng không được.
- Đại ca, việc nhà ta đại ca cũng không phải không biết, ta làm sao
có thể làm thần tử của cừu nhân giết cha? Thế này cũng tốt, sau khi Đại
Nha quá môn, chúng ta cứ yên ổn sống đến hết đời là được.
Vân Bảo Bảo ngồi trong lòng cha trừng mắt nhìn tên chưởng quỹ mặt mập rồi quay ngoắt đi. Bị người xấu xí dọa sợ nên tính tình đại thiếu gia
phát tác, chỉ vào chưởng quỹ xấu xí mách cha, mong có thể đuổi người xấu xí đi.
Đan Ưng không thích chức vị, Vân Diệp cũng không bắt buộc. Bới trong
đĩa ra một miếng gan lợn lén bỏ cho nhi tử, lại cho màn thầu để rảnh tay ăn cơm.
Trên đại nhai đoàn người thấy Huyền Trang đi rồi cũng tản đi, chỉ còn những khách hành hương thành tín đốt hương bước theo Huyền Trang đến
Tiến Phúc tự, hôm nay ở đó có đại pháp hội, Huyền Trang muốn đến đó
giảng lại các chuyện tây hành. Nghe nói huân quý Trường An đều được mời
tới. Vân Diệp đột nhiên mỉm cười, đây là người khác tranh nhau, không
liên quan gì đến mình.
Phật tổ trong kinh Phật thực ra không khác thường nhân, ăn vật ôi
thiu cũng sẽ bị tiêu chảy, bị người ám toán cũng sẽ thụ thương, thế
nhưng không biết vì sao lại được truyền là người có thần thông quảng
đại, không gì không làm được.
Vân Diệp cho rằng, truyền bá của phật gia cũng giống như một loại
truyền bá tư tưởng mà không phải kỹ năng thần thông. Các hòa thượng
không đứng đắn sợ lý niệm của mình không được đại chúng tiếp thu, cũng
vì thế mà thêm buồn bã, tinh túy cũng bị lợi ích làm mòn đi.
Đạt Ma là tổ truyền thiền tông ở Trung Quốc, "Trực chỉ nhân tâm, kiến tính thành phật, bất lập văn tự, giáo ngoại biệt truyện". Phật đà niêm
hoa (cầm hoa) mỉm cười, Già Nghiệp hội ý được cho là thiền tông khởi
đầu. Không lập văn tự ý tứ chính là để thoát ly văn tự, ngôn ngữ và văn
tự chỉ là miêu tả dấu hiệu của vạn sự vạn vật mà thôi, đó cũng là vì sao Tuệ Năng dù không biết một chữ, nhưng lại cực kỳ thông hiểu kinh Phật.
Chỉ cần tâm tính sáng tỏ, lý giải tâm tính của mình là có thể thành
Phật.
Bách tính không biết mình muốn cái gì, các hòa thượng cũng không chỉ
dạy tốt. Vì vậy, nhất vi độ giang, diện bích cửu niên, đoạn tí lập
tuyết, chích lý tây quy đẳng, những cố sự mỹ lệ động nhân đều trở thành
của Đạt Ma. Về phần niêm hoa ý thì biến thành một loại đấu trí lực.
Huyền Trang có lẽ cũng bị những hòa thượng xấu xa đó đầu độc mới liều mình đến Thiên Trúc cầu pháp. Đến Thiên Trúc rồi, hắn phát hiện cao
tăng nào cũng là như vậy, đợi 8 đến 10 ngày cũng không người nào dám bắt đầu biện luận phật hiệu. Không chiến mà thắng, Pháp tướng Duy Thức tông cũng được xác lập trong đầu hắn. Vân Diệp nói không sai, sao hắn không
tự mình viết kinh thư của mình?
Phật giáo Thiên Trúc đã biến thành công cụ trói buộc đầu não con
người. Bà La Môn tế ti xa hoa dâm dật, bạo ngược không gì sánh được, chỉ cần hơi trái ý là sẽ gặp họa sát nhân. Tên cũng như thực, thánh nữ
trong Ấn Độ giáo gần như biến thành đại danh từ kỹ nữ. Huyền Trang không tin giáo phái như vậy lại có thể lấy kính yêu thế nhân, cứu vớt thương
sinh làm mục đích tồn tại của mình.
Có một truyền thuyết thê này, nếu như không thể ngăn cản thời đại mạt pháp, thì cứ thẳng tay giết sạch tín đồ, để thời đại mạt pháp sớm ngày
phá hủy thế giới cũ kỹ này, sau đó lại do Phật tổ mới đến cứu vớt thế
nhân, đây là một loại tâm tư vô cùng đen tối.
Huyền Trang đi Tiến Phúc tự, Vân Diệp dẫn hài tử về nhà, cả nhà đã
sớm chuẩn bị mọi thứ để vào núi, lúc này Hồng Thành đã phong tỏa Ngọc
Sơn, áp môn thật lớn trên sơn đạo cũng đã lắp vào chỗ, chờ Vân Diệp về
núi là sẽ đóng lại.
Sau khi đại môn đóng lại, Ngọc Sơn liền trở lên yên tĩnh. Hoàng đế
phái quân sĩ tới nghiêm ngặt thi hành phong sơn lệnh. Đông Dương hà cũng yên bình trở lại, Vân Diệp cũng bắt đầu vùi vào biển sách khổ tu. Trước khi Nhan Chi Suy chết đã đưa cho Vân Diệp thư đan nên y cần phải nghiên cứu. Lý Cương cũng thêm một ít, Thái Sơn Ông càng không để yên, mấy thư tịch đều được quản sự đồ thư quán bới ra. Khi tất cả thư tịch được chất đống trước mặt Vân Diệp, y cảm thấy huyệt Thái Dương đập bình bịch, một ngọn núi sách thế này đọc đến bao giờ mới xong?
Đọc sách bút ký? Tâm đắc mỗi ngày? Có biết tiền bối viết sách cổ này
nếu không dùng điển cố thì không viết hay không? Mở cuốn thứ nhất ra Vân Diệp đã tự thấy mình ngu ngốc, nếu riêng từng chữ thì y biết, nhưng hợp lại một câu thì ý là gì? Hoa Tư chi quốc? Thập thần thái nhất? Một
chuỗi 30 chữ thì có đến 8 chữ y không hiểu nổi, làm sao mà đọc? Muốn
hiểu hàm nghĩa 8 chữ này thì phải dựa theo xuất xử của chúng, nếu như
trong giải thích của 8 chữ đó lại có điển cố lạ, thì lại phải tìm hiểu
chứ không à? Trời ơi, đây là vòng lẩn quẩn không thể nào thoát được.
- Ngươi lại có thể không biết Hoa Tư chi quốc là gì? Cũng không biết như thế nào là thập thần thái nhất?
Vân Diệp biết Văn Hải tiên sinh đang nhìn minh như đống phân, thế
nhưng nhiệm vụ Nhan Chi Suy lão tiên sinh trước khi lâm chung giao cho
nhất định phải hoàn thành, chỉ có mặt dày thỉnh giáo Văn Hải tiên sinh
mới mong có cơ hội.