Đường Chuyên

Chương 41: Q.12 - Chương 41: Khai phát và phá hoại




Địch Nhân Kiệt nắm góc áo sư phụ đòi ăn mực, đám nha đầu ăn uống chưa bao giờ nhớ tới nó, vì nó là nam, nên trong cái nhà toàn nữ chủ này chẳng có địa vị gì, chuyện dê thê tội thì như cơm bữa. Thấy ca ca hình như lại định làm mực, đám Tiểu Nha lại kéo tới, nhưng bị Vân Diệp đuổi đi, ăn nhiều như thế rồi không lo đau bụng.

Làm một đĩa lớn, chia một nửa cho Địch Nhân Kiệt mang vào nội trạch, bản thân cùng Hà Thiệu bê đĩa vào hoa viên, chuẩn bị thương lượng chuyển trọng tâm sản nghiệp tới Lưỡng Hồ.

- Diệp Tử, ngươi nói xem lần này có tính là lão họ Quan hại ngươi không?

- Không, lão già đó mười năm đi khắp Lưỡng Hồ, nói lên lão ta sớm có kế hoạch, chỉ thiếu thời cơ và nhân tuyển, kiêu ngạo mà nói chuyện này chỉ ta có thể làm, đổi lại là người khác chuyện tốt sẽ biến thành chuyện xấu hại nước hại dân.

- Khai phát Lương Hồ, đó là chuyện trọng yếu của Đại Đường trong hai trăm năm tới, phương bắc đã khai phát tới cực hạn, bình nguyên Quan Trung, Thục đã cày cấy hơn nghìn năm, đất đai cằn cỗi. Huynh nhìn đi, Quan Trung bao nhiêu rừng núi đã thành nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi. Một đạo lệnh tạo thuyền trong Thục khiến mười ba châu tạo phản, vì sao? Vì không chịu nổi gánh nặng nữa, càng là nơi giàu có càng lắm thuế, từ xưa đã thế.

- Một đạo ý chỉ của Tần Hoàng đã mang hết tài phú thiên hạ vào Quan Trung, thu sắt thép thiên hạ đúc mười hai người sắt, cho rằng thiên hạ đã yên, tự cho là hoàng đế đầu tiên, ai ngờ hoàng quyền chỉ duy trì được hai đời đã tan tành.

- Đầu thời Hán, cao tổ hoàng đế chuyển phú hộ thiên hạ tới Ngũ Lăng, khiến châu báu giá ngàn vàng chỉ đổi được một đấu lương thực, hai vị hoàng đế này một tụ tài, một tụ người đều không có hiệu quả tốt, vì sao? Vì bọn họ không làm theo quy luật kinh tế phải có, muốn một nơi giàu có không đơn giản đem tiền tài hay phụ hộ tập trung lại, mỗi nơi có ưu thế riêng, thuận theo tự nhiên mới là thượng sách.

- Khai phát Lưỡng Hồ không thể thiếu nhân lực, nhân lực ở đâu ra, ta nghĩ nên di cư từ Quan Trung và Thục, không thể cưỡng ép, chỉ khi nào họ tự nguyện mới không khiến quốc gia chấn động, lặng lẽ hoàn thành khai phát bình nguyên Lưỡng Hồ, tiếp đó là bình nguyên Trường Giang rồi tới Lĩnh Nam, đó là trình tự từ gần tới xa, không thể làm loạn.

- Chuyện thay đổi triều đại xưa nay thực ra không liên quan tới hoàng đế mấy, hoàng đế xa hoa dâm dục tới mấy chỉ cần để người dân có cái ăn cái mặc là không tạo phản, ví dụ này vô số kể, chỉ khi nào một triều đại không khai phát tài nguyên mới được nữa, đem áp lực dồn lên bách tính mới sinh ra tạo phản.

Lần này Vân Diệp nói cả đống, làm Hà Thiệu hoa cả mắt, hắn chỉ muốn hỏi Vân Diệp mình đi Lưỡng Hồ có thể phát triển cái gì, có thể để lại cho con cháu gia nghiệp thực sự không, ai ngờ Vân Diệp lại luận quốc gia đại sự.

Địch Nhân Kiệt ngồi trên ghế, vừa nghe sư phụ nói vừa ăn mực, mồm đỏ choe choét, Vân Diệp lấy khăn tay lau miệng cho đồ đệ, lại rót cho Hà Thiệu một cốc rượu lớn, nói về phía rừng cây ngoài đình: - Thừa Càn, ngươi mà không tới Tiểu Kiệt ăn hết cá mực đừng có kêu.

Lý Thừa Càn xấu hổ đi ra, Lý Thái cũng đi theo, vừa đi vừa nói: - Đại ca, đột nhiên y nói chuyện Lưỡng Hồ là đệ biết ngay y phát hiện hai ta rồi, Tiểu Kiệt ngươi ăn nhiều rồi đấy, nãy giờ ta đếm cả, ngươi ăn một nửa rồi, mau biến đi, tới lượt ta ăn.

Lý Thừa Càn chắp tay nói:

- Không muốn phá ngang suy nghĩ của ngươi, nên dừng bước, không có ý nghe lén.

- Những lời đó vốn nói cho ngươi nghe, nói cho Hà Thiệu chỉ có một câu, tới Lưỡng Hồ có thể phát tài lập nên cơ nghiệp cho con cháu, nói nhiều làm quái gì.

Hà Thiệu cười tít mắt, đứng dậy thi lễ với thái tử và Ngụy vương, Lý Thái xách Địch Nhân Kiệt ra ngoài đình, nói đi chơi đi, rồi ngồi xuống ăn ngấu nghiến.

Hà Thiệu định cáo từ để Vân Diệp nói chuyện, Vân Diệp ngăn lại: - Đừng đi, chuyện tiếp theo còn cần nhiều tới huynh, đi cái gì chứ, đại tài chủ đi rồi, huynh bảo ta lấy gì khai phát Lưỡng Hồ, chút tiền Vân gia làm được gì, thêm vào mọi người cũng như muối bỏ bể. Giờ mới bắt đầu, một đồng phải cắn đôi, mẹ nó, ta phấn đấu bao năm nay là để sống sung sướng, ai ngờ lại quay về thời nghèo rách ở Sóc Phương.

- Diệp Tử, vậy là ngươi đồng ý rồi? Ngươi chuẩn bị đi Nhạc châu làm thứ sử thật à?

- Ngươi xem bệ hạ có cho ta cơ hội từ chối không? Quan Đình Lung đã đi nhậm chức rồi, là biệt giá chứ không phải thứ sử, đó là bệ hạ phái ông ta đi làm tiền trạm, tới thời cơ ngươi có tin thánh chỉ sẽ lập tức tới nhà ta không?

Lý Thái ngẩng đầu lên nói:

- Thật đấy, hiện phụ hoàng ngày nào cũng xem bản đồ Lưỡng Hồ, văn biểu dân thư, lý lịch quan viên nơi đó đã chất thành đống, đợi mọi chuyện thỏa đáng là Diệp Tử phải đi.

- Chuyện khai phát Lưỡng Hồ là nhiệm vụ trọng yếu, bệ hạ nhất định phái trọng thần tọa trấn, ta chưa phải là trọng thật, giao Nhạc châu cho ta, vậy không biết ai tọa trấn Ba châu, thật ra gọi Ba Lăng hay rồi, vì sao chia ra?

- Phân hóa là một bộ phận của thật đế vương, kiềm chế nhau, trợ giúp nhau, cân bằng nhau là nguyên tắc phân chia một châu, đương nhiên tùy tiện thay đổi tên là đặc quyền của đế vương. Lý Thừa Càn trả lời: - Diệp Tử, ta xem kỹ bản đồ Lưỡng Hồ của Quan phu tử, phải nói đó là quê hương cá thịt có thể làm đế quốc ngàn năm không đổ, Quan phu tử nói Lưỡng Hồ được mùa, thiên hạ no đủ không phải là lời hoang đường.

- Hiện bớt nằm mơ đi, nơi đó có sông có cá còn có hải tặc, còn có đầm lầy sau khi có lũ, hổ báo khắp nơi, lợn rừng mộ đêm có thể hủy trăm mẫu ruộng, muỗi bay kín trời, có thể hút cạn máu trâu, vì sao các ngươi không lo cho ta, lại cứ nghĩ rằng ta có thể biến ra một thành phố phồn hoa?

Lý Thừa Càn hơi xấu hổ, Vân Diệp nói không sai, hiện giờ Ba Lăng sông có giao long, bờ có hổ báo, đạo tặc hoành hành, đúng là chỗ tốt để biếm quan.

- Hay là ta xin phụ hoàng phái đại quân đi diệt sơn tặc, như thế ngươi sẽ đỡ hơn, thế nào?

- Miễn đi, nếu để ta tới Ba Lăng thì đạo tặc là của ta, hổ báo giao long cũng là của ta, ai tranh với ta ta trở mặt với người đó, vốn ta không có người, khó lắm mới có đám đạo tặc, ngươi diệt rồi thì ta lấy gì lập thành trì mới? Một con kiến cũng không cho đụng vào.

- Ngươi làm quan văn, sao còn muốn thống lĩnh đại quân, nói không chừng phụ hoàng ta sẽ thu lại thủy sư Lĩnh Nam.

- Điều này thì ngươi không cần phải lo, bệ hạ nói đây là đội quân duy trì đại hải, rất quan trọng, không cấp cho người khác. Vân gia là truyền mệnh quốc hầu, thế nào cũng phải có chút vinh diệu, đó là thủy sư Lĩnh Nam, nhưng mỗi năm bệ hạ sẽ rút người từ đó lập thủy sư khác, chủ soái là gia chủ Vân gia, tư mã trong quân do bệ hạ an bài, quân đội quốc gia không thể nằm trong tay tư nhân, nếu không sẽ gây họa.

Khi Vân Diệp và thái tử đang thảo luận vấn đề Lưỡng Hồ thì trên sông Đông Dương ca vũ tưng bừng, ca ca Yến Lai lâu đi du ngoạn, muốn tìm lang quân như ý ở thư viện, công tử nhà phú quý không mơ, chỉ có học sinh nghèo mới là mục tiêu chủ yếu.

Các ca cơ chẳng muốn mãi chỉ gả cho thương nhân nên biểu diễn rất tận lực, hai bên bờ đầy học sinh hò hét, có một số tên tự cho mình phong lưu hào hoa đã kiếm thuyền nhỏ xuống sông, chuẩn bị ngắm mỹ nữ ở khoảng cách gần. Tư sắc của nữ tử Yến Lai Lâu, khuê nữ bình dân còn xa mới sánh được, lại đa tài đa nghệ, cưới về chẳng mất mặt, nhưng học sinh thư viện yêu cầu cao hơn một chút, tiểu giai nhân đôi tám được hoan nghênh nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.