Trường Tôn thị cũng cho rằng hoàng đế đã sai, do dự rất lâu mới nói:
- Nhị lang, thiếp cứ thấy chàng phái Ngụy Thiên Ngọc đi tiếp nhận Hàn
Triệt là sai lầm, chuyện này do Vân Diệp làm mới đúng, chàng biết y mà,
một khi chàng hạ lệnh là y chấp hành, không có chút do dự nào. Nhưng nếu giao cho Ngụy Thiên Ngọc, thiếp tin, nếu kẻ kia trốn thoát ngay trước
mắt y, y cũng mặc. Tuyệt đối không xen vào, chàng cứ khen y hiểu chuyện, thiếp thấy đó là tính rất xấu.
Lý Nhị vuốt chòm râu ngắn:
- Quan Âm tỷ sai rồi, ở vị trí nào lo chức phận đó, đấy là lời răn thiên cổ. Nếu như bất kỳ ai cũng có thể xen vào việc người khác, lệnh đưa ra
từ nhiều miệng, quốc gia sẽ hỗn loạn, Vân Diệp hiểu đạo lý này, cho nên
chỉ cần không phải việc của mình thì y không hỏi tới, đây là tính tốt,
không phải là khiếm khuyết. Cho dù những người kia không thể làm tốt hơn y, nhưng chuyện trong thiên hạ không thể dựa vào một người, nhìn khắp
cổ kim, người hoặc hoàng đế làm thế đều không có kết quả tốt.
Trường Tôn thị bái tạ thụ giáo, đặt ấm trà ở chỗ thuận tay của Lý Nhị
rồi khom người lui ra, vào màn rồi mới thở dài, Vân Diệp phải an bài thế trận cực lớn, mạo hiểm mới bắt được Hàn Triệt, nói rõ hắn không phải
hạng tầm thường, Trường Tôn Xung chỉ bị hai con ưng tập kích đã khốn
đốn, chẳng lẽ Ngụy Thiên Ngọc lợi hại hơn Trường Tôn Xung?
Bà quá hiểu tính khí Vân Diệp, chỉ cần chấp hành xong mệnh lệnh là rút
lui, tuyệt đối không tham quyền cố vị, lần này nếu Hàn Triệt chạy mất,
bệ hạ vì thể diện sẽ không bảo Vân Diệp đi bắt nữa, cái họa này không
trừ, Trường Tôn thị không yên tâm, vì chúng sẽ ra tay với nhi tử của
mình, khơi lên dã tâm của các vương gia với ghế thái tử, không thể được, Trường Tôn thị về điện Lưỡng Nghi, vội vàng viết một phong thư, mong
Vân Diệp không hoàn toàn buông tay.
Thư của hoàng hậu còn trên đường thì Vân Diệp đã bàn giao xong, Ngụy
Thiên Ngọc kiêu ngạo coi toàn bộ lời dặn dò của Vân Diệp như gió thoảng
bên tai, Ngụy Thiên Ngọc xuất thân từ đại tộc Tấn Dương, làm hắn coi
thường loại quý tộc mới nổi như Vân Diệp, vì cho rằng công lao của bọn
họ là may mắn mà thôi.
Hàn Triệt bị trói như cái bánh tét, cho vào lồng sắt, cười tạm biệt Vân
Diệp, chẳng thấy chút buồn bã nào, không giống tù phạm, mà giống đế
vương tự chịu phạt.
Cái roi chưa bao giờ rời tay của Ngụy Thiên Ngọc quất chát lên mặt Hàn
Triệt, hắn cực kỳ căm ghét khuôn mặt thanh tú đó, Vân Diệp nhíu mày định nói thì nghe thấy Hàn Triệt cười bảo:
- Vân huynh, hôm nay hai ta từ biệt chẳng biết bao giờ mới gặp lại, hãy
bảo trọng, chuyện nhỏ nhặt này không cần bận tâm, một roi hôm nay ngày
sau hắn phải trả giá gấp ngàn lần, chuyện nhỏ mà thôi.
Vân Diệp không nói nữa, chỉ chắp tay xoay người đi, đối loại người coi
như đã chết như Ngụy Thiên Ngọc chẳng cần để ý, chẳng biết hắn còn sống
tới được Trường An không.
Ngụy Thiên Ngọc đi rồi Vân Diệp cũng thu dọn hành trang chuẩn bị về
Trường An, chuyện bán đất đã ủy thác cho Hà Thiệu, giao dịch với thương
nhân nên để thương nhân làm là hơn. Trường Tôn Xung ta tiếp nhận toàn bộ thủy tặc, trong ba năm tới bọn chúng phải lao động khổ sai, lúc đó còn
bao kẻ sống được phải xem có nghe lời hay không.
Cuộc chém giết cuối cùng ở Nhạc Châu tiến hành trước mặt bách tính, đó
là công việc của Vân Diệp, tới giờ ngọ ba khắc, tất cả đầu mục thủy tặc
bị chặt đầu, lấy vôi ướp, đội thuyền mang đi khắp Động Đình Hồ một vòng, đi tới đâu đám thủy tặc nhỏ lẽ đều tan tác, thế là trên Động Đình Hồ
không còn chuyện thủy tặc quấy nhiễu nữa.
Đông Ngư điều khiển thuyển lớn, men dòng Đại Giang mà đi, bốn xung quanh là thuyền lớn nhỏ, cột buồm tung bay cờ soái chữ Vân cực lớn, rất uy
phong.
Thuyền vào cửa sông liền nghe thấy một câu chuyện kinh người, một võ
tướng mặc quan phục tứ phẩm bị người ta treo ở cửa đông thành Lạc Dương, toàn thân trên dưới trừ đầu lâu nguyên vẹn, xương sườn chưa gãy thì
xương cốt chỗ khác bị chùy đập nát, khuôn mặt kinh hoàng, vặn vẹo, xem
ra xương cốt bị đập nát khi hắn vẫn tỉnh táo, người chưa chết, nhưng chỉ biết há miệng kêu gào.
Đó là Ngụy Thiên Ngọc, ba trăm người đi theo không thấy tăm tích đâu,
tin dữ truyền về Trường An, đế phẫn nộ, lệnh Bách kỵ ti lùng sục khắp
thiên hạ, thề băm xác tặc nhân thành vạn mảnh.
Vân Diệp trốn trong khoang thuyền chơi cờ năm quân với Tiểu Linh Đang,
cược cởi quần áo, cờ vây thì y không phải đối thủ của Tiểu Linh Đang,
may là nàng không thông thạo cờ năm quân, Vân Diệp thừa cơ thắng mấy
ván, nhưng khi Tiểu Linh Đang chỉ còn yếm ngực và quần lót lại thể hiện
thần uy, vài ván Vân Diệp đã chẳng còn chút quần áo nào, nam nhân trần
truồng không phải thứ tử tế, đó là câu ngạn ngữ xưa, mang tiếng xấu rồi
còn khách khí gì nữa, làm chuyện xấu tới cùng luôn.
Mỗi lần ân ái với Tiểu Linh Đang đều để lại dư âm vô tận, vóc người nàng nhỏ nhắn, bờ vai xinh xinh, cái eo gọn gàng, nhưng đừng nhầm chính thế
càng làm nổi bật cặp mông tròn vênh vểnh, hai bầu vú nảy nở tròn căng,
khi nàng mặc y phục không bao giờ nhận ra điều này, nên Vân Diệp thích
nhìn nàng lõa thể thích nhìn khuôn mặt đỏ rực như lửa của nàng khi bị
mình ngắm nhìn, thích nghe tiếng van vỉ chực khóc của nàng.
Tất nhiên y càng thích lúc mình tấn công điên cuồng, Tiểu Linh Đang
không kìm được khoái cảm xung kích cơ thể, vẫn thẹn thùng nhẫn nhịn,
tiếng rên siết cố kìm nén đó càng mê người, Tiểu Linh Đang là mỹ nhân
sinh ra cho người ta yêu thương và dày vò. Mưa tan mây tạnh rồi ôm thân
thể mịm màng của nàng trong lòng, nghe tiếng nàng thở, cảm nhận tiếng
tim nàng đập, vuốt ve làn da ngọc của nàng …
Vân Diệp vừa mân mê cái ấm sứ trơn mịn vừa tưởng tượng làn da của Tiểu
Linh Đang, nước dãi chảy dài không biết, làm Tiểu Linh Đang không dám
tới thay nước mới cho y …
Hạm đội chẳng có thời gian dừng ở Lạc Dương, Lưu Nhân Nguyện lên bờ tới
phủ đô đốc đổi văn thư, Vân Diệp ở trên truyền làm bậy, bất kỳ ai muốn
gặp hầu gia, Lưu Tiến Bảo chỉ có một câu:
- Hầu gia bị phong hàn, không tiện tiếp khách.
Người của phủ đô đốc không gặp, thứ sử Lạc Dương không gặp, người hình
bộ cưỡi khoái mã tới cũng không gặp, tóm lại Vân Diệp quyết định không
gặp ai hết, trên thuyền chở đầu phú thuế Lưỡng Hồ, không ai dám lên
thuyền.
Khi hạm đội vào Hoàng Hà, bên bờ không ngừng có khoái mã chạy dọc bờ
gọi, nhìn cờ vàng cắm sau lưng thì biết là tín sức của hoàng gia, bảo
Đông Ngư đi đếm số móng rồng, năm móng thì gặp, còn ít hơn chỉ là thân
vương phiên vương, không cần dừng lại, dừng lại là phiền toái lớn.
Đông Ngưng ú á ú ớ lắc mông, bảo đi đếm mấy móng mà không đếm được, đúng là ăn hại.
- Hắn nói trên cờ có một con chim lớn, đuôi rất dài, rất đẹp.
Nhân Hùng ở bên Đông Ngư lâu nhất phiên dịch giúp, Vân Diệp mới hiểu là tín sứ của hoàng hậu, không gặp không hay.
Đón tín sứ lên thuyền, thấy hắn lấm lem bùn đất, quỳ rạp xuống, thở hồng hộc nói:
- Vân hầu, nương nương có tin gấp tám trăm dặm.
- Xảy ra chuyện gì, ta sắp tiến kinh rồi, chuyện gì khiến nương nương nóng ruột như thế?
Vân Diệp vờ không hiểu, tín sứ nói năng lẫn lộn kể rõ sự tình.
Đội ngũ của Ngụy Thiên Ngọc vừa mới rời Động Đình Hồ liền bị một đám áo
lam tập kích, nói tập ích cũng không chuẩn xác lắm, đám người áo lam đeo mặt nạ bao vây bọn họ, Ngụy Thiên Ngọc bị hai tên khổng lồ bắt sống, hộ vệ liều mạng chiến đấu, nhưng không địch lại, bị người ta đánh cho chạy tán loạn, tội tù bị bắt đi, hộ vệ ngay cả thời gian giết tội tù cũng
không có, nay bị quan phủ đương địa giam trong ngục đợi sau thu xử
quyết, đó là do hoàng đế hạ lệnh, dù là đại tộc Tấn Dương cũng không
tha.
Sau đó cổng thành Lạc Dương xuất hiện tấm thân tàn tật của Ngụy Thiên
Ngọc, thiên hạ chấn kinh, từ đô đốc tới trưởng sử Lạc Dương đều bị đình
chức đợi tra xét.
Nghe hết ngọn ngành Vân Diệp thắc mắc:
- Những chuyện đó liên quan gì tới ta, phú thuế trên thuyền không thiếu một xu, ta mang tới Trường An là xong việc.
- Hầu gia, ngài cứ xem thư của nương nương trước thì hơn.