May Lý Thừa Càn chưa ngốc, lấy khoai tây ra phù phù thổi hơi, nhăn mặt tách khoai tay làm đôi đưa Vân Diệp một nửa, Vân Diệp nhận lấy khoay tây,
yên lòng rồi, tuy bị kích thích nhưng chưa thành thằng ngốc.
- Thực ra loại huấn luyện này ta đã tiếp nhận mấy lần rồi, trước kia là
giết chó, giết cừu, giết gà, về sau giết bò, giết lợn, tới khi đích thân giết một con ngựa của ta, ta tưởng mình không sợ sát sinh nữa, không
ngờ lên chiến trường giết địch và giết người tay không tấc sắt là chuyện khác nhau. Ngươi có cầm cự được không, khi đó nghe ngươi nói mạnh mẽ
lắm.
- Không, xỉu rồi, vừa rồi còn chạy chân đất trên mặt tuyết, Lưu Tiến Bảo cũng không bắt được.
Lý Thừa Càn hài lòng, có một tên mất mặt hơn mình xuất hiện rồi, mình chưa phải thê thảm nhất.
- Ngươi biết không, con ngựa ta giết với ta rất quan trọng, giống như
tình cảm giữa ngươi và Vượng Tài vậy, sau khi con ngựa đó chết, ta không thích con ngựa nào nữa, ta sợ chuyện kia lại xảy ra lần nữa.
- Ta thì không, ai muốn giết Vương Tài thì ta sẽ liều mạng, Vượng Tài
thiếu một cọng lông cũng không được, Vượng Tài không phải là ngựa, nó là huynh đệ của ta, bọn ta hẹn cùng nhau hưởng phúc tới chết.
- Đó là nhược điểm của ngươi, nếu có người kề đao lên cổ Vượng Tài thì ngươi làm thế nào?
- Dễ thôi, lập tức giơ tay đầu hàng, khỏi phải suy nghĩ.
Vân Diệp trả lời rất nhanh và kiên quyết.
- Chính là như thế, phụ hoàng nói thứ mình thích càng nhiều, thứ lưu
luyến càng nhiều thì càng nhiều nhược điểm, ta thấy ngươi rất dễ không
chế, toàn thân là nhược điểm, sao ngươi có thể sống sót được trên triều
đường phong ba quỷ dị được nhỉ?
Lý Thừa Càn lần đầu tiên nhìn Vân Diệp ở một góc độ khác.
- Luôn có người muốn không chế ta, bệ hạ và nương nương thì miễn đi, ta
đánh không lại, nhưng loại như Đậu Yến Sơn thì không được, ta giúp hắn
một chủ ý tốt, còn giúp hắn tìm được mỏ vàng, cuối cùng báo đáp đại ân
của hắn.
- Ví như bị cá sấu cắn chết?
Lý Thừa Càn giễu cợt, lại tiếp tục ăn khoai tây, khoai nướng rất ngon,
ngoài cháy trong mềm, cho vào miệng đúng là một loại hưởng thụ.
- Diệp Tử, trước kia ta tới Lũng Hữu đúng lúc tâm tình sa sút nhất, ta
tự mình giết con ngựa cùng ta lớn lên từ nhỏ, nếu không cùng các ngươi
quậy phá một hồi, đoán chừng không bước ra khỏi bóng tối được, lần này
cũng thế, vì có ngươi làm bạn ta mới không quá sợ hãi, khi ta bị trói
quay đầu sang thấy người cũng bị trói ở ghế bên cạnh, lòng bỗng nhiên an tâm. Vốn chúng ta có thể bình an qua được, ngươi lại đi trêu chọc
Nghiêm Tung, hắn giết người quá ghê tởm ..
- Có điều thế cũng tốt, phụ hoàng kỳ vọng rất lớn vào ta, ta lại luôn
làm phụ hoàng thất vọng, thất vọng thêm lần nữa không là cái gì.
Vân Diệp cho miếng khoai tây cuối cùng vào mồm, vỗ vai Lý Thừa Càn:
- Ngươi có thấy mình làm sai không?
Lý Thừa Càn suy nghĩ một hồi rồi kiên quyết lắc đầu:
- Ta không sai, bất kể từ kinh thư thượng cổ hay từ Tam Tự Kinh mà ân sư ngươi truyền đều nói con người sinh ra đều lương thiện, kinh Phật càng
tuyên truyền quan điểm này, nếu như phải thành kẻ ác với thống trị được
quốc gia, vậy truyền thống Lý gia và thánh vương rốt cuộc ai đúng?
- Diệp Tử, ta không tin chỉ có bá vương mới có thể quản lý quốc gia, ta
nhất định trở thành hoàng đế, chẳng lẽ không dùng thủ đoạn hoàng đế thì
không thành hoàng đế tốt được? Ta không tin, ta muốn thử.
- Cũng không phải tuyệt đối, có ánh sáng tất nhiên có bóng tối, giống
như bệ hạ nói có lòng dạ bồ tát, tất nhiên có thủ đoạn sấm sét. Ngươi cứ theo bản tâm mà đi là được, cần gì sống mệt mỏi như thế, hoàng đế chẳng qua là một công việc, vì công việc mà đáp cả người vào không đáng,
huống hồ với ta thì hoàng đế là công việc chán nhất trên đời, suốt ngày
nhốt bản thân trong hoàng cung, giống nô lệ hơn người tự do, nhất là vị
hoàng đế tận chức như bệ hạ thì càng thê thảm.
Lý Thừa Càn chớp nát mắt rồi, nhưng Vân Diệp không nhìn thấy, hắn đột
nhiên nhớ ra trong túi mình có hạt dẻ, hiện mang ra nướng, nhất định
không tệ.
Gáy đau nhói làm y nhảy dựng dậy, định ngoạc miệng chửi tên khốn kiếp
nào dám láo thì lập tức theo quán tính khom lưng hành lễ, bị Lý Nhị đánh thành phải nhận thôi.
Lý Nhị cướp hạt dẻ trong tay y cho lên lò nướng, kiếm chỗ thoải mái ngồi xuống:
- Nói đi trẫm thê thảm thế nào, hôm nay không nói rõ không xong.
- Vừa rồi thần thuận miệng nói bừa, bệ hạ rộng lượng đừng để trong lòng.
Đang nói lăng nhăng bị chính chủ bắt được, xin lỗi là xong, Lý Nhị lòng dạ rộng rãi chắc không để trong lòng:
- Ừm, trẫm xưa nay khoan dung độ lượng, ngươi cũng nói bậy nói bạ quen
rồi, chuyện này có thể không truy cứu, nhưng nói hoàng đế là một công
việc rất mới mẻ, nói cái này đi, trẫm thấy có vài phần đạo lý.
Đầu óc Vân Diệp vận chuyển mau chóng, quá hiểu Lý Nhị rồi, càng nói thế
là ông ta càng ghi hận, không tin ngươi nhìn Ngụy Trưng là biết, hôm nay phải vượt qua được nếu không thế nào cũng tới lúc nếm trái đắng.
- Bệ hạ, con người trời sinh ra phải đi kiếm ăn, chỉ cần là người thì
không thoát khỏi vận mệnh nuôi gia đình, nông hộ là một nghề nghiệp, thợ thủ công là nghề nghiệp, quân nhân là nghề nghiệp mà tể tướng cũng là
nghề nghiệp.
- Bất kể địa vị khác nhau, kết quả cuối cùng vẫn là kiếm tiền nuôi gia
đình, tuy Phòng tướng có thể kiếm được nhiều hơn một chút, có thể cưới
thêm vài phòng thê thiếp, nhưng bệ hạ nhìn vào bản chất, thực ra đều
giống nhau.
- Nông hộ trồng trọt, thợ làm công, quân nhân bảo vệ quốc gia, huân quý
hỗ trợ bệ hạ, cuối cùng quyền quyết định giao tới tay bệ hạ.
- Chúng ta kỳ thực là vòng tròn do sợi xích lớn kết thành, thiếu mắt
xích nào cũng không được, cho nên thần nói bệ hạ dù là đáng cửu ngũ chí
tôn cũng không thoát được vận mệnh lao tâm lao lực. Tần Hoàng một ngày
xem số thẻ trúc nặng ba trăm cân, bệ hạ mỗi ngày xem tấu chương nếu khắc lên trúc, dứt khoát không ít hơn năm trăm cân.
- Như vậy hoàng đế là mắt xích quan trọng nhất không phải là nghề nghiệp sao?
Lý Nhị không bình luận đúng sai:
- Giỏi uốn lưỡi, thuật quỷ biện của Tung Hoành gia dùng chuẩn lắm, coi
như ngươi qua ải, đại quân sắp nhổ trại trở về rồi, chiến hạm của ngươi ở đâu?
- Đỗ ở cửa Liêu Thủy ạ, chiếc Công Chúa phụ trách cảnh giới, chiếc Thanh Tước đi săn, chiếc Thừa Càn giám thị ngoài biển, lệnh này tới khi thần
lên thuyền mới hủy bỏ.
- Vậy chiếc Đại Đế của trẫm ở đâu?
Lý Nhị đột nhiên hỏi, đoán chừng ba cái tên Công Chúa, Thanh Tước, Thừa Càn khơi lên tâm tư của ông ta.
- Đang dát sắt cho long cốt sắt ạ, Thanh Tước kiếm từ hải đảo rất nhiều
gỗ quý, chính là để đóng chiếc Đại Đế, không biết tiến độ ra sao?
Vân Diệp quyết đoán bán đứng Lý Thái:
- Lời nói dối rất chắc, trẫm chưa có cách xác thực, đoán chừng lát nữa
hộ vệ của ngươi sẽ đem tin chạy về Lĩnh Nam, để Thanh Tước khẩn cấp thi
công, khi trẫm phái người đi xem xét thì e là long cốt được dát sắt thật rồi, thôi, nếu định làm thì phải làm cho tốt, không được qua loa.
Lý Nhị hiểu lòng người như thế làm Vân Diệp vô cùng cảm kích, vội hỏi:
- Bệ hạ có yêu cầu gì về chiếc Đại Đế không? Bên trên cần lắp vũ khí gì, bệ hạ cần nó to bao nhiêu, bố trí bao nhiêu thị vệ, chuẩn bị bao nhiêu
phòng khách? Khoang của bệ hạ bố trí theo tẩm cung ở điện Thái Cực được
không ạ?
- Bệ hạ thích đồng đàn, hắc đàn hay tử đàn? Ồ, thuyền của bệ hạ phải
dùng tử đàn rồi, vũ khí chủ chiến dùng nỏ tám trâu? Cầu hạm làm thành
kiểu cung điện được không ạ?