Đường Chuyên

Chương 44: Q.18 - Chương 44: Lão hồ ly cũng bị thiệt.




Vinh Hoa cầu khẩn cũng thế, uy hiếp cũng thế, không thể thay đổi tiết tấu cố hữu của Đại Đường, giống như liên tục mười ngày trời quang, làm tuyết trên mặt đất tan rất nhiều, thực ra không thay đổi là bao, chỉ chuyển biến hình thái thôi, tuyết biến thành băng ...

Biến thành băng có một cái lợi, đó là người có thể đi được, tuy một ngày ngã mấy trăm lần, hay dở gì cũng có tin tức bên ngoài truyền vào, Vân Diệp thấy tín sứ mặt mày sưng vù, tay treo trước ngực, nhận lấy công hàm của hắn, bảo tiểu lại đưa đi nghỉ ngơi.

Chẳng có tin tức nào tốt, Lý Đạo Tông binh bại ở Long Vương Lĩnh, ba nghìn tiền quân chạy thoát không quá một trăm, Mông Xá Long có voi lớn trợ trận, đánh quân Đường trở tay không kịp, ông ta định đích thân vào Long Vương Lĩnh, giết sạch thổ nhân ở đó để tiết hận.

- Ngu xuẩn, năm xưa Mã Viện binh đình Nam Chiếu đã đối trận với voi lớn, Gia Cát Lượng tới Nam Chiếu cũng đối trận với voi lớn, vì sao bọn họ đều thắng mà chỉ Đại Đường mất quân nhục quốc? Lý Đạo Tông không đề phòng voi lớn sao?

Trường An liên lạc được với bên ngoài, Lý Nhị lập tức khôi phục khí thế xưa, đại điện chỉ có mình ông ra quát tháo, vốn chiến dịch có thể thẳng dễ dàng, giờ bị người ta đánh gãy răng cửa, mất hết thể diện.

- Vân Diệp, ngươi quen thuộc Nam Chiếu nói xem, voi lớn khó đối phó lắm sao?

Lý Nhị quát tháo một hồi, thấy quần thần không lên tiếng, liền tự điểm danh:

- Vi thần chưa trực tiếp đối trận với voi lớn, chỉ một lần dùng sơn thần đánh trống, đám voi lớn tựa hồ rất sợ tiếng nổ, còn voi chiến có sợ không thì thần không rõ.

Lý Nhị nghe càng thêm nổi giận, vỗ bàn quát:

- Mang lợi khí mà không dùng, Lý Đạo Tông uổng tiếng danh tiếng, tuyết lớn phong tỏa Trường An nửa tháng, chiến báo này soạn ba tháng trước, hiện e chiến dịch lần thứ hai đã kết thúc, chưa nói thắng bại, phải toàn lực chi viện, binh bộ cấp thuốc nổ ...

Lý Nhị là thế, người nhà mình phạm sai lầm luôn chửi mắng rất dữ, nhưng xử phạt nhẹ. Lý Đạo Tông lúc đi mang hết thuốc nổ theo, năm vạn cân thuốc nổ, dù dùng để ăn cũng ăn no, hiện làm gì còn mà cho.

- Bệ hạ, trong kho hiện chỉ còn năm trăm cân thuốc nổ, còn là do vi thần lấy phần của thủy sư Lĩnh Nam, chủ yếu cho có thôi, thần còn đang nợ quân giới Thập Lục vệ, thực sự không chi viện được.

Nói thực là tốt, kho trống chết cả chuột rồi, có gì mà giấu diếm, đáng lẽ Lý Nhị ông càng rõ hơn mới đúng, sao còn ra cái lệnh thiếu đầu óc thế.

Thấy khóe miệng Phòng Huyền Linh giật một cái, hiểu ra lão già này giấu tấu chương mình gửi lên hoàng đế rồi, xem ông ta giải thích ra sao.

Lý Nhị nhìn Vân Diệp và Phòng Huyền Linh, không dây dưa chuyện này nữa, lệnh Lý Thái cấp thuốc nổ cho đại quân, đó là ông ta nể mặt Phòng Huyền Linh.

Thoái triều, nhìn thấy đám thái giám đang phân phát than, mấy ngày qua trời lạnh quá thể, nếu không cho thêm than, tay chân sẽ chịu tội, chuyện cướp than làm không chỉ một lần nữa, trong ánh mắt nóng rực của tiểu lại binh bộ, đại tướng quân uy phong lẫm liệt đá hoạn quan ngã lăn quay, chặn luôn cả xe than.

Đun nước, trà còn chưa kịp uống một ngụm thì Đoàn Hồng vội vã đi vào, Vân Diệp còn tưởng hắn bất mãn cách phân phối than của mình, định chửi thì hắn nói:

- Bệ hạ triệu kiến.

Tới cung Vạn Dân, Lý Nhị đang ăn trưa, Dương phi ở bên hầu hạ, Lý Nhị ăn cháo xong lau miệng hỏi:

- Nghe nói ngươi làm binh bộ ngông nghênh lắm, từ khi ngươi chủ chính tới nay binh bộ thành ác bá có biết không? Tả Hữu kiêu vệ tố cáo ngươi ngang ngược, không cho quân giới đã đành, vì sao còn lấy gậy đánh đuổi người ta?

- Ti than củi trong cung cũng cáo trạng, nói binh bộ là ổ cường đạo, mỗi lần mang than tới bị các ngươi cướp. Hồng Lư tự nói ngươi ngạo mạn vô lễ, người Thổ Phồn tới chỗ ngươi trao đổi văn thư, ngươi vẽ rùa đen lên đó là sao? Lộc Đông Tán điểm danh quyết chiến với ngươi.

- Nếu chỉ thế đã đành đi, trẫm coi ngươi tuổi trẻ khí thịnh, lần đầu nắm đại quyền ngang ngược là có thể hiểu được.

Lý Nhị hơi dừng lại, lộ hàm răng trắng ởn cười gằn:

- Cướp của Từ chiêu nghi là sao? Nói rõ cho trẫm.

- Không phải thần cướp, mà Tiểu Trì cướp, thần muốn ra ao sen hái ít đài sen về nấu cháo ăn, không ngờ Từ chiêu nghi đã hái hết rồi, vi thần định quay đi tránh một chút, kết quả Tiểu Trì xông tới cướp một nắm, thần thề, tuyệt đối không động thủ.

Vân Diệp không cần suy nghĩ bán đứng Lý Trì luôn, nghĩ tới khuôn mặt bỉ ổi của hắn là lên cơn.

Lý Nhị nghẹn họng, không ngờ quan lớn cùng tiểu nhi tử của mình đi cướp của tiểu lão bà của mình, còn vì mấy đài sen, Dương phi che miệng cười:

- Vân hầu rất hiểu lễ nghi, còn Tiểu Trì chưa thành niên, chỉ là trò chơi giữa đám con nít thôi, bệ hạ cần gì phải giận.

Tưởng Lý Nhị sẽ đuổi mình khỏi binh bộ, đám Hàn Viện, Lô Thừa Khánh, Dương Hoằng Lễ đã đợi tới sốt ruột rồi, luôn vòng vo thăm dò khi nào mình rời binh bộ.

Không ngờ Lý Nhị phất tay chỉ nó một từ "cút" rồi tiếp tục ăn cơm, Vân Diệp ra ngoài vẫn không hiểu mình làm xằng làm bậy mức đó rồi, sao Lý Nhị chưa khai trừ mình, ngày ngày phải đi làm đúng là thống khổ.

Về tới binh bộ, mấy vị lang trung sán tới hỏi có bị trách phạt không, chủ quan bị phạt tức là họ cũng bị liên lụy, nên rất căng thẳng.

- Phạt cái gì, các ngươi thích bị phạt lắm à? Bệ hạ chỉ nói binh bộ hiện thành ổ cường đạo, sau đó bảo ta xéo, thế là ta xéo.

Bốn vị lang trung không hiểu nổi quan hệ giữa hoàng đế và Vân Diệp rốt cuộc là sao, bệ hạ xưa nay kính trọng quan cao, nói ra chữ "xéo" là rất khó. Không phán đoán được, chắp tay về chỗ tiếp tục suy nghĩ.

Người muốn làm quan bị ngăn ngoài hoàn cung không vào được, tên không muốn làm quan bị ấn chặt xuống ghế, đó là đạo dùng người của Lý Nhị, ngươi càng coi quan chức to như trời, ông ta càng không giao cho ngươi, Vân Diệp vì không bận tâm tới quan chức, nên y mới dám áp quân khí của Thập Lục vệ, vì Vân Diệp chỉ muốn chạy, nên y mới dám nói cho Lý Nhị kho vũ khí trống không.

Đám Lô Thừa Khanh có thể vững vàng hơn Vân Diệp, nhưng bọn họ không dám chạm vào vảy ngược của Thập Lục vệ, nên Lý Nhị cho rằng để Vân Diệp vào vị trí đó rèn luyện vài năm, nói không chừng dùng được vào việc lớn.

Lý Thái cũng tới Vân gia, Lý Nhị không phê cho Vân Diệp nghỉ, khí cầu xong rồi, ông ta định tới thực địa xem, chuyên môn mang theo Từ Huệ, trong mắt Lý Trì đây là phụ hoàng đề phòng Vân Diệp.

Vân Diệp không thích đại sảnh binh bộ trống không, cho rằng thêm chút màu xanh sẽ thư thái hơn, thế là y lấy mâm lớn đổ nước nuôi rất nhiều tỏi, nay đã cao nửa xích, rảnh rỗi Vân Diệp còn ngồi tạo hình đủ loại, hôm nay còn làm hình trái tim lớn, cực kỳ bắt mắt.

Đỗ Như Hồi đứng sau lưng Vân Diệp nhìn rất lâu rồi, thấy y đặt kéo xuống mới nói:

- Vân hầu hứng trí thật đó, binh bộ chủ chinh phạt, trong ngũ hành thuộc kim, nặng uy ngiêm dày sát khí, nay bị Vân hầu dùng mộc trung hòa, quả nhiên nhu hòa hơn nhiều, quốc triều sát khí quá nặng, nên trung hòa chút.

Đỗ Như Hối mới là chủ nhân binh bộ, Vân Diệp tuy làm quan lâu, vẫn không quen kiểu ẩn dụ này, chắp tay thi lễ:

- Đỗ tướng nghĩ nhiều rồi, so với chư công trong triều, ta chỉ là thằng bé phù phiếm, làm gì có tâm tư tứ hải như Đỗ tướng, chẳng qua là thấy phòng quá đơn điệu, nên thêm ít màu sắc thôi.

Hai người ngồi xuống rồi, Đỗ Như Hối lấy văn kiện ra đưa cho Vân Diệp:

- Đây là dự toán hộ bộ định lại cho binh bộ, tổng cộng cấp một trăm ba mươi vạn ngân tệ, Vân hầu thấy dùng thế nào là thỏa đáng.

- Ngài mới là chủ quan, tất nhiên do ngài quyết.

- Không được, lão phu rất thích làm chủ, nhưng củ khoai nướng này do ngươi định đoạt đi, mặt Lão Phòng đã đen như đít nồi rồi, đang chửi bới ở trung thư, ông ta khó lắm mới cắt được chút thịt của binh bộ, ngươi lại kéo tăng lên không ít, cái tát này làm Lão Phòng choáng váng, nên chuyện này ngươi quyết đi.

Đỗ Như Hối cười đắc ý lắm, dù ông ta có phải quan văn hay không, nhưng là binh bộ thượng thư thì phải nghĩ cho quân đội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.