Hàm Hàm dùng mõm húc cửa ra, cái mõm dài của nói cứ hít hít, mục tiêu là chậu cỏ ở trong phòng, đó
là cỏ linh lăng mà Vân Diệp chuyên môn lấy từ thư viện về, y nhìn thấy
Na Mộ Nhật khi đánh răng cứ có vết máu, cho nên chuẩn bị xào cho Na Mộ
Nhật ăn với cơm, thứ này cỏ công hiệu cầm máu cực tốt, Tôn đạo trưởng đã thí nghiệm hiệu quả của nó rồi.
Trong phòng hình như không có người, Hàm Hàm chen vào, thân hình to béo
vậy mà lại rất linh hoạt, vừa mới tới bên chậu hoa lớn kia thì một cái
giày bay tới nện vào tai nó, Hàm Hàm lanh lẹ bỏ chạy, trong phòng có
người.
Ngày Giáp Ngọ, tháng Ất Mão, hợp tế tự, nhập môn, cầu phúc, Vân Diệp cầm một quyển sách giống hệt của Đậu Yến Sơn, đều là lịch vạn niên.
- Theo tính toán thời gian thì Lý An Lan hẳn sinh rồi, có khi lại vào ngày hôm nay.
Lẩm bẩm một câu, đặt quyển lịch vạn niên lên bài, hai tay chắp lại, cầu phúc cho Lý An Lan và con.
Không biết mẹ con Lý An Lan xa ngoài vạn dặm có bình an không, tim Vân
Diệp cứ như đem rán mỡ, đứng ngồi không yên, mí mắt cứ giật liên hồi.
Hít sâu vào một hơi, sắp chết ngạt rồi mà chẳng bình tĩnh lại nói, phong thư trước nói mình khỏe mạnh, thai nhi bình an.
Phó dịch Vân gia cũng viết thư về nói mọi thứ đều tốt đẹp, chỉ là công
chúa quá mỏi mệt, đám thổ nhân kia không chịu nghe lời, kiếm chuyện
luôn, Hồng tướng quân giết ba đợt rồi mà vẫn còn có kẻ làm loạn.
Rõ ràng là bọn họ không dùng cách mềm dẻo, muốn lấy vũ lực tuyệt đối trấn áp người Liêu để còn bắt đầu đại kế phát tài của mình.
Đám lão binh nóng lòng phát tài đó nhất định không nương tay, chỉ e bây giờ cả đất Liêu đã lăn lông lốc toàn đầu người rồi.
Một đội quân không có quân kỷ là một đám cường đạo, khác biệt duy nhất
là bọn họ có hiệu suất cao hơn, có tổ chức hơn, hung hãn hơn.
Người Liêu sống chết thế nào Vân Diệp không quản, mà cũng chẳng quản
nổi, vươn không tới, dù là ý chỉ của hoàng đế cũng chẳng có mấy sức ước
thúc ở ngoài xa vạn dặm như thế.
Tướng ở ngoài có thể không nghe quân lệnh, đây không phải là một câu nói xuông, thư gửi tới nơi thì chuyện đã qua mấy tháng rồi, nhất là chỗ
Lĩnh Nam quỷ quái đó, chưa nói sơn cùng thủy tận, đám khốn dựng quân tự
lập xuất hiện không ngớt, chỉ có hơn trăm người đã nói mình là thiên
vương, vì lương thực chuyện gì bọn họ cũng làm.
Chỉ mong rằng lúc chém giết thời đầu Lý An Lan dựa theo an bài của mình
đừng tham dự vào, sau khi đại quân chém giết mới tiến hành vỗ về, quân
đội làm thái quá rồi, cần phải ngăn cản, trước tiên thu lấy lòng người
đã.
Đầu óc cứ hỗn loạn, lúc thì là tiếng trẻ con khóc, lúc thì tử thi đầy đất, hai bức tranh đan xen vào nhau, không tách ra nổi.
Tân Nguyệt đẩy cửa đi vào, tay bê một đĩa bánh táo, đó là loại bánh duy nhất mà nàm biết làm, Vân Diệp sắp ăn tới nôn ra táo rồi, nói là bánh
táo mà toàn là táo, chẳng có mấy bột, ngọt tới tởm.
Vậy mà nàng thì không biết chán, thích nhất là món ngọt, một mình ăn được cả đĩa.
Đặt cái đĩa dưới mũi Vân Diệp như khoe báu vật, bảo y ngửi xem có thơm không.
Thực sự táo hấp chín có một cái thứ mùi cực kỳ ghê tởm không diễn tả
nổi, Vân Diệp chưa bao giờ ăn táo hấp hay nấu, chỉ ngại tấm lòng của Tân Nguyệt, mỗi lần cắn một miếng rồi nói mình không thích ăn đồ ngọt.
Còn hai tháng nữa là sinh rồi, Vân Diệp luôn thúc nàng không ngừng hoạt
động, hoạt động nhiều một chút có lợi cho nàng và con, tương lai lúc
sinh nở cũng dễ hơn.
Trước mắt có một bà bầu không ngừng lượn lờ, ngoài vạn dặm có một bà bầu nữa đang tranh đấu với ông trời, thời đại này sinh con không khác gì
vào Quỷ Môn Quan.
- Hôm nay sắc mặt phu quân rất khó coi, có phải tối qua không ngủ ngon
không? Cũng phải, Na Mộ Nhật ngủ rất hỗn, buổi tối rõ ràng là nằm dọc,
đến sáng lại thành nằm ngang rồi, tối qua còn gác chân lên đủi thiếp,
hại thiếp gặp ác mộng cả đêm.
Biết thói quen của Vân Diệp, Tân Nguyệt xé một miếng bánh nhỏ nhét vào
miệng Vân Diệp, giữ cằm y ấn lên kéo xuống mấy cái coi như nhai, tự mình xé một miếng lớn, thoải mái hưởng thụ thành quả lao động.
Na Mộ Nhật ăn nhiều hồng lạnh bị đau bụng, rên rỉ nửa ngày rồi, chẳng biết giờ đã đỡ hơn chưa.
Đắp một cái chăn lên chân Tân Nguyệt, bên ngoài đã lạnh tới không duỗi
tay ra được nữa, dưới mái hiên treo từng chuỗi băng dài, Lão Tiền đang
lấy gậy trúc đập xuống, thứ đó rơi vào đầu rất nguy hiểm.
Bầu trời bên ngoài không gợn áng mây, mặt trời rất nỗ lực chiếu nắng,
Vân Diệp lại chẳng cảm thấy chút ấm áp nào, gió thổi lên mặt như dao
cắt, mong rằng hôm nay Na Mộ Nhật sẽ đỡ hơn.
Vân Diệp chà tay, bất giác nghỉ vậy.
Ba trăm sáu mươi lần mặt trời lên xuống, hết một vòng rồi lại quay về
khởi đầu. Cỏ cây bốn mùa tươi rồi lại héo, một năm mười hai lần trăng
tròn. Đó là bài hát tính ngày tháng đơn sơ nhất, với nó, tất cả hoa cỏ
tươi héo chỉ là một lần trời trăng biến hóa mà thôi.
Đại Đường tiến vào năm Trinh Quan thứ sáu trong mưa thuận gió hòa, trên
thảo nguyên bóng đao ánh kiếm liên miên suốt ngày, Tiết Duyên Đà và Thổ
Cốc Hồn liên hợp nhe răng nanh ra với Tây Đột Quyết, người Tây Đột Quyết vội ngừng tàn sàn nhau, tạo thành liên quân đối phó với người hầu trước kia của mình.
Vân Diệp tới cái thế giới này đã bốn năm, thiếu niên thanh xuân mười
chín tuổi đã là hầu tước tam phẩm của Đại Đường, đây là dị loại, người
khoác phi bào, đứng trong đám đại lão triều đường, anh vũ không kém gì
ai, giữa những bộ mặt già nua xuất hiện khuôn mặt trẻ trung, cực kỳ bắt
mắt.
- Ngươi nhóm chân lên làm gì, không có quy củ.
Ngưu Tiến Đạt đứng bên cạnh kéo y một cái, bảo y quy củ lên, đừng có
nhón chân làm bộ dạng ngạo thị quần nhân, xung quanh toàn là tiền bối,
không thể để người ta cho rằng y đã kiêu ngạo tới mức không còn coi ai
ra gì.
Rụt cổ lại vội đứng nghiêm chỉnh, Lão Ngưu hôm nay đã phê bình mấy lần
rồi, Vân Diệp không muốn chọc giận ông già rước họa vào thân.
Tế trời thôi mà, trên bầu trời mù mịt kia không biết có bao nhiêu thần linh chờ đợi yến hội hôm nay.
Nghi thức này mỗi năm Lý Nhị đều tổ chức một lần, chỉ là năm nay hơi
đặc biệt, trên bàn cúng không chỉ có ba loại súc sinh, còn có khoai tây
tròn xoe. Hoàng gia qua ba năm trồng trọt, đã bồi dưỡng ra đủ giống,
quan điền trồng toàn loại này, nghe nói đã trồng tới ngàn mẫu.
Vân Diệp cao hứng lắm, Hàm Hàm ở nhà phá tan nát chậu linh lăng cũng
chẳng giận, Tiểu Đông lại ôm xâu tiền ngồi đếm, thấy Vân Diệp tới vội
giấu ra sau lưng, cúi đầu đợi ca ca giáo huấn, không ngờ ca ca cầm xâu
tiền xem, lại ném cho một miếng bạc.
Lá cây rụng thật thú vị, bụi đất bay thật là đẹp, thành Trường An đáng ghét hôm nay trông thật thích mắt.
Chuyện không may mấy năm qua bị quét sạch, rốt cuộc Lý An Lan sinh cho
mình một nhi tử mập mạp, nặng tái bảy cân sáu lạng, xem thư nàng có thể
nhìn ra thái độ công thần gà mái sinh được trứng to.
Ở cuối thư còn nói, nếu như Tân Nguyệt không sinh được nhi tử, nhi tử Lý Dung của nàng có thể kế thừa hương hỏa của Vân Diệp, đổi tên thành Vân
Dung cũng không vấn đề gì.
Có con vạn sự thỏa mãn, Vân Diệp thấy cái gì cũng đẹp hết.