Tiểu Vũ lắc đầu:
- Con chỉ cho rằng Tiểu Kiệt không sao.
Vân Diệp mỉm cười, rõ ràng Tiểu Vũ tin tưởng Địch Nhân Kiệt hơn mình nhiều, nàng vốn là người không thích thể hiện tâm sự với người ngoài, hiện muốn nàng cởi mở hơi cưỡng ép rồi.
Tiểu Vũ không theo Vân Diệp về Vân gia, nàng và Trường Tôn thị trời sinh không hợp nhau, theo cách nói của Tiểu Vũ là không thở nổi, có lẽ câu một núi không thể chứa hai hổ là hợp nhất. Hiện giờ nàng có Địch gia để về, lão phó của Địch gia đã đánh xe ngựa đợi bên đường, tới giờ nàng vẫn chưa cảm thấy an toàn, vừa muốn gây dựng ở Vân gia, vừa muốn địa vị ở Địch gia.
Bùn đất bên đường đã xanh mướt một màu, đỉnh Ngọc Sơn vẫn trắng phau phau, hít hơi lạnh, Vân Diệp thúc ngựa phóng nhanh, loại kỳ cảnh chỉ có thể xuất hiện ở cao nguyên này, hiện có khắp nơi ở Trường An.
Trường Tôn thị vẫn nỗ lực, bà rất muốn khí cầu của mình bay lên, Tân Nguyệt cùng một đám phụ nhân không biết gì về khí cầu ở bên trợ giúp, chính vị có sự trợ giúp mạnh mẽ này nên khí cầu mới không thể bay lên được. Lý Thái luôn muốn phát biểu bị hạ lệnh ngậm miệng, đành ấm ức nằm trên ghế sưởi nắng.
Suy tính của Trường Tôn thị là đúng, hiện triều đình đã coi khí cầu thành thần thoại quá mức rồi, kỳ thực nguyên lý của nó vô cùng đơn giản, đại bộ phận khí cầu do phụ nhân làm, nếu do bọn họ hoàn thành khí cầu phi hành, sẽ là chấn động mạnh mẽ với cả thế giới, còn giảm bớt được sự sùng bái của bách tính với thần linh.
Một đám phụ nhân bị khí cầu kéo khắp nơi, vô cùng nhếch nhác, nhưng không hề có ý định từ bỏ, đây là một cái khí cầu nhỏ do Trường Tôn thị chuyên môn làm, không phải họ đang chơi đùa, mà thực sự muốn làm chút việc. Nhìn thấy rường Tôn thị búi tóc đứng ở hiện trường chỉ huy, Vân Diệp không muốn vào, Lý Thái là nhi tử bà ta, canh ở bên chịu tội là đúng, mình vì cái gì mà phải xui xẻo theo.
Vân Thọ lẻ loi đứng dưới một bụi hoa xuân, cánh hoa vàng nhạc rụng đầy đầu, vẫn đứng thẳng tắp, xem ra đang bị phạt. Vân Diệp bê một đĩa khoai tây chiên đi qua bên cạnh, mắt Vân Thọ vẫn nhìn thẳng, Vân Diệp đứng lại, Vân Thọ vẫn nguyên chỗ cũ, cứ như đang nghiên cứu bụi hoa.
- Còn phải đứng bao lâu?
Thấy nhi tử đáng thương, Vân Diệp không đành lòng:
- Còn nửa canh giờ nữa, cha, hài nhi phạm lỗi, ch ađừng giận.
- Cha không giận, phạm lỗi thì bị phạt, phạt xong vẫn là trẻ con, cha trước kia cũng từng bị phạt, làm trẻ con rất thiệt, luôn bị trưởng bối xử phạt, chỉ cần nhớ sau này không phạm lỗi là được.
Vân Thọ phạm lỗi, nhất là lỗi lười biếng, so với việc nói nó sai, không bằng nói chính mình không đúng, thế là Vân Diệp liền cùng nhi tử đứng trong sân, trò chuyện với nhau.
Ly Thạch tiên sinh đứng ở trước cửa sổ, từ giấy trước mặt ông ta xuất hiện dãy núi hùng vĩ, khẽ chấm thêm hai bút, một con chim ưng xuất hiện trên trời cao, ông ta còn đang làm thơ, hai cha con đang thì thầm trong vườn coi như không thấy.
Nửa canh giờ sau Trường Tôn thị ngừng hành hạ khí cầu, nói thật, năm xưa ở trong cung lập đội mã cầu nữ cũng không khó như thế, khí cầu vẫn nằm đó, Tân Nguyệt cẩn thận đặt quạt trong tay xuống, muốn đi hỏi Lý Thái xem rốt cuộc là vì sao, bị Trường Tôn thị trừng mắt, đành rụt đầu vào sau lưng Hi Mạt Đế Á. Na Mộ Nhật góp ý, chỉ cần cưỡi ngựa, buộc thừng vào khí cầu là nó có thể bay lên như diều, còn đảm bảo trước kia phu quân nàng đưa nàng đi thả diều như thế.
Trường Tôn thị nhìn ngư nhân ngu ngốc này, đây là khí cầu, không phải diều, dù có đón gió bay lên được, cắt thừng đi vẫn rơi xuống.
Lý Thái thực sự không nhịn được nữa, vừa đi tới thì Trường Tôn thị không thèm quay đầu lại quát "xéo"! Hắn đành ngoan ngoãn về ghế tựa, nhắm mắt vờ ngủ, nhưng nhìn lồng ngực phập phồng thì biết hắn sắp bị mẫu thân làm tức chết rồi, không ngừng thề trong lòng, đời này không làm việc cùng nữ nhân nữa.
Vân Diệp và nhi tử mỗi người bê bát khoai tay chiên đi qua cửa sân, Vân Thọ liếc nhìn Trường Tôn thị đang hậm hực, thắc mắc:
- Cha hoàng hậu nãi nãi và nương thân đang làm gì thế? Buổi sáng con đã thấy họ làm cái khí cầu kia, sao giờ vẫn không bay lên được.
Vân Diệp lấy miếng khoai tây chiên chỉ khí cầu:
- Khí cầu của hoàng hậu nãi nãi mãi không bay lên được, hiện giờ rất bực mình, chúng ta không nên tới chuốc khổ vào thân, tiên sinh chẳng phải dạy phi lễ vật thị sao? Sau này đừng nhìn trộm thị nữ tắm rửa nữa, nữ nhân rất phiền phức, tránh xa thì hơn.
Vân Thọ ném ngay cái bát đi ra xa, nước mắt đảo vòng quanh, nổi giận rống lên với phụ thân:
- Vừa rồi cha nói không kể ra mà, con cũng không nhìn trộm họ tắm rửa, là Tiểu Vũ tỷ tỷ đá bóng của con vào phòng, con đi vào tìm.
Vân Diệp thấy nhi tử giận rồi, vội xin lỗi, muốn xoa đầu nhi tử tỏ ý áy náy, nhưng Vân Thọ cố chấp quay đầu đi, còn chưa nguôi giận.
Vì xin lỗi, Vân Diệp đưa bát của mình cho con, lấy khoai tây chấm tương cho vào miệng nhi tử, thấy nó thè ra không nhai, liền cầm cằm hoạt động mấy cái coi như nhai.
Dỗ mãi mới xong, hai cha con hòa thuận lại, trò chơi không ngừng phạm lỗi, không ngừng xin lỗi này của cha con là bình thường, chỉ có cha mới chịu đựng được đứa con phạm lỗi, chỉ có con mới tin vô số lần xin lỗi của cha. Là đại biểu của người thông minh, nhi tử rõ mình phạm lỗi lần này không phải lần cuối, cha cũng biết mình đảm bảo không phải thật, trò chơi tiếp tục khi một bên chết đi mới kết thúc.
- Cha, hoàng hậu nãi nãi muốn khí cầu bay lên, sao không ném bao cát trong giỏi đi? Không những không bỏ bao cát đi, lại còn cho một con dê vào giỏ, rốt cuộc là bọn họ muốn khí cầu bay lên hay ở lại mặt đất.
Khí cầu lớn có mười hai cái bao cát, khí cầu nhỏ cũng mười hai cái bao cát, thể tích khí cầu lại giảm đi mười lần, bay lên được mới là lạ.
Vân Diệp không định tới nói, giờ mà nói nhất định Trường Tôn thị sẽ thẹn quá hóa giận, Lý Thái tới giờ vẫn không sửa sai, nói rõ lúc này Trường Tôn thị không thể nói lý được nữa.
Hi Mạt Đế Á không ngừng vặn van lớn hơn, ngọn lửa rít gào, khí cầu nhỏ nỗ lực thoát khỏi sự trói buộc của số bao cát nặng nề, đung đua liên tục.
Với sự thông minh của Hi Mạt Đế Á, chỉ cần cúi đầu xuống là rõ vấn đề ở đâu, nhưng nữ nhân cố chấp này dứt khoát cho rằng khí cầu không bay lên được do lực nâng không đủ.
Lý Thái thực sự không chịu được nữa, thấy cha con Vân Diệp lén lún nhìn trộm từ xa, vừa ăn vừa chỉ trỏ về phía mình, đứng bật dậy, đi tới bên cạnh Vân Diệp cầm một nắm khoai tay cho vào miệng nhai, chỉ còn lại hai miếng, mỗi tay cầm một cái so sánh, hỏi Vân Diệp: Truyện "Đường Chuyên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Miếng khoai tay nhà ngươi làm sao lại to nhỏ, dày mỏng như nhau thế, còn cái vị này khác với đầu bếp nhà ta, sao ngươi có thể làm gia vị thấm vào khoai tây? Ngon hơn khoai tây chiên nhà ta nhiều.
- Khoai tây là ta là khoai tây tinh chọn thượng phẩm.
- Khoai tây nhà ta cũng thế, nói xem, rốt cuộc là sao, ta muốn biết.
- Đầu bếp nhà ta tài nghệ cao siêu ...
- Cút đi, đầu bếp nhà ta và nhà ngươi là huynh đệ, không lý nào sư huynh hơn sư đệ nhiều thế.
- Ngươi không hỏi không được à? Nếu tương lai con cháu ta kém cỏi, đi bán khoai tây chiên cũng đắt khách hơn người khác, ngươi không biết kiêng kỵ à? Mẫu thân ngươi đang phiền não vì khí cầu không bay lên được, chút lòng hiếu thảo cũng không có, mưu đoạt bí kíp nhà ta không bằng giúp nương nương giải quyết vấn đề.