Đường Chuyên

Chương 45: Q.17 - Chương 45: Khúc ca trở về




Xem ra người định sống hưởng thụ không phải chỉ có mình, trước kia Phòng Huyền Linh không quan tâm tới việc nhà cũng hỏi tới chuyện hiệu thuốc. Đỗ Như Hối ăn mặc không khác gì chưởng quầy bán lương thực. Mấy năm qua thêm nhiều luật pháp, chuyện gì cũng có quy củ tuân theo, chính trị nhẹ nhàng hơn nhiều, chỉ là không biết Vân Diệp thấy nắm cát rời thế này có sốt ruột không?

Tới hẻm Hổ Khiêu, đại đội nhân mã lại lần nữa cắm trại, hiện không lo tới tiếp tế nữa, quan phủ đương địa tặng vô số rau xanh lợn dê, tới Quan Trung giàu có, tất nhiên thuận lợi.

Lão Tiền tới, thấy Vân Diệp khóc lớn một trận, báo cáo với Vân Diệp chuyện trong nhà, sau đó lần lượt bài kiến lão nãi nãi và Tân Nguyệt. Đám Tiểu Nha đã như bầy ong ùa tới xe ngựa Lão Tiền mang đến, tìm đồ của mình.

Lão Trang không tới, nghe nói gần đây trong trang không yên ổn, tối luôn có trộm, đặt bẫy mấy lần không bắt được, Lão Giang đã nổi khùng, chuẩn bị dùng tới nỏ cứng, bất kể sống hay chết đều phải tiêu diệt toàn bộ gian tặc trước khi chủ gia về.

Đại nhi tử của Hứa Kính Tông tới bái kiến Vân Diệp, vì hôn sự của hắn và Tiểu Đông đã xác định vào năm nay, sau khi Tiểu Nha xuất giá sẽ tới chúng, chuyện này thương lượng từ mấy năm trước rồi, Hứa Ngang đều là nhân tài xuất chúng giống phụ thân, Tiểu Đông nhìn thấy lần đầu đã thích mê.

- Vân hầu, con ta ra sao? Không phải ta tự khen chứ trong thư viện Ngang Nhi cũng là nhân tài hàng đầu, năm nay ra ngoài làm quan, tương lai tiền đồ vô lương, nên của hồi môn không thể ít. Tiểu Nha tiểu nương tử làm vương phi thì không dám so sánh, có điều không thể ít hơn hai vị tiểu nương tử trước.

Hừa Kính Tông biết Vân Diệp là loại hàng gì, loại yêu cầu mất hết tư cách này với người khác là vô lễ, nhưng Vân Diệp thích, nói rõ trương mặt hơn ợm ờ ám thị sau lưng.

Hứa Ngang rất xấu hổ vì hành vi của phụ thân, đỏ mặt cúi đầu xuống, nấp ở bên không nói gì, Vân Diệp lại cười ha hả:

- Đình Phong, ngươi không cần xấu hổ, ta và phụ thân ngươi là tri giao bao năm, nói chuyện thế này mới là lời của người trong nhà. Phụ thân ngươi ở thư viện thanh liêm như nước, hẳn không tích góp được bao nhiêu gia sản, lúc này không bắt chẹt ta thì bắt chẹt ai, ngươi đi đi, đám Tiểu Đông ở lều sau, mặc dù hôn sự của các ngươi đã định, đây vẫn là lần đầu gặp mặt, đi đi, Vân gia không nhiều quy củ như thế.

Tiểu Nha, Tiểu Nam, Tiểu Tây, Tiểu Bắc từ lâu muốn xem tỷ phu trông như thế nào, nhất là Tiểu Nha kéo Hứa Ngang đi gặp Tiểu Đông ngượng ngùng, bị Tân Nguyệt tức giận đánh cho một cái.

Hứa Kinh Tông đắc ý cực kỳ, coi trà làm rượu uống liền ba chén:

- Ta thực sự muốn về thư viện, còn nhớ ( Trinh Quan kỷ yếu) không? Bệ hạ đem chuyện biên soạn giao cho ta, còn cả ( vũ đức) nữa, thế là ta lấy cớ trung thư thị lang nhiều chuyện, e không thể đảm nhiệm được, thỉnh cầu làm viện phán thư viện Ngọc Sơn, bệ hạ đã đồng ý, nên lão phu lại quay về.

- Đây là chuyện tốt, ta cũng định ăn lương không mấy năm, hiện giờ triều đình đấu đá dữ dội, tâm tư của bệ hạ cũng khó lương. Nấp vài năm cũng tốt, hai cuốn sách này làm xong, thế nào ngươi cũng có tước vị, nếu không dù quan chức hiển hách, thấy hậu bối vẫn phải thi lễ thì khó coi lắm.

Không được phong tước là vết thương lòng của Hứa Kính Tông, những năm qua bệ hạ coi rất chặt chuyện phong tước, từ hầu tước trở lên năm năm qua chưa từng có thêm một ai, ngược lại công tước, hầu tước rủ nhau ngã ngựa rất nhiều. Hiện giờ tước vị rất có giá, nếu không xuất thân ti tiện như Hồng Thành sẽ chẳng có ai thông gia, đại nữ nhi bị Cẩu Tử lừa mất, hai nữ nhi còn lại đều gả cho hào môn. Cẩu Tử thời gian qua cũng phiền não, có điều vì có công lao hộ vệ Ngụy vương, kiếm chức giáo úy không thành vấn đề.

- Không giấu gì Vân hầu, vận số ta không tốt, năm xưa theo bệ hạ lúc còn là tiềm đế công tích không rõ, bỏ lỡ phong thưởng khi đăng cơ, sau này muốn tiến thêm một bước càng khó. May mà tích được quan hệ ở thư viện, lão phu cũng cho rằng nếu làm tốt hai việc này, phong nam tước thế nào cũng có. Vân hầu xuất thân tốt, lại có điềm lành chống lưng, đâu biết chuyện phong tước khó khăn thế nào.

Sắp về tới Trường An rồi, mọi người đều đang chuẩn bị, thợ sơn đang quét vang lên loan gia, y trượng của Vân gia sắp mốc meo rồi, Tân Nguyệt không cho người khác cơ hội đụng vào, tự mình cầm bút lông chấm sơn vàng tu bổ từng chút một. Đám Tiểu Đông lai lịch quỷ dị, lão nãi nãi và Tân Nguyệt không cho chúng đụng vào, phu quân nhận đám muội tử này không sao, cho của hồi môn cũng được, nhưng thứ liên quan tới địa vị, chúng đừng mơ hưởng được chút nào.

Trong lòng lão nãi nãi, cái nhà này trừ Vân Diệp, Đại Nha, Tiểu Nha là cháu ruột của mình, còn lại đều không tính.

Tới cửa núi, gió rất lớn, thổi cờ bay phần phật, khí lưu tới từ bình nguyên Quan Trung từ thông đạp chật hẹp này sẽ tới thẳng Hán Trung ẩm ướt.

Vượng Tài đột nhiên trở nên kích động, cào vó hí không ngừng, Lý Nhị bực mình quay đầu lại phẩy tay với Vân Diệp, ý bảo y có thể cuốn xéo rồi, rời cửa núi là huyện Lam Điền, đứng ở đây có thể nhìn thấy đỉnh Ngọc Sơn, Vương Tài ngửi thấy mùi quen thuộc, sao kiềm chế được.

Vân Diệp toàn thân giáp trụ, ngồi trên ngựa thi lễ với Lý Nhị, sau đó buông lỏng dây cương, Vượng Tài vui sướng hí dài, chân sau đứng lên, người lao đi, đây là phương thức xuất phát của nó.

Phòng Huyền Linh chỉ Vân Diệp phi nước kiệu:

- Bệ hạ, nhìn họ, vi thần đột nhiên cảm thấy bản thân đã già, nhớ năm xưa theo bệ hạ chinh chiến thiên sơn vạn thủy cũng chẳng thấy mệt, giờ chỉ cưỡi ngựa đi năm mươi dặm mà xương cốt toàn thân đau nhức, đúng là tuổi tác không tha người.

- Hà hà, Phòng khanh, bước chân chinh chiến của chúng ta mới bắt đầu thôi, đừng có nói già, khi chấm còn có thể mặc giáp chiến đấu thì không tùy tiện nói tới già, sau khi trở về chúng ta xẻ thịt gấu ăn, nhất định làm khanh khôi phục sự oai hùng ngày nào. Mã thuật của Vân Diệp cũng tầm thường thôi, chẳng qua dựa vào con ngựa thông minh mà khoe khoang, đám chinh chiến bao năm như chúng ta lại kém một tên hậu bối ư, nực cười.

Xích Ký bảo mã của Lý Nhị sớm khó chịu sự vênh váo của Vượng Tài, thường ngày toàn là nó chạy trước tiên, cảm giác dây cương mình được thả ra, lập tức hí dài lao đi, Nghiêm Tùng, Đoàn Hồng bám sát, một đại đội thị vệ lập tức dàn đội hình xuất phát.

Phòng Huyền Linh cười lớn vung roi quất chiến mã của mình:

- Đi thôi.

Tức thì khói bụi cuồn cuộn hướng về bình nguyên.

Chạy trên đường đất luôn là điều Vượng Tài yêu thích nhất, ngoại trừ không mang hàm thiếc thì nó không khác gì chiến mã khác. Vân Diệp không muốn lắp hàm thiếc cho Vượng Tài, cho nên nó vừa chạy vừa hí vô cùng vui vẻ.

Xích Ký của Lý Nhị là con hãn huyết bảo mã chân chính, Vượng Tài không chạy nhanh hơn được, có điều so bì thông minh thì mười con Xích Ký cũng không bằng Vượng Tài. Chuyện lấy răng cắn mông Xích Ký, nó làm không chỉ một lần, nó ghen tỵ màu lông cực thuần Xích Ký, thấy Vượng Tài cố ý giảm tốc độ, Vân Diệp biết ngay chuyện chẳng lành, cái con này sắp dở trò xấu, nếu làm Xích Ký hoảng sợ, Lý Nhị ngã xuống thì mình nếm đủ.

Kéo dây cương quay đầu Vượng Tài về hướng đường nhỏ, con đường này thông tới Ngọc Sơn, Lý Nhị muốn tới Trường An, không đi con đường này, Vân Diệp nghe thấy Lý Nhị hô lớn :" Vô xỉ!" Vờ không nghe thấy, thoáng cái đã không thấy đâu.

Lý Thừa Càn dẫn quan viên nghênh giá ở Thập Lý đình, Lý Nhị không thể chơi cùng Vân Diệp, hậm hực chạy theo đường lớn, quốc lễ quan trọng hơn.

Không có đối tượng để khoe khoang, Vượng Tài không dốc sức chạy nữa, như một con chó ngửi đông lại ngửi tây, còn đái một bãi gữa đường, quay đầu lại muốn ngửi, bị Vân Diệp ép đi về phía trước. Người càng lúc càng nhiều, Vân Diệp nhớ ba năm trước nơi này còn là chỗ cây cỏ hoang sơ, sao giờ nhiều người như thế.

Nhà nào cũng là nhà gạch mộc, có được chút gạch nung là nhà giàu có rồi, so với Vân gia trang tử còn kém quá xa, viện tường cao tới ngực, có thể nhìn thấy hết bên trong. Nam nhân không có ở nhà, một phụ nhân trẻ tuổi đang cho con bú ngẩng đầu lên thấy một phủ quân toàn thân khải giáp hứng thú nhìn vú mình, con ngựa quái đản kia còn không ngừng nhai miệng làm vẻ mặt bỉ ổi, thẹn thùng phì một cái, che vạt áo lớn tiếng gọi bà bà.

Một phụ nhân áo xanh cầm chổi ra cửa chửi bới, tiếng Quan Trung thân thuộc làm Vân Diệp thiếu chút nữa rơi lệ, quay đầu ngựa bỏ chạ lĩnh giáo sự lợi hại của phụ nhân Quan Trung lâu rồi.

Có câu "thiếu bất quất quan, lão bất nhập xuyên", ý là thiếu niên đừng rời quan tác chiến, nói không chừng sẽ vùi thây nơi hoang dã, già rồi không tiện vào Xuyên, nơi đó đường đi hiểm trở, khi đó khó được chôn xác ở quê hương. Quan Trung là nơi gửi hồn phách của Vân Diệp, vô cùng quyến luyến mảnh đất này.

Thời thiếu niên đã rời quan tới thảo nguyên tác chiến, ném sinh tử sau đầu, nay có thể bình an trở về, tất nhiên phải cảm tạ trời cao chiếu cố.

Vượng Tài chết tiệt nhân lúc Vân Diệp thương cảm ngậm váy hoa của nhà người ta treo trên dây thừng rồi bỏ chạy, nhai vài cái lại nhổ ra, còn dẫm mấy cái, không ngon chút nào. Toi mạng, một tiểu nương tử beo béo để tóc khuê nữ tức thì khóc rống lên, Vân Diệp vội ném cho nàng một ngân tệ, dẫn thứ tai họa Vượng Tài chạy về Vân gia trang.

Lưu Tiến Bảo cùng gia tướng khó khăn lắm mới đuổi kịp hầu gia, người và ngựa đều đẫm mồ hôi, Vượng Tài không chạy đua được với Xích Ký, nhưng so với đám Lưu Tiến Bảo thì nhanh hơn quá nhiều.

Nhiều người một cái là Vượng Tài liền đắc ý, cố ý đá con trâu già kéo xe một cái, hoặc đuổi một con chó tới không còn đường thoát là lạc thú của nó, thế này không cưỡi nổi nó nữa, Vân Diệp tháo cương, mặc cho Vượng Tài nghịch ngợm, lên con ngựa dự bị của Lưu Tiến Bảo, thong thả về nhà.

Không chỉ Vượng Tài và Vân Diệp thư thái, Lưu Tiến Bảo cũng nước mắt lem nhem, bà nương xấu của mình và khuê nữ không biết ra sao rồi, càng gần nhà, càng nói ít.

- Về nhà cả đi, mai tới phủ lĩnh thưởng, mỗi người hai mươi kim tệ, ai đi Lĩnh Nam đều có.

Vân Diệp nhìn thấy tấm biển quen thuộc, lớn tiếng tuyên bố giải tán.

Lời vừa dứt bên cạnh không còn ai nữa, tên chó má Lưu Tiến Bảo chạy nhanh nhất, tên này coi bà nương xấu trong nhà thành bảo bối, ra sức quất mông ngựa, hận không thể vào nhà ngay lập tức.

Đi qua tấm biển, Vượng Tài còn có thể diện hơn Vân Diệp, hí một cái, liền có lão gia gia ngồi ở chân tường hỏi bạn:

- Có nghe thấy Vượng Tài gọi không?

Thấy bạn gật đầu, liền kích động đứng lên, một con ngựa màu mận chín chạy qua, ngậm một miếng rau trên gian hàng rồi nhổ đi, chủ quán không biết Vượng Tài đang định cầm đòn gánh đánh, liền bị lão gia gia quát:

- Ngươi đánh thử cho ta xem, đây là Vân gia trang tử, chính chủ về rồi.

Sau đó ôm lấy cổ Vượng Tài khóc nức nở, hơn ba năm qua Vân gia trang tử không có chủ, tiếng cười trong trang đều ít đi rất nhiều.

- Vương Tam, Vương Tam, ta thấy ngươi đổi tên là Vương Bát cho rồi, còn không mau hâm nóng rượu, quy củ này người bán rượu trước kia đều biết, tới lượt ngươi chẳng hiểu cả, cho ba nắm quả khô một năm hoa quế, nếu ngươi dám bớt xén thì đừng tới Vân gia trang nữa.

Một thằng bé đã tuổi choai choai vội tới dạy đệ đệ muội muội gãi bụng cho Vượng Tài, Vân Diệp biết tình Vượng Tài nên đã cho đầy tiền vào túi trước cổ, nhìn nó cầm đầu dẫn một đám trẻ con đi ra chợ kiếm đồ ngon để ăn.

Lão nhân gia nhìn thấy Vân Diệp khom lưng vấn an:

- Hầu gia có khỏe không ạ? Lão nãi nãi, phu nhân và tiểu công tử có khỏe không ạ?

Vân Diệp xuống ngựa nâng lão nhân lên:

- Mọi người khỏe cả, Vượng Tài nóng ruột nên về trước, tổ mẫu và các phu nhân ở ngay đằng sau.

- Hầu gia lần này về nhà có đi nữa không?

- Biển khơi yên bình, cả nước không giặc, ta hẳn là có thể thoải mái vài năm.

Không đám không được, cả một đám đông quây tới rồi, đều là trang hộ nhà mình, phải cho họ cái tin chuẩn xác để yên tâm.

- Thế là tốt rồi, thế là tốt rồi, biên cương không có chiến sự là tốt, hầu gia vị nước chinh chiến không ngừng, nên thanh nhàn vài năm.

Nói xong câu này quay lại hô lên với trang hộ:

- Hầu gia về rồi, không đi nữa.

Vân Diệp mỉm cười đi qua đám đông, nhìn thấy Lão Giang tóc trắng bạc phơ và Lão Trang ngày càng già, còn chưa nói, Lão Trang đã quỳ xuống:

- Khởi bẩm hầu gia, sau khi người đi trong phủ không yên, lão nô tổng cộng bắt được bốn tên giặc Thổ Phồn nửa đêm lẻn vảo phủ, xử lý ra sao xin hầu gia chỉ thị.

- Chém, mang đầu tới trước mặt Lộc Đông Tán, nói với ông ta, hầu gia ta không lâu nữa sẽ tới bái phỏng.

Lão Giang, Lão Trang cùng lớn tiếng đáp:

- Vâng.

Cảnh này do Lão Trang chuyên môn an bài, Vân gia trang tử trầm lắng ba năm, nay chủ gia về, cần báo cho đám hàng xóm bất lương xung quanh một tiếng, đầu người là phương thức tuyên uy tốt nhất.

Họa kích biểu thị gia chủ thống quân bên ngoài vẫn cắm trên nóc Vân gia, có kẻ nào dám lén lút lẻn vào sẽ mang tội chết, chặt đầu là nhẹ nhất, đó là thông lệ Đại Đường bảo hộ gia đình tướng quân xuất chinh.

Đứng trước cửa là Ly Thạch và Vân cô cô, Vân Diệp khom người bái tạ bọn họ thời gian qua vất vả quản lý Vân gia. Lý Thạch nhìn Vân Diệp từ trên xuống dưới rồi gật đầu vào nhà, Vân cô cô ôm Vân Diệp khóc không ra tiếng.

Đỡ cô cô rất béo tốt phúc hậu vào nhà, phó dịch trong sân tụ tập đầy đủ, cùng cung nghênh gia chủ về nhà, Vân Diệp nói một tiếng :" Thưởng!", liền qua trung môn, cô cô thẩm thẩm ở lại nhà liền khóc rầm rĩ, xen lẫn vào đó là tiếng cáo trạng, Vân Diệp ngồi trên ghế mỉm cười nghe họ than vãn, thực ra toàn là chuyện vun vặt trong nhà, giờ nói ra với y chỉ là cách thổ lộ tình cảm mà thôi.

Hầu gia về rồi, vì còn mang quân vụ trên người nên lá cờ soái mang chữ Vân cực lớn được đám Lão Trang kéo lên, biểu thị gia chủ đang ở trong phủ.

Lá cờ làm Vân gia trang tử chớp mắt sống lại, phó dịch ra ngoài mua bán, mặt mày hớn hở, kiêu ngạo không sao che dấu được, câu chuyện từ miệng Lưu Tiến Bảo truyền ra đã lan khắp trang.

Cái gì mà hầu gia ở Nam Hải bình định mấy chục quốc gia, cái gì mà khi Liêu Đông nguy cấp vạn lý tri viện, ba ngày hạ được kiên thành mà đại quân vây công nửa năm, hầu gia dựa vào ba chiếc thuyền giết hết hải tặc hung ác trên biển, v..v..v.. Một tấc lên tận trời, có điều hiệu quả cổ vũ lòng người cực tốt.

Người của Vân gia lại lấp đầy phủ, phủ đệ tĩnh mịch lâu ngày khôi phục sự huyên náo chó chạy gà bay ngày trước, Tiểu Nha không thích làm áo cưới, đem áo cưới sắp thêu xong ném cho thẩm thẩm rồi lên cơn chạy đi chơi, nãi nãi định mắng, Vân Diệp ngăn lại, thời gian nàng sống vô tư vô lo không còn nhiều nữa, cứ để nàng vui vẻ vài ngày.

Tiểu Nha chạy ra ngoài chơi nửa ngày rồi về nhà, tiếp đó không rời Vân Diệp nửa bước, bất kể ca ca đi đâu nàng cũng theo, tới tối đi ngủ mới lưu luyến rời đi trong ánh mắt hăm dọa của Tân Nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.