Vân Diệp đứng ở xa nhìn rất kỹ, không cần nghe trộm, y có thể đoán ra hai huynh đệ đó nói gì. Ngưu Kiến Hổ không che giấu sự hâm mộ, Trình Xử Mặc cũng thế, đó là sức hút của nghĩa khí giang hộ, nó có thể khiến một người chết vì người khác, tình cảm đó thật đẹp lại tàn khốc.
Hoa trong địa ngục, mật trên vách núi, đều là tuyệt sắc nhân gian và mỹ vị
vô thượng, thường người có loại nghĩa khí này đều sống oanh liệt, trong
thời gian ngắn có thể bùng phát ra hào quang chói lòa, thế nhưng loại
hào quang này chỉ chớp mắt là mất.
Cho Ngưu Kiến Hổ, Trình Xử Mực một cái tát, bọn họ là cột chống của cả gia tộc, giờ lại hâm mộ chuyện
chỉ người một thân một mình mới làm, đúng là đầu bị lừa đá rồi, vác cả
nhà trên vai, làm sao có thể sống tùy ý như thế, khi cần làm kẻ hèn thì
còn cần có dũng khí hơn cả cầm đao lên phố giết người.
- Chuyện
này chỉ nghĩ trong đầu một chút là được, ngàn vạn lần để mình lún vào,
bọn họ có thể làm thế, hai ngươi thì không, trên có người già cần chúng
ta đưa tiễn khi về trời, dưới có trẻ nhỏ đợi lớn lên, muốn sảng khoái ân thù thì đợi kiếp sau.
- Diệp Tử, vì sao ta muốn khóc, ta rất hâm mộ, liệu chúng ta có ngày như thế không?
Không ngờ Trình Xử Mặc còn hỏi:
- Ta cũng suy nghĩ như thế, đợi khi chúng ta già cả không đi nổi nữa,
ngồi trên bàn đánh mạt chược, thuận tiện chửi nhi tử, mắng tôn tử, ra
cái vẻ lão thái gia, nếu như còn sức tới thanh lâu là tốt nhất, sống cả
đời như thế là tâm nguyện của ta. Xử Mặc chuyện tìm ta ba ngày ba đêm
trên thảo nguyên phải cấm chí, người có đầu óc không làm thế.
- Vậy sao còn gọi là huynh đệ?
- Có thể giúp ta sống thuận lợi hết cuộc đợi này chính là huynh đệ, còn
vấn đề này đợi chúng ta già rồi hẵng nói, khi ấy ngươi muốn đi đánh cướp hoàng cung ta cũng theo, hiện giờ nên nghĩ tới lão bà tương lai của
ngươi ấy, ngươi đi gặp Thanh Hà công chúa được mấy lần rồi.
Vân Diệp vừa nhìn Tiền quản gia thêm cơm thêm thịt vào thùng gỗ cho Tề Thành, vừa hỏi Trình Xử Mặc.
- Chó chết, Thanh Hà năm nay mới mười bốn tuổi, ta có chuyện gì để nói với một tiểu nha đầu chứ?
- Ta nhớ khi ngươi ra tay với Cửu Y cũng chỉ mười bốn tuổi, sao bây giờ lại không biến nổi thành cầm thú nữa?
Ngưu Kiến Hồ nói cạnh nói khóe:
- Cửu Y sinh khuê nữ của ta thiếu chút nữa thì chết, nếu không có Diệp Tử và Tôn đạo trưởng thì không còn nàng trên đời rồi, loại chuyện này ta
không muốn phát sinh trên người Thanh Hà.
Trình Xử Mặc nhớ lại chuyện này là sợ, Cửu Y nắm chặt lấy tay hắn cầu khẩn giúp nàng, mà hắn chẳng
làm gì được giúp nàng, cảnh đó cả đời hắn không muốn có lần thứ hai.
- Cho ngươi biết, nữ tử hoàng gia cưới về phải sống cho tốt, cái phủ công chúa chó má kia tốt nhất đừng tới, đón Thanh Hà về nhà, một nữ nhân cô
độc sống ở phủ công chúa lạnh lẽo rất đáng thương. May mà ngươi cưới
Thanh Hà, bản tính ôn nhu, nếu như ngươi cưới công chúa khác, ngươi sẽ
chết thảm hơn lợn, không một ai vừa cả. Hợp Phố với Lan Lăng, hai công
chúa này, hừ hừ, nghe nói Hợp Phố hứa gả cho Phòng Di Ái, Lan Lăng hứa
gả cho tiểu cữu cữu của bệ hạ, ha ha ha, đúng là ông trời tác hợp.
- Diệp Tử, vì sao ngươi lại cười ghê rợn thế? Có gì cần nói không?
Ngưu Kiến Hổ cẩn thận hỏi Vân Diệp, vì dựa theo kinh nghiệm của hắn, mỗi lần Vân Diệp cười như cú mèo là có kẻ gặp họa lớn:
- Hai ngươi nghe cho kỹ, Phòng gia, Đậu gia, chuyện hai nhà này không
được xen vào, càng không được có qua lại với hai công chúa đó, dù có
tranh chấp cũng phải vái dài tránh xa, đó là hạng có thể khiến cả nhà
chết sạch, ai dính vào người đó xui xẻo.
Cả hai nhìn Vân Diệp nói chắc nịch, không hiểu tự tin của y ở đâu ra, có điều dựa vào những
chuyện đã qua, cứ tin y thì hơn. Nếu không khi gặp họa mới tìm y giúp
lại khó mở miệng.
Trời tối đi, mây đen từ đỉnh núi đổ tới, chớp
mắt đã che kín bầu trời. Tiền quản gia bận rộn chỉ huy phó dịch mau
chóng gia cố lều, đem những cái lều ở chỗ thấp chuyển lên cao, đào rãnh
thoát nước xung quanh lều, gia phó Vân gia làm đâu ra đó, còn hai nhà
kia thì luống ca luống cuống.
Tiền quản gia đá cho Tề Thành đang
đứng đần mặt, ném cho hắn một cái lều, nếu không lát nữa mưa xuống, bệnh của Mã Thứ sẽ nặng hơn, nhưng Tề Thành không biết dựng lều, nắm lấy tay Tiền quản gia không buông. Lão Tiền còn nhiều chuyện phải làm, đâu rảnh giúp hắn, gạt tay Tề Thành ra, rống lên với mấy tên phó dịch Ngưu gia:
- Còn không chuyển hòm xiểng của chủ tử ngươi vào lều ở chỗ cao, đợi mưa tắm cho à?
Trình Xử Mặc đứng trên cao nhìn rõ, hỏi:
- Diệp Tử, vì sao gia phó nhà ngươi đều biết phải làm gì, còn nhà ta như lũ ngốc, chạy loạn lên?
Vân Diệp không trả lời, y xuống dốc tới trước mặt Tề Thành, rũ lều ra, lắp
khung, khung lều của Vân gia đều là ống sắt rỗng do lá thép cuộn thành,
trên đầu có khớp, chỉ cần lắp đúng khớp với nhau là được, trên vải được
quét lớp sơn dày, khả năng chống nước cực tốt. Lều vừa vặn che phủ cái
xe đẩy, Tề Thành không nói gì cả, chắp tay với Vân Diệp rồi chui vào
trong lều chăm sóc Mã Thứ, có thể sống sót dưới một chùy của Lão Giang
có thể coi là vận may nghịch thiên rồi.
Một trận cuồng phong thổi qua, bụi đất cuốn lên, trời đất mù mịt, lán ngựa dựng tạm bị cuồng
phong cuốn mất nóc, đám phó dịch chạy ra hò hét tác chiến với cuồng
phong, vải dầu gặp gió, không sao cố định được. Trình Xử Mặc nhìn mà bực mình, xông ra chỉ một tay đã ấn vải dầu sắp bị gió thổi đi xuống đất,
lập tức có phó dịch Vân gia cầm đinh gỗ tới, vài ba phát búa đac cố định xong. Hai tay Trình Xử Mặc bắp cuộn lên, vải dầu căng gió cũng bị y lắp vào chỗ, không còn gió nữa, chiến mã lập tức yên tĩnh lại, Trình Xử Mặc cười ha hả, gồng tay khoe cơ bắp với Vân Diệp và Ngưu Kiến Hổ, đáp lại
hắn là hai ngón giữa giơ lên trời.
Vượng Tài đi đâu rồi? Vừa rồi
không thấy bóng dáng nó đâu, Vân Diệp sốt ruột, hoảng hốt tìm khắp nơi,
phát hiện ra trong lều của đám nha hoàn có một cái đầu ngựa thò ra,
không phải Vượng Tài thì ai, mồm còn nhai nhóp nhép, thấy Vân Diệp nhìn
mình, há miệng hí một tiếng coi như đáp lại.
Khi tia chớp di
chuyển chiến trường tới đỉnh đầu, đi kèm với nó là mưa đổ xuống như
trút, hạt mưa trắng sáng đập lên lều như gõ trống, qua thời khắc bận
rộn, trại khôi phục bình yên, trạm canh đặt ở ngoài cũng rút lại đại bộ
phận, chỉ còn số ít cảnh giới.
Trời đã tối, hẳn hôm nay Đơn Ưng
không về, Vân Diệp không lo, với một tên mười tuổi đã giết người, nếu
thua trong tay tên địa đầu xà kia thì mới là đáng đời.
Đợt mưa
rào rào qua đi, còn lại là màn mưa vô tận, mưa trên bình nguyên là thế,
tới rất nhanh nhưng không kéo dài được lâu, sấm rền tựa hồ đã tới chuyển tới cuối chân trời, tia sáng cuối cùng trong ngày cũng biến mất, mặt
đất chìm trong bóng tối, chỉ có mấy cái đèn chống gió trong trại phát ra ánh sáng vàng nhợt.
Tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới, Đơn Ưng
tay cầm đao như ma thần từ trong bóng tối xông ra, y phục dán sát trên
người, trận mưa lớn vừa rồi không rửa sạch máu tanh khắp người y, giọt
nước chảy dưới mép áo dưới ánh đèn biến thành màu đỏ quỷ dị, một cái đầu người treo dưới cổ ngựa, đao trong tay khẽ khua một cái, đầu người rơi
xuống chân Tề Thành.
Tề Thành nhặt đầu người lên, gật đầu với Đơn Ưng rồi dùng đại lễ tham bái, Đơn Ưng ngồi trên mình ngựa kiêu ngạo như con ưng vương đậu trên đỉnh núi.
- Ngươi giết thế nào vậy?
Vân Diệp rất ngạc nhiên về hiệu suất của hắn.
- Đánh từ tây sang đông.
- Giết bao nhiêu?
- Sáu ba.