Tiểu tử, nhân số thương tật trong quân người tăng vọt tới ba nghìn ba trăm người, dư ra hơn một nghìn người, ngươi thực sự định thành lập một thương hành hải vận?
Lưu Phương xem xong bảng thống kê, hỏi:
- Đúng thế, vãn bối nghĩ số tử thương của chúng trong trận này không đạt
tới dự đoán của đám ngu xuẩn trong kinh thành, vì tránh để chúng trông
có vẻ ngu xuẩn hơn, vãn bối quyết định tăng số thương tật, tiên sinh
xem, hiện giờ tốt rồi, chiến tử một nghìn năm trăm, thương tàn ba nghìn
ba, chiến lực của thủy sư Lĩnh Nam giảm mất ba thành, thế mới phù hợp
với thực tế chiến dịch, nếu chúng ta báo ít, nói không chừng bọn họ bảo
chúng ta nói láo, tới quân doanh đếm từng người một thì khó coi lắm.
- Không bằng thừa cơ để tướng sĩ tuổi cao giải giáp quy điền, thành lập
thương hành, chỗ Hà Thiệu có hơn trăm chiến thuyền Cao Ly, thêm vào thủy quân giải ngũ, đi vài chuyến là hồi vốn, lúc ấy vãn bối rút ra, ai dám
nói vãn bối nửa lời? Sau này thương tàn của thủy sư Lĩnh Nam có nguồn
sinh hoạt ổn định, trong lòng vãn bối cũng bớt day dứt.
Lưu Phương im lặng rất lâu, ra tới cửa mới nói:
- Làm bộ hạ của ngươi đúng là chuyện sung sướng, nếu như năm xưa lão phu
có bản lĩnh của ngươi đâu tới mức chạy tới chốn hoang dã sống đói kém ba mươi năm.
- Lưu tiên sinh, đừng đi vội, vãn bội có bản hiệp ước cần ngài ký.
Lưu Phương nghi hoặc đi tới, thấy Vân Diệp lấy ra mấy tờ giấy, bên trên chi chít chữ, định đọc thì Vân Diệp mất kiên nhẫn chỉ vào chỗ ký tên, sau
đó đóng dấu, chia ba bản, mình một bản, y một bản, một bản cho vào hộp.
Lưu Phương chẳng hiểu gì trở về phòng, xem kỹ rồi nước mắt ướt nhòe, trịnh
trọng đem hiệp ước đặt vào hộp gấm mình mang theo, đây là thứ đảm bảo
cuộc sống của con cháu sau này.
Khi hạm đối cập bến, quan phủ
Đăng Châu mượn từ các châu phủ khác vô số ngỗ tác, chuyên môn chỉnh
trang thi hài, xương cốt tán loạn cả, điều các ngỗ tác có thể làm là
ghép đủ xương của một người, những người này trước khi tử nạn là đồng
bào, sau khi chết chắc không so đo gì mấy cái xương với nhau.
Vân Diệp nhìn thi hài bị so đo so lại, cảm thấy đây là côn việc rất thú vị, những ngỗ tác lục lọi đống xương, trông như đang khảo cổ, chẳng thấy
chút bi thương nào.
Nhưng đợi những thủ hạ bị chiến tử của y được khiên lên bờ, trong lòng cứ như đeo thêm một quả cân, niềm vui cập bờ
tan biến hết, phải trốn thôi, một tướng quân mà khóc giữa ba quân như
đứa trẻ con thực sự không ổn.
Đánh trận xong rồi, Vân Diệp tự
thấy mình không còn tác dụng gì nữa, nhân lúc đại quân nghỉ ngơi, tránh
tới trang tử của Hà Thiệu ở Đăng Châu.
Khi đi mặt đất tiêu điều, nay về cỏ cây xanh um, hoa lê ở đây nở muộn,
trắng phau phau tụ thành biển tuyết, Hà Thiệu là tên thô bỉ, nhưng cảnh
sắc ở trang thực sự làm người ta yêu thích.
- Tiểu Diệp, nếu người thích thì tặng ngươi.
Hà Thiệu thở hổn hển, thi thoảng lấy khăn tay lau mồ hôi, bên cạnh còn có một Hồ nữ không ngừng quạt cho y.
- Ai thèm cái trang rách này, chỉ có hoa lê làm người ta thích, xuân có
hoa, hè có lá, thu có quả, coi như huynh cũng có chút văn nhã. Xem xem
hiện giờ béo thành cái gì rồi, trước kia Vượng Tài béo, Tôn tiên sinh
nói sẽ giảm thọ, huynh giờ còn béo hơn Vượng Tài, đầu tròn, thân tròn,
hai chân ngắn, chắc chắn tuổi thọ không dài, cuộc sống tốt đẹp mới bắt
đầu, huynh không định sống thêm vài năm à?
Hà Thiệu dựa tấm thân
to béo vào cây lê, tức thì vô số cánh hoa rụng lả tả, Vân Diệp đưa tay
đón lấy, thổi một cái, để chúng tiếp tục bay múa.
- Diệp Tử, Hà
Thiệu này có được mấy bản lĩnh thì trong lòng tự rõ, nay sáng tạo ra gia nghiệp lớn thế này, đều do mấy huynh đệ nể mặt, có chuyện tốt chưa bao
giờ quên ta, ta rất thỏa mãn. Thật đấy, thỏa mãn lắm rồi, không muốn
tiến thêm nữa. Diệp Tử, ai cũng biết ta là kẻ giàu xổi, có tiền chỉ muốn ăn chơi hưởng lạc, không ai thấy ta là sự uy hiếp, ta nghĩ mọi người
đều thích ta như thế này, mọi người đều thích ta béo, vậy ta liều cái
mạng này luôn, để mọi người chê cười, lấy mạng này đổi lại sự bình an
cho Hà gia, ta thấy rất đáng.
Hoa lê có mùi u hương thoang
thoảng, không đậm, nhưng lâu phai, bẻ trên cây một cành lớn, đặt bên mũi ngửi, ngửi một lúc nói với Đông Ngư đi theo hộ vệ:
- Năm sau ngươi
đem Hà Thiệu lên thuyền, mỗi bữa chỉ cho ăn rau xanh và đậu hũ, không
được ăn nhiều, mỗi ngày bơi ba canh giờ, ta nghĩ sau hai tháng thể trọng của hắn có thể giảm bằng khi bọn ta ở Sóc Phương, tên này chưa thể chết được.
Đông Ngư khom người thi lễ coi như nhận lệnh, nhìn Hà
Thiệu toàn thân run rẩy như nhìn người chết, hiện giờ tướng sĩ tới từ
Quan Trung vẫn phải huấn luyện, vừa vặn đưa con lợn béo này vào, không
tin mấy tháng sau mỡ bụng hắn không giảm.
- Diệp Tử, ngươi không
thể đối xử với ta như thế, ta thà chết béo chứ không muốn biến thành bộ
dạng tinh minh để người ta có cớ mưu tính gia sản của ta, ta chết rồi,
trong nhà chỉ có mấy đứa nhi tử không thành tài, sẽ không ai hại chúng.
- Nói vớ vẩn, ai hại huynh chứ, mà huynh chết béo thì không kẻ nào mò tới nhà à? Lợn béo ai cũng muốn xẻo, huynh có biết không hả? Lần này chết
hơn nghìn thủ hạ, ta thề không để bộ hạ, bằng hữu đi sớm, chết một người cũng không được, ta còn mong tương lai cả đám lão đầu rủ nhau chơi
thanh lâu, uống rượu, hoành hành Trường An, thành lão lưu manh, nay chết một người, mai chết một người, tới khi đó dù ta có xưng bá đường phố
Trường An cũng chẳng thú vị gì, huynh nói có phải không?
Nước mắt thuận theo khuôn mặt tròn xoe của Hà Thiệu chảy xuống, hắn cảm giác
được hai năm qua Vân Diệp luôn có ý xa lánh minh, không được Vân Diệp
coi là huynh đệ nữa, hắn không ngừng tìm chỗ dựa cho Hà gia như Sài
Thiệu, Trường Tôn gia, Đỗ gia, thậm chí hắn còn thử đi theo Trường Lạc
công chúa, ba huynh đệ thái tử thì hắn không dám, Vân Diệp nói không cho hắn dính dáng tới ba người đó, nếu không sẽ chết rất khó coi, hắn tin
lời Vân Diệp, cho nên chưa bao giờ tới vương phủ của ba vị đó.
Ai cũng muốn xẻo thịt trên người hắn, xẻo xong còn không coi hắn là người, mấy năm qua hắn không ngừng ăn uống, mang tâm tư tận hưởng lạc thú
trước mắt áp chế sợ hãi với tương lai, giờ Vân Diệp nói thế, tất cả ủy
khuất trong lòng bùng phát, chỉ có theo sát Vân Diệp, hắn mới có một con đường sống.
- Được, được, ta đi bơi, hai tháng tới không làm
chuyện gì khác, chỉ bơi thôi, trước tiên giảm đống thịt này đi, sau đó
về Trường An thống khoái làm một trận lớn.
Cùng Vân Diệp tiếp tục đi sâu vào vườn quả, Hà Thiệu đuổi Hồ nữ đi, ưỡn bụng, học Vân Diệp
chắp tay sau lưng, miệng bắt đầu lấy hoa lê so sánh với da thịt như bạch ngọc của Hồ nữ.
- Hiện chúng ta không thiếu tiền, thiếu mỗi phúc trạch, nhà huynh và ta khác nhau, Vân gia hiến khoai tây và ngọc mễ đã
đủ ba đời không phải lo, thêm vào thư viện, tương lai của Vân gia có thể dự đoán trước, chỉ cần Vân gia không làm chuyện gì đại nghịch bất đạo,
quan viên từ thư viện ra nhất định sẽ bảo vệ Vân gia, tình sư đồ rất có
tương lai.
- Hà gia thì khác, huynh phát triển quá nhanh, nền
móng chưa vững đã muốn xây nhà cao tầng, huynh bị hủy bởi chữ tham,
chuyện gì cũng xen vào, việc gì cũng dám làm, đất đai Trường An bị huynh bán tới giá tăng vọt, huynh cho rằng triều đình không bất mãn sao?
Chẳng qua tạm thời chưa tìm được nhược điểm thôi, một khi muốn xử lý
huynh, dù học Huyền Trang chạy sang Thiên Trúc cũng vô ích.
- Khi Vân gia lui về trên đỉnh vinh quan thì huynh đỏ mặt đi khắp nơi kiếm
tiền, huynh kiếm được thì nhất định có người mất, lần trước Sài gia giúp huynh vượt qua một kiếp nạn, làm huynh giữ được tước vị, nếu không xem
huynh chết thế nào!