Na Nhật Mộ không nhịn được khẽ cười, vuốt lên khuôn mặt Vân Diệp nói:
- Ngốc ca ca, tặng người khác phải là đồ tốt, đồ không tốt phải để lại
mình dùng, đây là quy củ của thảo nguyên. Khách nhân tới sẽ có váng sữa, thịt dê ngon nhất. Khách nhân ăn no rồi chủ nhân mới có thể ăn. Đấy là
quy củ của thảo nguyên, ca ca của thiếp quên rồi sao?
Na Nhật Mộ hưng phấn đứng lên, dường như muốn nhảy nhót. Vân Diệp vội
vàng giữ nàng lại, vui quá đến nỗi quên cả mình đang mang thai, thật là
vô tư quá.
- Nàng sinh hài tử xong rồi đến đầu xuân sang năm hãy trở về, về sớm quá hài tử còn quá nhỏ, đi đường quá nguy hiểm. Hài tử của chúng ta còn cần phải chích ngừa vài thứ mới có thể đi, nàng cũng phải chích, ta sắp
thành công rồi. Thứ này rất quan trọng, có nó, ác ma đáng sợ nhất trên
thảo nguyên cũng phải chạy trốn, để hài tử chúng ta bình an lớn lên.
- Vật gì vậy, chú ngữ cầu phúc sao? Trên thảo nguyên Đại Tát Mãn cũng sẽ niệm kinh, khiêu vũ. Thiếp sẽ vì hài tử của chúng ta mà mời tới Tát Mãn thông minh nhất. Mời mười người, không 20 người, để cho bọn họ nhảy cho hài tử ba ngày ba đêm, đánh đuổi toàn bộ ma quỷ.
Vân Diệp kéo ống tay áo lên, để Na Nhật Mộ nhìn vào đầu vai của mình.
Chỉ thấy ba vết sẹo mờ, Na Nhật Mộ không hiểu là gì bèn hỏi:
- Đây là cái gì, khi còn bé chàng bị thương sao?
- Không phải, đây là một biện pháp đề phòng, đề phòng một loại tật bệnh
đáng sợ. Phu quân nàng khi còn bé được sư phụ tiêm vào rất nhiều thứ,
cho nên ta mới có thể một người xuyên qua biển rừng mênh mông, vượt qua
các loại khảo nghiệm, không bị một số tật bệnh đáng sợ quật ngã. Đáng
tiếc, phu quân nàng vô dụng, chỉ có thể chích ngừa cho đám hài tử một
loại trong số đó. Tin ta đi Na Nhật Mộ, rất quan trọng, hài tử của Vân
gia đều phải chích ngừa, không thể thiếu một ai.
Thấy Vân Diệp trịnh trọng như vậy, Na Nhật Mộ vốn rất tin tưởng trượng
phu gật đầu đồng ý. Trượng phu nói rất quan trọng, vậy thì nhất định là
rất quan trọng.
- Ca ca, Na Nhật Mộ nhất định sẽ sinh cho chàng một tiểu nam tử hán
cường tráng. Nó sẽ trở thành anh hùng của thảo nguyên, so với hùng ưng
còn bay cao hơn, so với công ngưu (trâu đực) còn khỏe mạnh hơn, so với
Tát Mãn còn thông minh hơn, hơn nữa còn là một mỹ nam tử.
Vân Diệp bị sự ngây thơ của Na Nhật Mộ làm cho bật cười, ngồi hẳn dậy nói:
- Được, được. Chúng ta nhất định sẽ sinh một hài tử cường tráng, tương
lai bảo vệ cho ca ca, đệ đệ, muội muội của nó, cũng bảo vệ cho nàng.
- Nó cũng sẽ bảo vệ chàng, để người khác không bao giờ có thể bắt cóc chàng được nữa.
- Đúng, đúng, đúng, bảo vệ luôn cả lão tử vô dụng của nó, ha ha ha.
Na Nhật Mộ tự biết mình nói sai rồi, chúi đầu vào lòng Vân Diệp cười ha ha, cảm thấy những lúc thế này quả là hạnh phúc.
Thế giới này chưa bao giờ thiếu sự tồn tại của vu bà. Mới cao hứng một
lúc đã thấy Tân Nguyệt thò cái đầu vào, thấy hai người đang hú hí thì
lập tức bước đến chia rẽ.
- Này này, Na Nhật Mộ còn đang mang thai, ngài đừng nên vận động mạnh.
Na Nhật Mộ, muội cũng không chịu chú ý, hài tử bị thương thì làm sao bây giờ. Lớn đùng thế này rồi mà cứ như trẻ con ấy. Ngài đã ngủ ba ngày
rồi, liệu có nên dậy đi ra ngoài một chút không? Có cần đến thăm mấy vị
lão quốc công trong thư viện hay không? Lễ vật ta đã chuẩn bị hết rồi,
xe ngựa cũng chuẩn bị xong rồi, giờ đi Tần gia sẽ gặp bữa trưa, thuận
tiện bàn chuyện hôn sự cho Nhuận Nương. Đều lớn cả rồi, không lập gia
đình sẽ bị đàm tiếu đó.
Vân Diệp đỡ Na Nhật Mộ dậy, giận dữ kéo "mụ" đàn bà phá rối này xuống,
hai tay thi triển vỗ đồm độp vào mông, lại lần mò trên người một trận.
Na Nhật Mộ cũng nhân cơ hội nhéo trộm hai cái. Tân Nguyệt rất mẫn cảm,
không chịu được Vân Diệp dằn vặt. Vừa mới đấy đã mềm nhũn ra, mặt hồng
hồng nằm bẹp trên giường hồi khí.
Vân Diệp với quần áo mặc vào rồi kéo Na Nhật Mộ ra ngoài, mặc kệ vu bà tức giận ở trong phòng.
Bọn hạ nhân biết tính tình của Hầu gia, sớm đã chuẩn bị một chậu nước
giếng lạnh buốt để Hầu gia rửa mặt. Trời nóng bức mà được vùi đầu vào
nước mát thật không còn gì sướng bằng.
Trước mặt hạ nhân Tân Nguyệt trước giờ vẫn là hình ảnh hiền thê lương
mẫu, nàng lấy khăn mặt cho Vân Diệp, ngoan ngoãn lau mặt cho y, tay kia
nhân cơ hội véo vài cái vào hông, hạ thủ rất ác.
Vân Diệp dẫn theo lão Tiền ra cửa, trên 4, 5 chiếc xe ngựa đều đựng thứ
giống nhau. Chính là từng khối thịt cá voi lớn, được hun khói, ngoại trừ còn có ít mùi cá thì không còn gì khác biệt.
Tại Trình gia, thẩm thẩm thấy được Vân Diệp thì sụt sùi, chửi mắng đám
huân quý kinh thành một chập, còn muốn Vân Diệp dẫn theo Trình Giảo Kim, Trình Xử Mặc trở về, nói đám huân quý này rất muốn phụ tử Trình bá bá
đừng có trở về nữa.
Hiện nay Trình bá bá đã đại thắng, Trình Xử Mặc dưới trướng Lý Tích lập
công lớn. Cao Xương đã bị đại quân san bằng, lúc này đang ở Tiết Diên đà (núi không cao) Xuất phát. Chỉ là Thổ Dục Hồn không biết thế nào lại
đạt thành hiệp nghị với Đại Đường, không xâm phạm lẫn nhau, lại còn dưới sự cực lực thúc đẩy của Lý Tịnh từ tiền tuyến. Việc này hiện giờ là
chuyện cơ mật, Vân Diệp không biết cụ thể. Có điều mười sáu vạn đại quân tất cả đều là phủ binh Quan Trung, lúc này đang như luồng nước lũ. Tiết Diên đà chín họ Chiêu Vũ đã bị luồng nước lũ này biến thành hạt bụi
trong lịch sử.
Vì muốn cho thẩm thẩm còn đang kinh hồn bạt vía an tâm, Vân Diệp tới
trước sa bàn của Trình gia, cắm mấy cờ nhỏ xuống, giảng giải đại thể
tình hình phía tây, lúc này mới khiến cho thẩm thẩm nín khóc mỉm cười.
Ngưu Kiến Hổ không ngờ đã nhú râu, tiểu hồ tử làm cho Vân Diệp mỉm cười, lấy từ trong lòng ra một trang sức thuý ngọc, đeo lên ngực của tiểu
bướng bỉnh. Tiểu gia hỏa vừa mới mọc thêm hai cái răng, nước dãi còn
chảy đầy cằm, còn cầm thúy ngọc lên cho vào miệng. Ngưu thẩm thẩm thấy
cao hứng, lấy thúy ngọc khỏi miệng hài tử hôn rối rít, mặc kệ nước rớt
dãi.
Hai người dùng chút đồ ăn, trời quá nóng, cũng chỉ biết uống rượu nho với cơm.
- Chức Lĩnh Nam thủy sư thống lĩnh của ngươi là chức quan gì, vì sao
xưng hô so với mấy lộ thủy sư tướng lĩnh khác lại không giống? Người ta
cái này tổng quản, cái kia tổng quản, gọi rất thuận miệng, riêng ngươi
lại gọi cái gì thống lĩnh. Ngươi cũng không phải người của Bách Kị ti,
chỉ có bọn họ mới xưng hô như vậy.
- Ai biết, có điều Tuyền Châu biệt giá của ngươi là thế nào? Vừa rồi
thẩm thẩm nhắc tới tới mới biết có chuyện như vậy, lẽ nào ngươi trong
cung bắt nạt thị vệ, đùa giỡn cung nữ, cho nên bị sung quân rồi? Thế nào còn mang tán hàm trung đại phu? Ngươi là tướng môn, đi đâu cũng nên là
đô úy chiết trùng phủ, sao lại thành quan văn rồi?
- Ta cũng đang muốn hỏi ngươi, không riêng gì ta, Trưởng Tôn Xung là
trường lại của Hành Châu phủ, Tần Hoài Ngọc đi Vũ Dương, Lý Đắc Dự đến
Thương Châu, nghe nói là do Lý Tịnh cố ý sắp xếp cho nhi tử. Kì quái
chính là cả đám đều là quan văn, không một ai là quan võ. Nếu là hoàng
mệnh chúng ta cũng đành phải nhận mệnh, có người nói hiện tại có thể bảo lưu quan võ cũng chỉ có ngươi và Xử Mặc. Ta còn tưởng rằng ngươi biết,
thì ra ngươi cũng không biết, giờ ta hỏi ngươi, liệu có biện pháp khiến
Tuyền Châu nhanh chóng giàu lên không?
- Có, có điều không liên quan đến ngươi. Ngươi chính là một tên phá biệt giá, phía trên ngươi còn thứ sử nghĩ chủ ý rồi, lợi ích cũng là của thứ sử, cũng không phải ngươi.