Hứa Kính Tông tới ăn chực phì cười nhạo báng Lão Trình, không biết tên này
làm gì mà một năm đã thành trung thư thị lang, vọt lên thành đại lão
triều đình.
Trình Giảo Kim lừ mắt:
- Ngươi chỉ giỏi vỗ mông, dựa vào một bộ ( Trú Tất Sơn đại thắng phú) mà leo lên có tư cách gì mà cười nhạo lão phu.
Hứa Kính Tông không giận:
- Trình công nói câu đó vô lý quá, mọi người đều kiếm quan chức, ta dựa
vào một bài văn vỗ mông được thánh sủng, chẳng có gì mất mặt, cổ nhân
nói rất hay, học thành văn võ nghệ bán cho nhà đế vương, hiện giờ ngài
suốt ngày chỉ huy nhạc đội thì có thể diện lắm chắc? Ta dựa vào văn
chương, Ngưu công dựa vào chiến công, ngài dựa vào nhạc đội, Vân hầu dựa vào tình cảm, đều là vỗ mông cả, không phân cao thấp.
- Vừa rồi ngài nói không giúp ai cả là có thể đặt mình ngoài cuộc, thật
thế sao? Ngài còn lên chiến trường kiếm được việc chỉ huy nhạc đội,
nhưng nhìn Lý Tịnh thì biết, ông ta ở Trường An sống thê thảm vô cùng,
đoán chừng ngay cửa cũng chẳng dám bước ra, chỉ cần lộ chút tâm tư muốn
quân quyền, nhất định có người cầm kim bài ra chặt đầu ông ta, đó là cái kết cục của người muốn đặt mình ngoài cuộc.
- Vân hầu và bệ hạ, thái tử, hoàng hậu tình cảm sâu nặng, né tránh chút
có thể, nhưng hoàn toàn đặt mình ngoài cuộc có hiềm nghi đầu cơ, Vân hầu làm rất thông minh, đã trốn đi rồi, thấy bệ hạ xuất chinh vẫn không cầm lòng được nhảy ra giúp, dù mang tới phiền phức cho bản thân.
- Trong mắt bệ hạ, Vân hầu đem tình cảm đặt trên được mất, tình cảm này
còn quý hơn trung thành, hoàng gia thiếu cái gì, chỉ thiếu loại tình cảm này, chỉ cần đảm bảo tình cảm vẫn còn là không cần kiêng kỵ gì hết.
Trình công, kiến giải của cái tên chuyên viết văn vỗ mông này thế nào?
Ngưu Tiến Đạt gật đầu giơ ngón tay cái lên tỏ ý khâm phục, Trình Giảo
Kim nghĩ một lúc cũng đồng ý, Hứa Kính Tông hài lòng cầm bát lên ăn
tiếp.
- Lão Hứa vừa rồi nói đúng là một đạo lý lớn, nhưng thực sự ta không
nghĩ xa như thế, khi ấy Ngụy vương lên thuyền bị ta đuổi xuống, xung
phong nhận chuyện này, chỉ nghĩ giúp Ngụy vương tận hiếu đạo, không ngờ
có cái lợi này.
- Ha ha ha, chuyện chỉ cần đi theo tình cảm thì thế nào cũng sẽ tới con
đường chính xác, nếu nghĩ quá nhiều thì không thể làm hoàn mỹ được, bệ
hạ cùng chư vị trên triều ai chẳng có con mắt lão luyện, nếu không xuất
phát từ lòng thành khó mà được họ thừa nhận, thế này rất tốt, ngàn vạn
lần cố ý đi làm, xen vào tính toán chỉ mang hiệu quả ngược.
- Hôm nay nói thế thôi, Vân hầu, ngài ra biển phát tài, về nhớ mang cho
nhà ta một phần lễ lớn, chẳng biết làm sao, thăng quan rồi mà chi dùng
trong nhà không đủ, lão bà than phiền mấy lần rồi, luôn muốn về Ngọc Sơn ở, không có tiền của thư viện, Trường An đắt đỏ sống không dễ.
Hứa Kính Tông đi trước, hắn biết có vài lời mình không nên nghe, tới làm tròn đạo nghĩa bằng hữu là đủ, không muốn xen quá sâu.
Vân Diệp sai người dọn dẹp bàn, mang nước ngâm chân lên, Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt cắn răng cho chân vào chậu nước nóng rửa chân, họ bị
lạnh, hương liệu khô nóng là quá đúng bệnh rồi, một cân hương liệu đun
nước, cho chân vào, hiệu quả trị liệu rất tốt.
- Đúng là tạo nghiệt, Lão Ngưu này, hai cái chân này coi như cả đời lập
công cho chúng ta, không ngờ tới hôm nay mới được khao thưởng, phải ngâm cho sướng, đừng lãng phí, ngâm tốt, có khi hai cái chân này đem ăn
được. Chậc chậc, tiểu tử, rốt cuộc ngươi mang về bao nhiêu hương liệu?
Đốt tiền thế này không sợ trời đánh à?
Ngưu Tiến Đạt nhắm mắt hưởng thụ cảm giác tê ngứa thấu tim, Lão Trình lải nhải làm ông ta bực mình, ném vải lau chân tới:
- Sao lắm mồm thế, thằng bé hiếu thảo tới miệng ông thành đốt tiền, già không nên nết.
Vân Diệp cười không đáp, ở bên giúp cho nước nóng vào chậu, thực ra vết
thương của họ gần như khỏi rồi, lúc này lấy hương liệu ra ngâm, có thể
hóa giải mệt mỏi, tối ngủ ngon hơn.
Tất cả đều vô cùng hài hòa ấm áp, chỉ là sau lều cứ truyền tới tiếng kêu của Trương Lượng, hỏng cả phong cảnh.
Hoàng đế khả năng thấy Trương Lượng còn cung kính, hoặc là tâm tình tốt, tám mươi quân côn đánh vào mông, nghe Lão Trình nói không hề nương nhẹ, mông không còn miếng thịt nào lành, chuyển lên trên, hoàng đế khai ân,
tránh hông yếu, đánh vào lưng hai mươi quân côn nữa.
Trương Lượng đã bị đánh thổ huyết, Lão Trình đoán chừng bị nội thương,
nếu không điều dưỡng tốt, chẳng sống được quá hai năm, sống hay chết chỉ trong một ý nghĩ của hoàng đế, chỉ cần không cho đắp thuốc chứng tỏ
muốn lấy mạng ông ta, nếu cho đắp thuốc coi như Trương Lượng thoát chết
rồi, về Trường An cùng lắm bị giáng tước, không phiền toái gì thêm nữa.
Lý Nhị không phải người tuyệt tình, tuy cực kỳ căm tức hành động của
Trương Lượng, nhưng niệm tình năm xưa ông ta thà chết không bán đứng
mình, ném vào một cái lều cũ, cho quân y đun thuốc mang tới, trị nội
thương, còn ngoại thương thì bỏ mặc.
- Ngưu bá bá, Trương Lượng dù sao cũng là mãnh tướng cùng bối phận với
người, sao vết thương cũng không chịu nổi, la hét thế này mất thể diện,
năm xưa tiểu chất bị đánh cũng không kêu gào thê thảm như vậy.
Vân Diệp hỏi Ngưu Tiến Đạt, về phần Lão Trình đang nghiên cứu xem trong
nước rửa chân cho những loại hương liệu nào, chép miệng, tựa hồ còn muốn uống nước rửa chân.
Lưu Ngưu chưa nói, Lão Trình xen vào:
- Ngươi hiểu cái rắm, bệ hạ không trị thương cho ông ta là vì trừng
phạt, trừng phạt phải có hiệu quả, nên Trương Lượng kêu gào là cầu xin
bệ hạ, nói mình biết sai rồi.
- Ngoài ra, hắc hắc, dạy khôn ngươi nhé, nhớ lấy, nội thương phải hét
lớn, như thế giúp khí tạng quay về chỗ cũ, Trương Lượng là quân nhân lâu năm, cái mánh này tất nhiên là biết.
- Tiểu Diệp, học lấy, cương cường là tốt, nhưng so với tính mạng thì
chẳng là cái gì, cầu xin tuy làm người ta khinh thường, nhưng giữ được
mạng mới nói cái khác được.
Lão Ngưu cũng dặn:
- Nhưng sách dạy, giàu sang không thể bất chính, Nghèo khó không thể
biến chất, quyền uy không thể khuất phục, chẳng lẽ là sai, theo lời Ngưu bá bá nói thì mỹ đức thời xưa không còn thích hợp nữa.
Trong ấn tượng của Vân Diệp hai vị này là hình mẫu đại trượng phu, sao cũng tán đồng hành động bỉ ổi của Trương Lượng?
Lão Trình, Lão Ngưu cùng cười lớn, cười xong Lão Ngưu nói:
- Tiểu tử, có biết lão phu và Trình bá bá của ngươi đều là hàng tướng không hả?
- Năm xưa Ngõa Cương sơn bị đánh tan, ta và Trình bá bá ngươi theo Vương Thế Sung kiếm cơm, tác chiến với quân Đường, bọn ta đều rất ra sức,
nhưng Tần bá bá của ngươi nói, không được, tên Vương Thế Sung này sắp
chiến bại rồi, chúng ta theo hắn không có kết quả tốt.
- Thế là khi Vương Thế Sung và bệ hạ tác chiến ở Cửu Khúc, Lão Trình nói mấy huynh đệ chúng ta chuồn thôi, mấy bọn ta chạy trăm bước, quay đầu
lại nói với Vương Thế Sung đang trợn tròn mắt: Hà công tiếp đãi, rất
muốn báo ân, nhưng công tính nghi ngờ, nghe lời gièm pha, không phải nơi phó thác, nay xin cáo từ.
- Nói xong bọn ta quất ngựa chạy tiếp, sợ Vương Thế Sung phái người truy bắt, ngươi nói xem, bọn ta lâm trận bỏ chạy có phải vô sỉ không? Tới
doanh trại quân Đường, mấy người bọn ta quỳ bài mà vào, đao phủ đứng như rừng, chỉ cần ai run tay một cái là cả đám huynh đệ thành ma ngay.
- Năm đó khuất nhục đổi lấy tước vị, người ta luôn nói anh hùng không
luận xuất sứ, Hàn Tin có cái nhục luồn háng, Tô Tần trước khi cầm ấn
tướng sáu nước cũng vô cùng tệ hại, người nói cái câu kia cũng chẳng
sạch sẽ.
- Năm xưa bọn ta một lòng muốn sống, tiểu tử, đừng xem thường Trương Lượng, mất đầu rồi mới thực sự là mất hết.
- Ba bá không hi vọng ngươi quá cương liệt, người cương liệt kết cục
không tốt, nhớ kỹ tương lại bất kể thế nào cũng phải giữ lấy tính mạng,
cho dù tất cả mọi người khinh bỉ ngươi, bọn ta cũng không khinh ngươi,
bất kể ngươi dùng cách gì cầu sống, bọn ta chỉ vui mừng, sống được là
mừng rồi.