Tiễn Phùng Trí Dũng đi, Lý An Lan cảm thấy chân mình mềm nhũn ra, thì ra không phải Vân Diệp không quan tâm tới mẹ con mình, còn đích thân
chạy vạn dặm tới Lĩnh Nam thăm mình và con, dù nàng biết khả năng Vân
Diệp tới thăm con nhiều hơn thăm nàng gấp trăm ngàn lần, nhưng nàng
không muốn thừa nhận điều này, cố chấp cho rằng Vân Diệp tới đây vì
mình.
Cho dù nàng say mê quyền lực cùng tự do cũng không thay đổi được đặc tính của một nữ nhân, nhớ lại chuyện xưa trong hoàng thành,
nàng thẹn đỏ mặt, đám lão thái giám, lão cung nữ chết tiệt đó dụ dỗ nàng làm ra chuyện hoang đường, nhưng nàng không hối hận, không hối hận chút nào, thời khắc Vân Diệp tiến vào cơ thể nàng, nàng rất hưng phấn, giây
phút hạnh phúc đau đớn ngắn ngủi giúp nàng vượt qua không biết bao đêm
cô quạnh.
Nhưng hạnh phúc chỉ có ở trong mơ, mở mắt ra nàng chỉ có một mình.
Giờ y sắp tới rồi, từ vạn dặm xa xôi tới thăm mình, mình phải dùng thái độ
gì đối diện với y đây? Lạnh lùng một chút, hay ôn nhu một chút? Không
biết tới tối y có ở lại phòng mình không?
Nàng đi tới trước bàn
trang điểm, đứng trước gương, từng món trang sức, y phục trên người từ
từ rơi xuống, nhìn bản thân trong gương, như đóa hoa phù dung ướt sương, sóng mắt long lanh, môi hồng chúm chím, sinh con xong, nàng càng tràn
ngập phong tình nữ nhân thành thục, nhất là mông tròn càng tròn, đồi
ngực nảy nở như muốn phá tung yếm hồng, y rất thích cơ thể này, chắc
chắn bây giờ càng không kiềm chế được.
Lý An Lan đưa tay vuốt ngực mình, chẳng biết nghĩ gì mà lại lần nữa đỏ mặt, đôi mắt ánh lên xuân ý lập lờ.
Váy màu đỏ không được, y thích mặc màu thiên thanh, nhất định không thích
màu rực rỡ. Màu đen sao? Mình không phải là quả phụ thật, màu tím? Quá
quý phái, y không thích đâu, màu trắng? Màu đồ tang, mặc vào như ma ấy
...
Linh Đang mắt mở to nhìn công chúa lục lọi tủ tìm quần áo,
trên mặt đất toàn là váy áo tán loạn, công chúa chỉ mặc mỗi đồ lót, hai
chân trần, đông thử một bộ, tây thử một bộ, cho tới khi thử hết y phục
trong tủ cũng không tìm được y phục thích hợp, ủ rũ ngồi xuống đống y
phục, mắt toàn là y phục xanh xanh đỏ đỏ mà chẳng tìm nổi một bộ.
- Công chúa, người đang tìm y phục?
Linh Đang đứng đó hỏi, công chúa chưa bao giờ để ý bản thân mặc cái gì, có
khi ngay cả y phục nam nhân cũng mặc, bện cái đuôi ngựa lúc lắc cả ngày, hôm nay làm sao vậy? Má phấn hồng hồng, xuân tình dào dạt, lần trước
mình ở trên thuyền nhớ Vân công tử, công chúa nói như thế, hiện giờ bản
thân công chúa chẳng phải như thế à?
Lý An Lan ôm lấy Linh Đang,
bầu ngực đầy đặn chọc vào ngực Linh Đang, làm Linh Đang đỏ mặt tía tai,
mũi ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng, xấu hổ muốn tránh ra.
- Nha
đầu ngốc, còn xấu hổ nữa, có biết không hả, cái kẻ phụ lòng kia sắp tới
rồi, lần này coi như y có lương tâm, biết tới thăm chúng ta.
- Ai? Ai tới thăn chúng ta, chúng ta làm gì có bằng hữu.
Linh Đang rất hi vọng là Vân Diệp, nhưng nghĩ tới thân phận của y không thể
chạy lăng quăng được, còn về người khác thì nàng không quan tâm, ai đến
cũng chẳng liên quan tới nàng.
- Nha đầu ngốc, chúng ta có một
bằng hữu, có lẽ có thể tính là tình nhân, ta và y sinh ra đứa con xui
xẻo rồi, y tới thăm chúng ta có gì mà không được, ai đứng ở trên thuyền
hét nhỉ? Vân đại ca, Vân đại ca, gọi làm ta cũng thấy chua. Ai nằm mơ
toàn nói, Vân đại ca đừng, đừng mà, ngươi nói cho ta biết, trong mơ y
làm gì ngươi hả?
Linh Đang không sống nổi nữa rồi, mặt đỏ sắp nhỏ ra máu, lại bị Lý An Lan hôn lên tai, thổi nhè nhẹ, tay còn bóp ngực
nàng, toàn thân Tiểu Linh Đang liền nhũn ra, Lý An Lan cười phóng túng
buông Linh Đang mềm như bún ra, đứa bé này mẫn cảm như thế đấy, lại hay
thẹn thùng.
Lựa đi chọn lại cuối cùng tìm được một bộ y phục hài
lòng, vừa mới mặc vào liền ngẩn ra, Vân Diệp hiện giờ còn chưa tới, nếu
như đám Lưu Tiến Bảo biết thì phải nhận được tin rồi, từ Trường An tới
Lĩnh Nam cần đi tới ba tháng, y không tới ngay được.
Thương cảm
nhìn Linh Đang đang vẽ mày, lòng xót xa, nha đầu ngốc, không biết vẽ
mày, càng vẽ càng xấu, trông như có hai con sâu bò lên mặt.
Xóa
đi cho Linh Đang vẽ lại, lần trước Vân Diệp cũng lau cho mình khuôn mặt
trang điểm như đít khỉ, hiện giờ mình bỏ công sức không ít, chẳng mấy
chốc đã vẽ xong mi cho Linh Đang, trong hộp trang sức lấy hai mẫu hình
lửa dán lên cẩn thận, nói nhỏ với Linh Đang:
- Nha đầu ngốc, y có tới cũng là chuyện ba tháng sau, chúng ta mừng quá sớm rồi.
Linh Đang đang phấn khích lập tức xìu xuống, cúi đầu rơi lệ:
- Công chúa, nô tỳ thực sự nhớ Vân đại ca, trên thế giới này chỉ có huynh ấy đối xử tốt nhất với nô tỳ, nô tỳ ăn vụng đùi gà của huynh ấy, huynh
ấy chẳng những không giận, còn che giấu cho nô tỳ, nói là mình ăn. Chó
con bị kẹt trong bụi rậm cũng là huynh ấy ai người cứu ra. Còn đứng ở
trên bờ sông tiễn chúng ta, sai Lưu Tiến Bảo tới bảo vệ chúng ta, giết
thổ vương cho chúng ta, nếu không nô tỳ nhất định không còn sống được
nữa. Nhìn thấy Vân đại ca đứng trên tảng đá, khi đó nô tỳ rất muốn nhảy
xuống, bới tới bên cạnh Vân đại ca, nhưng nô tỳ không biết bơi, nếu như
chết chìm, Vân đại ca sẽ càng thương tâm. Công chúa, nô tỳ nhớ lắm.
Lý An Lan ngây ngây ra đó, thì ra Vân Diệp đã thay mình làm bao nhiêu
chuyện như vậy, còn rất nhiều chuyện mà Linh Đang không biết, nếu như để nàng tính còn nói ra nhiều hơn nữa. Hiện giờ bản thân có thể tự do
hưởng thụ sinh mệnh là do nam nhân đó ban cho, còn mình đối xử với y,
chỉ có lừa gạt và tổn thương.
Có một nam nhân như thế ở sau lưng bảo
hộ, Lý An Lan thấy mình trở nên cường đại vô cùng, không có gì che mắt
nàng nữa, chẳng trách Tân Nguyệt liều chết cũng giữ lấy nam nhân của
mình, y khác với tất cả mọi người, khác với tất cả nam nhân Đại Đường,
ôn nhu, nhẫn nại, đa tài đa nghệ, ngay cả nấu ăn là thứ người ta cho là
việc hạ tiện cũng tinh thông tới cấp đại sư.
Có nam nhân như thế
bảo hộ, Lý An Lan lần đầu thấy ông trời đối xử với mình rất công bằng,
không phải vứt bỏ mình, mà là mình vứt bỏ trời.
Hai nữ nhân ôm
lấy nhau nói chuyện, nói từ cái ngày quen Vân Diệp, Lý An Lan nói tới
chuyện mình đấm cho Vân Diệp tìm mắt thì cười vui vô cùng, nới tới đoạn
Vân Diệp hãm hại nàng trước mặt tiên sinh thì nghiến răng ken két. Còn
Linh Đang chỉ nhớ Vân Diệp làm vô số đồ ăn ngon, thời gian đó tựa hồ ở
trên thiên đường.
Lưu Tiến Bảo bế tiểu thiếu gia vào trong gian
phòng trong cùng, Vân Diệp lập tức đón lấy nhi tử, chú nhóc còn chưa
biết nói chuyện, nhìn thấy người có cái mùi rất dễ chịu lại tới bế mình
liền sung sướng nhún nhảy trong lòng Vân Diệp, giống như con hổ con.
Vân Diệp nhìn đứa bé này một cái là xác định cốt nhục Vân gia trăm phần
trăm, quá giống với mình khi còn nhỏ, quá giống với nhi tử đời sau của
mình, y thậm chí vẽ được hình ảnh đứa bé này từ một tuổi tới mười lăm
tuổi, trong di động có ảnh chụp.
Nhìn thấy đứa bé này y mới cảm
giác cuộc sống của mình đang tiếp diễn, trước kia chỉ là một giấc mộng
mà thôi, hiện giờ nhi tử nhảy nhót, làm những tình cảm mơ hồ kia trong
đầu vị quét sạch.