Vân Diệp không trả lời, chỉ chắp tay thi lễ với Trường Tôn thị rồi ung
dung bỏ đi, chỉ cho phép các người hành hạ ta, không cho ta hành hạ các
người à? Thong thả mà suy nghĩ đi nhé, dù sao hoàng hậu cho ta mở sông
rồi, mục đích lớn nhất đã đạt được, phải đi tìm đám thổ hào trong thành
Trường An thôi.
Tiến cung mang theo một rương giấy lớn, rời cung
hai tay chắp sau lưng, rất có cảm giác thành tự, để Trường Tôn thị đi
tìm một đồng không tồn tại kia đi, không bao lâu sau hẳn Lý Nhị cũng
biết, cả nhà họ nghiên cứu số học còn hơn nghiên cứu mạng người, bọn họ
nghiên cứu mạng người là Vân Diệp sợ, bất kể là ai Vân Diệp không muốn
bị nghiên cứu mất đi.
Trạch viện của Vân gia ở Trường An rất náo
nhiệt, có thể gọi là chen vai thích cánh, người toàn Trường An đều biết
Vân gia bị hoàng hậu hãm hại, phải lấy tiền mua mạng! Đại Đường khai
quốc còn chưa có chuyện này, bệ hạ thánh minh không muốn để bách tính bỏ tiền, nên nghĩ cách bắt địa chủ bỏ tiền, thời gian trước Vân gia xây
nhà kiếm không ít.
Cái nhà nát trong núi mà bán với giá trên
trời, có còn lẽ trời nữa không, những người xây nhà tốt bọn ta đây sống
thế nào? Lần này thì Vân gia sập rồi, chúng ta thế nào cũng phải mua hết lấy đồ tốt, cửa hiệu của Vân gia trước khi tên bại gia đó đi ăn xin.
Tiền là cái quái gì, lão tử thiếu gì tiền, chỉ cần mua bí phương nước hoa
của Vân gia về là giá trị ngàn vạn, dù sao tên bại gia đó cần nhiều tiền lắm, mấy chục vạn quan cơ mà! Lo gì y không cầu tới mình, đến khi đó ép giá mạnh vào, không ép chết, Vân gia có đám người già phụ nữ cần nuôi,
tới khi ấy cho bát cơm ăn, ai không khen một câu nhân nghĩa.
Gác
cửa Vân gia sắp khóc rồi, đám người kia không có ý tốt, kẻ nào kẻ nấy
vào nhà là chạy lung tung, nói là xem cho kỹ, lát nữa còn ra giá, có quy củ gì nữa không, trước kia dám làm thế sẽ bị hộ vệ Vân gia đánh chết,
chết cũng không đi đâu kêu oan được, nhưng lần này họ là khách của gia
chủ, hộ vệ đành nhịn không ra tay.
Thấy Vân Diệp về, cả đám người ùa tới.
- Vân hầu, lần này ngài triệu tập chúng tôi tới có phải là để bán gia sản không? Tiểu nhân rất vừa ý với trạch viện ngày, ngài thấy năm trăm quan thế nào? Tiểu nhân mang tiền tới rồi.
- Vân hầu, đừng để ý tới
đám tiểu nhân đó, bọn chúng định ném đá xuống giếng đấy, biết ngài đang
thiếu tiền, chỉ cần ngài nói một tiếng, vạn quan tiền đã chuẩn bị sẵn
trong nhà, chỉ cần ngài lấy bí phương nước hoa ra cho hai nhà cùng tham
khảo, số tiền này ngài dùng không hết.
Khó khăn lắm mới thoát
thân được khỏi đám người hèn hạ vô sỉ đó, Vân Diệp ngồi trong phòng
khách uống trà, nhìn đám phó dịch kinh hoàng, nói:
- Hoảng cái gì,
trời không sập xuống được, nên làm gì thì làm đi, Vân gia còn chưa đổ
được, trước tiên bảo đám bán gạch ngoài kia vào.
Phó dịch Vân gia đều coi Vân Diệp là xương sống, thấy chủ nhân nhàn nhã ung dung như
vậy, bản thân cũng an lòng, bọn họ thực sự không muốn rời Vân gia, có
chủ nhân như vậy là do kiếp trước mình tích đức mà có.
Chuyên
kinh doanh gạch đá ở Trường An có ba nhà, Vân Diệp xây cung điện thế nào cũng không thể thiếu ba nhà đó, gạch đá của Vân gia còn chưa đủ cung
ứng cho công trình lần này.
Cả ba nhà đều rất bình tĩnh, trình
đơn giá lên cao hơn trước kia ba phần, xem ra đã quyết tâm xẻo của Vân
gia một miếng lớn, hơn nữa còn liên minh với nhau, nhìn điều khoản giống nhau y hệt là biết cả ba nhà này thông đồng.
- Vân gia vốn không định làm quá tuyệt tình, không ngờ các ngươi lại muốn kiếm chác của Vân gia, một chuyện mọi người đều có lợi mà bị các ngươi làm hỏng cả rồi,
thương gia cung ứng gạch đá cho hoàng gia đành do Vân gia tự làm vậy.
- Vân hầu, với thương nhân mà nói, chúng ta nếu đã vứt thể diện đi làm
ăn, vậy phải cầu lợi. Vân hầu mặc dù thân phận cao quý, nhưng nay là
rồng vướng cạn, ngài cần gạch đá, mấy nhà chúng tôi cũng không định
tuyệt tình, chỉ là ra giá cao nhất thôi, Vân hầu có gì không vừa lòng.
Hiếm thấy thương nhân nào dám ăn nói với một vị quốc hầu như thế, liếc nhìn
gấm vóc trên người họ, giày da dưới chân, mũ khảm trân châu, Vân Diệp
cười nhạt:
- Ai cho phép các ngươi nói chuyện với một vị quốc hầu như thế?
Vân Diệp vừa lên tiếng, đám hộ vệ vốn không chịu nổi từ lâu ấn cả ba tên
thương cổ xuống đất, không nhúc nhích được. Vân Diệp nhấp một ngụm trà,
nói:
- Đúng là nể mặt mà không biết, cho dù sau lưng các ngươi có đại hộ chống lưng, sao ngay cả lễ nghi cũng không hiểu, giờ bổn hầu đánh
gãy chân các ngươi cũng là có lý, không ai nói được gì, ta nghĩ người
sau lưng các ngươi sẽ xử phạt các ngươi một lần nữa, nói cho các ngươi
rồi, một chuyện tốt bị các ngươi hủy mất, nếu các ngươi không muốn, vậy
thì xéo đi.
Vân Diệp đang quát mắng thì Hà Thiệu đi vào, theo sau còn có một hán tử thô hào, tay ôm một cái bao tải, thấy Vân Diệp nổi
giận, liền đứng ở cửa không dám vào.
- Sao rồi, Vân hầu, ta đã
nói ba nhà bọn chúng mấy ngăm qua dựa vào lũng đoạn gạch đá ở Trường An
để phát tài, ăn tới béo múp, tim đã đen xì, ngài lại không tin, giờ biết rồi chứ, sao không bảo hộ vệ đánh gãy chân chúng đi, chạy tới Vân gia
lớn lối, muốn chết mà.
Lão Hà cũng coi như là thương cổ, nhưng
hắn là thương cổ có tước vị, chuyến đi thảo nguyên này thu hoạch rất
lớn, tiền gửi về cho quân sĩ không có vấn đề gì, quân đội rất hài lòng,
mấy vị đại lão trong quân đều nói tốt cho hắn trước Lý Nhị, giữ được
tước vị, nay ở thương giới Trường An có uy vọng cực cao, thấp thoáng có
xu thế thành đại lão thương giới.
Lão Hà vẫy tay, hán tử kia cẩn thẩn đặt cái bao trong tay xuống đất, quỳ xuống hành lễ với Vân Diệp.
- Bỏ đi, ngươi đem thứ kia ra cho ba tên ngu xuẩn xem, tránh bọn chúng nói bổn hầu ỷ thế hiếp người.
Hán tử áo vải mở bao tải ra, bên trong là một viên gạch, nung rất tốt, là
gạch xanh, bên trên không nhìn thấy vến nứt rõ ràng, giữa viên gạch có
vài chữ lõm xuống :" Hoàng thất chuyên dụng!"
Vân Diệp đưa viên gạch cho ba tên thương nhân:
- Vốn ta định dừng chuyện làm gạch của Vân gia, chuyên tâm làm xi măng,
để các ngươi thay Vân gia nung gạch. Không ngờ các ngươi bất lương như
thế, vậy đừng trách ta, ta xây thêm vài lò gạch là được. Vân gia nung
gạch không đủ thì do nhà hắn cung ứng, à phải, ta chưa bên tên ngươi.
- Bẩm hầu gia, tiểu nhân họ Lưu, xếp thứ ba, hầu gia cứ gọi Lưu Tam là
được, trước kia dưới trước Tiêu công, sau phạm quân kỷ bị đuổi khỏi quân doanh, liền làm nghề này. Nếu hầu gia giao gạch cho tiểu nhân làm, tiểu nhân cung ứng không thu một đồng, chỉ mong hầu gia cho tiểu nhân sau
này nung gạch đều có thể kèm theo mấy chữ kia.
Lưu Tam tuy không làm
lính nữa, nhưng tình tình không đổi, vẫn kiểu nhanh gọn tác phong quân
nhân, đầu óc không ngốc, biết giá trị bốn chữ này, biển hiệu trăm năm
cũng không giá trị bằng.
Nghe Lưu Tam nói, ba tên thương cổ kia
cuống lên, uy vọng hoàng gia trong bách tính không gì sánh bằng, ngươi
có nói rát họng gạch nhà mình tốt thế nào cũng không bằng được người ta
tùy tiện lấy ra một viên gạch khắc bốn chứ kia. Ngay cả hoàng gia cũng
dùng, bách tính làm sao có chuyện không yên tâm, thấy người ta khắc,
ngươi lại không dám khắc lên gạch của mình, không được cho phép, sẽ bị
chặt đầu.