Có vật liệu ngon thì tất nhiên là phải làm một bữa ngon, hải sâm xào
hành ngon tuyệt vời, mời Nguyên Đại Khả và Lưu Phương, không có món
khác, chỉ có một chậu hải sâm xào, một vò rượu.
Nguyên Đại Khả cắm đầu ăn một đống mới ngẩng đầu lên uống ngụm rượu,
giơ ngón cái với Vân Diệp: - Sớm nghe nói tới tài nấu nướng thần kỳ của
Vân hầu, cái thứ đen xì xì không đáng để mắt qua bàn tay của hầu gia
liền biến thành món ăn cực phẩm trên đời. Hạ quan làm quan ở Đăng Châu
ba năm, luôn nghĩ đây là nơi nghèo khó cằn cỗi, ai ngờ thứ ngon như vậy ở dưới sự quản hạt của mình, đúng là có mắt không tròng.
- Người ta nói y toán học cao thâm, tinh thông bách gia, khéo léo gì
gì đó thì lão phu không phục, nhưng chậu hải sâm này thì lão phu phải
nói tiếng phục, lão phu từng ăn cơm trong hoàng cung, so với món này thì kém quá xa, hôm nay coi như thỏa mãn cái bụng, chỉ là không biết khi
nào được trả hận trong lòng. Lưu Phương gật gù tán đồng: đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Nguyên Đại Khả rất thông minh không hỏi lai lịch của Lưu Phương, khôn khéo lảng sang chủ đề khác, thỉnh giáo làm sao mang món ngon này tới
Trường An bán với giá cao.
- Lão Nguyên, hải sâm là thứ quý báu, ông không thể mang nó còn sống
tới kinh thành được, trừ khi bất chấp chi phí, một con thuyền chỉ chở
vài trăm con hải sâm, lần trước ta thấy vài con ở đông cung, đoán chừng
chỉ có bằng ấy sống sót. Nếu như ông muốn biến hải sâm thành một sản
nghiệp của Đăng Châu chỉ còn cách làm hải sâm khô, còn muốn ăn đồ tươi
vẫn phải đến Đăng Châu.
Trời chiều ngả bóng chưa lâu, phía tây còn lững lờ một áng mây đỏ
rực, biển cũng bị đám mây này biến thành màu đỏ, nhưng cảnh sắc của nó
còn tráng lệ hơn bầu trời.
Vì biển sống, mỗi khi một con sóng cuộn lên, ráng chiều ánh trên đầu
ngọn sóng chẳng khác nào một ngọn lửa cháy bừng bừng, cuộn tới rồi biến
mất, ở phía đằng sau, lại một con sóng kéo tới.
Suốt cả ngày Vân Diệp ở bên bờ biển, không phải vì đợi hạm đội tới, mà là đám Lại Truyền Phong ba ngày rồi chưa có tin tức gì.
Hạm đội không cần lo, bọn họ đi trên biển chỉ cần ông trời không ra
oai thì bọn họ là hùng mạnh nhất, nên chỉ lo cho đám Lại Truyền Phong,
Vân Diệp không cho rằng bọn họ là mật thám giỏi, kẻ nào cũng là hung
thần có thể dọa trẻ con ngừng khóc, nhìn thế nào cũng không giống người
tốt, người như thế trà trộn vào thành Sa Thi lại không khiến phía Cao Ly chú ý sao? Nhưng đám Nhân Hùng thì không thành vấn đề, hắn tới thành Sa Ti vô số lần, quen thuộc thủ quân Cao Ly, đôi khi còn giúp người Cao Ly mua ít đặc sản Đại Đường.
Vầng trăng trên trời chiếu xuống mặt biển, sóng nước lóng lánh, thi
thoảng có con cá vọt lên mặt biển mang theo giọt nước màu bạc, dưới trời đêm tĩnh lặng, Vân Diệp bước trên cát mềm, thong thả đi về phía trước,
nước biển ôn nhu vuốt ve bờ cát, gió mang theo hơi thở mặn mòi của biển
cả, nhưng trong lòng y lo lắng và nóng ruột khó diễn tả thành lời.
Khi Vân Diệp nhận định rằng bọn họ sẽ không về nữa thì mặt biển xuất hiện một chiếc thuyền không lớn, đang chèo nhanh về bờ.
- Hầu gia, Lại tướng quân về rồi, tiểu nhân nhận ra cái thuyền này,
hai cột buồm, khoong sai được, chính là bọn họ. Lưu Tiến Bảo nhảy từ
tảng đá xuống, chạy nhanh tới bẩm báo với Vân Diệp:
Kỳ thực chẳng cần hắn nói Vân Diệp đã nhìn thấy rồi, tới khi chiếc
thuyền cập bến, y vẫn đứng trên tảng đá, đếm từng người một, tất cả đều
trở về bình an.
- Hầu gia, mạt tướng may mắn không làm nhục sứ mệnh, thứ hầu gia muốn đã mang về. Lại Truyền Phong thấy nửa đêm rồi mà Vân Diệp còn đợi bên
biển, ít nhiều cũng cảm động, đi tới thi lễ:
- Tốt lắm, trở về bình an là tốt, bản đồ các ngươi vẽ giao hết cho
Lưu tiên sinh, ngay bây giờ, sau đó tới chỗ quản doanh nhận năm vò rượu, ăn no uống say rồi tranh thủ nghỉ ngơi, mai hạm đội tới còn lên thuyền
diễn luyện, đây là đại sự không thể xem nhẹ.
- Vâng, mạt tướng tuân lệnh, chỉ là mai hạm đội có tới được không?
- Không tới ? Ngươi có biết sai kỳ hạn là tội gì không? Đó là tội
chém đầu, dù Lưu Nhân Nguyện có bò cũng phải tới, mai là kỳ hạn cuối
cùng, nếu không bản soái trị theo quân pháp.
Lại Truyền Phong nuốt nước bọt, lúc này mới nhớ ra người trẻ tuổi
trước mặt là thống soái hạm đội, mình quanh năm ở trên mặt đất nên không ý thức được, tới giờ vẫn coi bản thân là lục quân, không liên quan tới
thủy sư.
Lúc thì chẳng thấy ai, về thì lại kéo cả đống về, đang chuẩn bị về
doanh thì phát hiện có một chiếc thuyền nhỏ trên mặt biển, giọng oang
oang của Cầu Tử cách tới hai dặm vẫn nghe thấy.
Nếu như nói đám Lại Truyền Phong là bọn cướp thì ba người từ trên
thuyền xuống là lũ trộm, ai nấy đều vác một cái bọc to, bước chân nặng
nề, để lại dấu chân sâu trên bãi cát.
- Ông trời ạ, trên lưng lão gia từ toàn châu báu, ba vị này dứt khoát kiếm được dê béo. Nhân Hùng hâm mộ tới sáng mắt, thời buổi này không dễ kiếm được dê béo.
- Đại ca, đệ về rồi, mua cho Đại Nha ít sính lễ, không tệ, cái trấn
Xích Phong mà huynh nói thật khó tìm, nếu không phải tiểu đệ biết nhìn
núi thì không tìm được rồi. Đơn Ưng hớn hở giơ bọc lên:
- Lần đầu tiên lão phu phát hiện ra võ công có thể biến thành tiền,
quan viên Cao Ly béo thật, chuyến đi này chúng ta ở lại lâu một chút,
hiện lão phu thích làm đạo tặc che mặt rồi. Vô Thiệt vỗ vỗ lên cái bọc
to đùng sau lưng, mắt lim dim mơ mộng:
- Đừng đắc ý vội, có làm kinh động tới đối phương chứ? Lần sau không
cho đi, đó là vùng tài nguyên của mọi người, lần này chi tiêu của thủy
quân dựa vào nơi đó hết đấy, khi chúng ta về sẽ vét sạch toàn bộ tài vật nơi đó.
Nhân Hùng há hốc mồm:
- Hầu gia, trong quân ngũ cũng cho cướp bóc sao?
- Ra biển thì chúng ta không còn là người Đường nữa, khi ấy chúng ta
là cường đạo đáng sợ nhất trên đời, chỉ cần là nơi hạm đội tới được đều
nằm trong phạm vi cướp bóc của chúng ta.
- Hầu gia thật lợi hại, tiểu nhân làm cường đạo ba mươi năm, tài vật
đánh cướp cả đời cũng không so được số lẻ do ngài cướp một lần, còn bị
quan phủ đuổi chạy như chó, ài, tiểu nhân làm sai nghề rồi, biết thế
ngay từ đầu nên làm quan quân.
Vân Diệp đá một phát vào chân Nhân Hùng, áp giọng nói: - Ngươi thì
hiểu cái chó gì, đây là cách tước giảm thực lực của kẻ địch, dám đem so
với chuyện ăn cướp của ngươi à?
Đơn Ưng cười ha hả, Cẩu Tử cười hì hì, chỉ có Vô Thiệt cười như cú
mèo, có thể ông ta nhận ra tiếng cười của mình không dễ nghẽ, xấu hổ xoa mặt, thúc mọi người về doanh.
Dưới ánh nến leo lét, Lưu Phương xem bản đồ chi tiết của Đại Hắc Sơn, vẻ mặt vô cùng đáng sợ, nhanh chóng điều chỉnh những lá cờ nhỏ trên sa
bàn, điều chỉnh xong thì mặt cũng trở lại bình thường.
Vô Thiệt lấy từ trong lòng ra một cuốn vải trắng, mở ra xem thì ra là bản đồ bố trí hải cảng Tam Sơn Phổ, Vân Diệp chỉ những vòng tròn lớn
nhỏ trên vải: - Đây là cái gì?
- Vòng tròn lớn là thuyền lớn, vòng tròn nhỏ là thuyền nhỏ, tất cả đều là chiến thuyền.
- Vậy hình tam giác này là cái gì?
Vân Diệp lại chỉ hình tam giác giữa những vòng tròn, hỏi:
- Còn cần phải hỏi à, hình tam giác nhất định là thương thuyền, số
thương thuyền này được quân hạm bảo vệ, nhất định là hàng hóa đắt tiền,
Cẩu Tử lặn tới xem, về nói bên trong trống không, chẳng có ai cả, nhưng
khoang thuyền được đóng rất kín, độ ăn nước tới mức giới hạn.
Thấy đại hội quân sự sắp biến thành đại hội cướp bóc, Lưu Phương cắm
lá cở đỏ cuối cùng vào Tam Sơn Phổ nói với Vân Diệp: - Vân hầu, chúng ta đủ nhân thủ, lão phu cho rằng có thể tiến hành hai đằng một lúc, một
khi Đại Hắc Sơn bốc cháy là lúc công kích Tam Sơn Phổ, như thế có thể
thu được hiệu quả của kỳ binh.
- Hiện giờ nói những điều này còn sớm lắm, mai hạm đội tới chúng ta
hẵng thảo luận chi tiết, hiện toàn bộ đi ngủ. Vô Thiệt, Tiểu Ưng, Cẩu
Tử, từ giờ trở đi các ngươi không được rời quân doanh đi Cao Ly, tránh
đánh cỏ động rắn.
Vô Thiệt thống khoái đồng ý, Cẩu Tử tuy không cam lòng, nhưng trước
mặt Vân Diệp không dám biểu lộ ra, Đơn Ưng nhìn hai người bọn họ, thấy
không ai giúp mình cũng đành chấp nhận.
Sáng ngày hôm sau Vân Diệp điểm binh ra biển từ sớm, những người này
có khi cả đời chẳng biết thuyền biển cỡ lớn trông thế nào, Vân Diệp đặt
ghế lên tảng đá, thi thoảng nhìn gậy đo bóng mặt trời đặt ở chỗ đất
trống, giờ ngọ ba khắc chưa tới đám Lưu Nhân Nguyện muốn sống cũng chẳng được, đây là thời hạn cuối cùng.
Kẻ lỡ hạn chém, điều này có thể dùng với bất kỳ ai, không phải vì chủ tướng nhân từ mà có thể thay đổi, nếu quá giờ mà hạm đội chưa tới,
chuyện đầu tiên quân tư mã lên thuyền là chém đầu Lưu Nhân Nguyện đặt
lên đĩa mang tới.
Hôm nay bên biển không có một ngư dân nào, Nguyên Đại Khả đã thông
tri ngư dân, hôm nay không được ra biển, không được tới bãi biển, càng
không được nhìn trộm, còn đặc biệt ra lệnh trông kỹ con cái mình, chẳng
may trẻ con xuất hiện trên bãi biển sẽ bị chặt đầu.
Người dân xưa nay luôn tò mò trong sợ hãi với đại quân, tuy chẳng
nhìn thấy gì, nhưng nhà nào cũng có mấy cặp mắt hiếu kỳ sau cửa sổ.
Đợi một lúc liền nghe thấy trên biển có ba hồi tù và trầm, nghe như
tiếng thở của người khổng lồ, tiếng tù kết thúc, trên mặt biển xuất hiện vô số cột buồm, chiến hạm đi đầu cứ như từ mặt trời bơi ra, đầu chiến
hạm có đầu thú cực lớn, mắt phun lửa, miệng mọc răng cực dài, đó là con
bệ ngạn trong truyền thuyết, là thần thú có thể nuốt chửng sư tử.
Một chiếc thuyền nhỏ đi trước dẫn được, khi tới gần bờ biển dần thu
buồm lại, cuối cùng dừng ở nơi cách bến tàu không xa, loại mộc lan chu
lớn không thể tới gần bến tàu được, một tiếng quát lớn vang lên, mỏ neo
sắt từ từ chìm xuống đáy biển, đầu đuôi thuyền đều có một cái, tức thì
giữ chắc lấy chiến hạm nổi bập bềnh trên biển.
Thuyền nhỏ đằng sau lần lượt tới gần bến tàu, khi ván gỗ lắp nên,
người bắt đầu đi xuống thì mặt Vân Diệp đen như đít nổi, vì y nhìn thấy
rất nhiều nữ nhân mặc quân phục từ trên mấy cái thuyền hình dang quái dị đi xuống, tay siết chặt tay vịn ghế, chẳng lẽ hai năm qua thả lỏng làm
Lưu Nhân Nguyện phóng túng tới mức đem cả nữ tử lên chiến thuyền sao?
Số nữ nhân kia run rẩy đứng trong gió lạnh không biết phải làm sao,
nhìn kiểu tóc thì không phải là nữ tử Đại Đường, nếu là nữ tử Đại Đường, Vân Diệp không cần hỏi, chặt đầu Lưu Nhân Nguyện ngay.
- Vân hầu, trên chiến hạm xuất hiện nữ tử, phó thống lĩnh thủy sư
phải cho ngài một câu trả lời, nếu không có lý do thích hợp, lão phu cho rằng có thể chặt đầu thị chúng rồi. Lưu Phương mặt mày âm trầm nói:
Vân Diệp gật đầu, thủy sư xuất hiện nữ tử là đại kỵ.
Lưu Nhân Nguyện vội vội vàng vàng xuống thuyền, lập tức tới dưới tảng đá Vân Diệp ngồi, chắp tay thi lễ, lớn tiếng báo danh: - Lĩnh Nam thủy
sư Chiêu Vũ giáo úy Lưu Nhân Nguyệt báo danh nhập trướng, chiến hạm dưới quyền ba trăm bốn mươi ba chiếc, trên đường bắt được tám chiếc thuyền
buôn nô lệ, xin đại soái cho chỉ thị.
Nghe thế mặt Vân Diệp giãn ra, những nữ tử kia tám phần là nô lệ được giải cứu, may là hắn không tự ý đưa nữ nhân lên thuyền, không Vân Diệp
gạt nước mắt chém đứa học sinh này giống Gia Cát Lượng chém Mã Tốc.
Thói quen của con người rất là đáng sợ, ngươi quen cuộc sống trên
thuyền rồi sẽ trở nên xạ lạ với lục địa, Vân Diệp trước kia từ trên
thuyền xuống tới đi cũng không vững, cứ cảm thấy mắt đất chao đảo, nhưng lên thuyền lải chẳng có cảm giác gì, người ngồi thuyền đường dài luôn
cần nghỉ ngơi, vân Diệp hạ lệnh một tiếng, quân tốt xuống thuyền, đồng
thời lục chiến đội dưới bờ lại lên thuyền, bọn họ hiện phải mau chóng
nắm bắt kỹ xảo chiến đấu trên thuyền.
Đông Ngư nhìn thấy Vân Diệp tươi cười thì bối rối không biết đáp lại
ra sao, bộ dạng này rõ ràng phải chửi mắng một trận mới khôi phục lại
bình thường.
- Hiện tuy phẩm cấp của ngươi thấp, chỉ là Bồi nhung giáo úy, nhưng
ngươi có chút bộ dạng giáo úy có được không? Rõ ràng là có giày, vì sao
lại để chân trần, mau cút xẻo trở lại đi giày vào.
Quả nhiên chiêu này rất hiệu quả, Đông Ngư lấy giày dắt ở hông xuống, không đi tất, ngồi ở cầu tàu đi giày vào, ngoạc miệng cười ngốc nghếch
với Vân Diệp.
- Bà nương và oa oa của ngươi đã tới trang rồi, ngươi là quan thân,
không được làm điền hộ, phu nhân chuyên môn đổi đất cho ngươi, ở ngay
gần trang, nghe nói không tệ, tiền lần trước ngươi gửi về được bà nương
của ngươi mua hai con trâu. Chuyện trong nhà không cần ngươi lo, đợi lần này đánh trận xong ngươi về Trường An với ta một chuyến, phu thê ngươi
chia cách hai n ăm rồi, ta cũng không đành lòng.
Hai tay Đông Ngư khua lên như quạt gió, vỗ ngực mình, ý bảo mình chịu được, Vân Diệp cười đấm vào ngực hắn một cái, không nói nữa, bước lên
ván gỗ lên thuyền, Lưu Phương, Lại Truyền Phong, Cẩu Phong cũng lên
theo.
Mục tiêu của Vân Diệp là chiếc mộc lan chu lớn nhất, lên chiếc thuyền này mới đỡ chịu tội chút ít, Đơn Ưng lúc này vui sướng như con khỉ,
cùng Cẩu Tử nắm thừng đu từ thuyền này sang thuyền kia, chơi không biết
chán.
Từ khi trải qua chuyện Đinh Ngạn Bình, Vân Diệp phát hiện Đơn Ưng có
biến hóa lớn, không còn là thiếu niên âm u cầm bộ lòng lợn gọi người ta
là đại cữu ca nữa, hiện giờ có chút giống thiếu niên mười chín tuổi rồi, Cẩu Tử lớn hơn hắn, nam nhân hai mươi tuổi nhỏ hơn Vân Diệp một tuổi,
nhưng tiểu tử này được Vô Thiệt chiều hết sức, không có chút tự giác nào của người trưởng thành.
Vô Thiệt tự tìm cho mình một gian phòng thư thái, bắt đầu pha trà,
ông ta mê mẩn kiểu trà đạo của Triệu Duyên Lăng, còn tự biến tấu, thêm
vào một đống thứ hổ lốn, trà quỷ gì có cả mỡ lợn, mỗi lần nhìn thấy Vô
Thiệt uống trà là Vân Diệp buồn nôn.
Kệ xác ông ta, Vân Diệp bịt mũi đi qua phòng của Vô Thiệt, quyết định chọn phòng cách thật xa, chỉ cần không ngửi thấy cái mùi tởm lợm đó là
giữ được cái mạng này.
- Vân hầu đã lên chương trình, lần tác chiến này theo đó mà tiến
hành, Lại Truyền Phong, Cẩu Phong, Nhân Hùng đã biết mình phải làm gì,
hiện giờ tướng lĩnh thủy sư phải làm quen kế hoạch trong tay các ngươi,
hôm nay các ngươi phải mau chóng làm quen với mục tiêu và kế hoạch, ngày mai có hội nghị trước cuộc chiến, mỗi người phải nắm rõ vị trí và tác
dụng của mình, nếu ngày mai các ngươi còn chưa rõ mình phải làm gì thì
đại soái sẽ xử trí theo luật tuyệt đối không dung tình, đã nghe rõ chưa?
Nghe tiếng đáp chỉnh tề trong phòng, Vân Diệp rất hài lòng, Lưu
Phương là người quen nắm đại quân, mặc khải giáp vào, khí thế tuyệt đối
không thua kém đám Trình Giảo Kim, mắt quét qua, Vân Diệp thấy rợn
người.
Lãi lớn rồi, ai mà cần một lão già chỉ biết viết thơ làm văn, muốn
bao nhiêu thư viện có bấy nhiêu, nhưng một võ tướng lợi hại kiêm văn
nhân nửa mùa thì rất hiếm có, đám Trình Giảo Kim viết được văn thư chỉnh tề là giỏi lắm rồi, nghĩ đã thấy đắc ý, sau này đánh trận lão tử còn sợ ai nữa? Một đại tướng cấp bậc Trình Giảo Kim làm mạc liêu cho mình,
không, làm tham mưu trưởng, dù đánh trận thua cũng là chuyện chẳng đặng
đừng.