Khi học sinh thư viện ngầm
thống kê phú hào của Trường An, có học sinh làm cả một thống kê khác,
đất đai của quan viên và huân quý của ba huyện phụ cận Trường An không
ngờ chiếm ba thành, hoàng gia chiếm năm thành, ở nơi nhân khẩu đông đúc
nhất này, mấy trăm vạn bách tính lại chưa chiếm đầy hai thành ruộng
đất.
Đó là báo cáo điều tra của Mã Chu, việc không bóc trần ra, mọi người
không biết nghiêm trọng tới mức độ nào, một khi có con số rõ ràng, dù
lời lẽ đẹp đẽ tới đâu cũng không che được chân tướng tàn khốc. Là mũi
khoan thì sớm muộn cũng lộ ra, lần này cho dù không có sự tiến cử của
Thường Hà, Mã Chu vẫn là nhân vật kiệt xuất nhất trong số bao nhiêu học
sinh của thư viện.
( Luận thổ địa phân phối sớ) vừa đưa ra, tức thì tách Mã Chu và quan
viên huân quý trong triều ra làm hai, Vân Diệp xem tấu sớ này, có thể
xưng là từng lời là máu và nước mắt. Chẳng những có tư liệu của các
triều đại, còn có tình hình ruộng đất ở Trường An, thậm chí hắn còn chỉ
ra biện pháp giải quyết, đó là chuyển ruộng đất của các huân quý từ Quan Trung tới nơi cần khai khẩn, như thế có thể mượn tiền tài của họ để
khai phát biên viễn xa xôi. Nơi xa nhất không ngờ là đảo Hải Nam.
Vân Diệp thì chả sao, dù ngươi có cấp đảo Phổ Cát (Phuket) cho ta cũng
được, ta mang cả nhà tới thiên đường đó ở là xong. Nhưng chuyện này đâu
chỉ liên quan tới một người, ngay cả bạn học của hắn cũng không đồng ý
làm thế.
Thư viện là nơi chú trọng lý lẽ, cho nên bọn họ bày chiến trường ở nhà
ăn, kệ bọn họ tranh luận, Vân Diệp bố trí bài tập này là muốn bọn họ học cách thỏa hiệp, nhượng bộ với nhau, cuối cùng đạt thành hiệp ước.
Đám học sinh chia làm hai trận địa, cãi nhau không ai nhường ai, không
ai dám tùy tiện nhún nhường, một khi đạt thành hiệp ước, thư viện sẽ
dùng hình thức tấu chiết dâng lên triều đình, xin văn võ toàn triều và
hoàng đế bệ hạ phán quyết.
Khi đi qua nhà ăn của thư viện, thấy bên trong chật ních, có người đang
kịch liệt tranh luận, nội dung thì Vân Diệp không muốn nghe, năng lực
đưa ra vấn đề của Mã Chu rất tốt, năng lực giải quyết vấn đề của hắn lại quá kém, quá lý tưởng hóa.
Phản ứng của Trường Tôn thị với tiền tài rất nhạy, buổi trưa nhận được
báo cáo của Lý Thừa Càn, buổi chiều đã có cấm quân tới nhà bố trí cảnh
vệ, may là đám nha đầu đều bị nãi nãi đưa lên Ngọc Sơn, trong nhà chỉ có Vân Diệp và các cô cô thẩm thẩm, tùy bọn họ.
Ngày hôm sau trời vừa sáng xa giá của Trường Tôn thị đã tới Vân gia,
ngay cả một câu khách sáo cũng chẳng có đã tới thẳng động sau hòn giả
sơn, trong hoa viên toàn cấm quân, trong động cũng bị lục soát tỉ mỉ,
hôm qua Vân Diệp đã chuyển xưởng nước hoa đi rồi.
Trường Tôn thị nhìn đồ thủy tinh đủ màu, có thể thấy chân bà ta hơi
nhũn, đuổi thị nữ thiếp thân cùng toàn bộ hộ vệ ra ngoài, đóng cửa vào,
chỉ giữ lại Vân Diệp và thái tử.
- Ngươi định xử trí những thứ này ra sao?
Trường Tôn thị nghiêm túc hỏi Vân Diệp:
Vân Diệp cười, thuận tay lấy một con thiên nga pha lê, tay dùng sức một
cái, cổ con thiên nga bị bóp gãy, Trường Tôn thị nhìn mà xót xa. Ném con thiên nga vào góc tường, nói:
- Nương nương, những thứ này thực ra chẳng đáng mấy đồng, toàn bộ cho
này do cát nung thành đấy, chẳng đáng mấy đồng, pha lê của Hồ tử cũng là cát nung thành, còn không tốt bằng của chúng ta, buồn cười có người còn bị lừa.
Nói xong chuyên môn nhìn trang sức pha lê bên hông Trường Tôn thị, nghe đâu bỏ rất nhiều tiền mới kiếm được.
Trường Tôn thị giật món trang sức đó xuống, tức tối nói:
- Ngươi biết từ lâu rồi phải không? Nhìn bổn hậu bị lừa mà không nói ra, lại đợi cười nhạo ta hả?
- Nương nương, thần chỉ nói pha lê không phải thứ đáng tiền, nhấn mạnh
câu đó lần nữa chỉ muốn nói với nương nương, thần muốn lấy nó đi lừa
tiền, vài năm sau nó không đáng giá nữa, thành đồ cần thiết như đồ gốm
trong nhà thôi.
- Không được lừa mồ hôi nước mắt của con dân, ngươi là tên lừa gạt lớn
nhất trên đời, ở cạnh ngươi cũng là tội nghiệt rồi. Trang hộ bán mặt cho đất bán lưng cho trời cả năm cũng không bằng thứ ngươi dùng cát nung
ra, ngươi đã nhiều tiền lắm rồi, mở lòng từ bi mà tha cho các trang hộ
đi.
Chỉ cần chuyện không nắm được trong lòng bàn tay là Trường Tôn thị lập
tức đổi thái độ thương lượng với Vân Diệp, dùng thái độ gá mái bảo vệ
trứng phòng bị Vân Diệp gây hại cho nông hộ yếu đuổi.
- Nương nương coi thần là loại người gì thế, mà cho dù vắt kiệt các
trang hộ cũng có được mấy đồng. Mục tiêu chuyến này của thần là Hồ
thương và các nhà cự phú, tiền tài của bọn họ quá nhiều, còn chôn ở
chuồng lợn không chịu lấy ra. Lần này thần định tổ chức buổi bán đấu giá long trọng.
Trường Tôn thị thấy Vân Diệp không nhắm vào bách tính thì yên tâm một
nửa, đám cự phú hào thương kia đều là kẻ mà bà rất căm ghét, lấy chút
tiền tài trên người chúng tựa hồ không có gì không ổn.
- Đây là chỗ dựa ngươi đánh cược với Ngụy Trưng có thể kiếm hai trăm vạn quan? Ngươi đã nghĩ tới chưa, một khi ngươi bán thứ này với giá cao,
hai năm nữa mất giá, ngươi làm sao đứng chân được ở Trường An? Chẳng lẽ
ngươi định kiếm một lần rồi quy ẩn Ngọc Sơn không hỏi tới chuyện đời
nữa? Vân gia cũng không cần chút thể diện nào nữa?
Rất tốt, cuối cùng Trường Tôn thị chịu suy nghĩ cho Vân gia rồi, nếu mỗi món đều bán với giá cao, sau này Vân gia sẽ bị người ta coi thành gia
tộc lừa gạt, gia tộc như thế không ai muốn để ý tới, có cơ hội ai cũng
dẫm lên mấy cái cho hả giận.
- Lần này đám quan viên trên triều đường hẳn làm ngươi tổn thương lắm
hả, ngươi lại là một kẻ hẹp hòi, không trả món hận này sẽ không chịu
thôi. Ta chỉ mong ngươi ra tay nhẹ một chút, nghĩ cho tương lai của bản
thân nhiều hơn, đừng vì nóng giận nhất thời mà hủy đi tất cả những thứ
ngươi vất vả gây dựng lên. Còn chuyện ngươi làm mấy ngày trước cũng
không được làm nữa.
- Nương nương không biết rồi, thần luôn cân nhắc được mất, chỉ chọn
được, không chọn mất. Mấy ngày trước bằng hữu kia của thần tới, từ trên
người hắn, đột nhiên thần học được một thứ. Nương nương có biết không,
hắn có hai mươi mốt thê tử, có trong một đêm, đều là dân đói ở Hà Bắc,
hắn không từ chối, còn cười vui vẻ nhận hết, quyết định phải nuôi tốt
hai mươi mốt thê tử và tám đứa con, hắn cho rằng đó là một loại hạnh
phúc. Một người như thế nương nương còn cho rằng tha cho hắn là sai sao?
Trường Tôn thị thở dài, vỗ lên mặt tường lạnh băng:
- Người tốt và người xấu chỉ là tương đối thôi, Vân Diệp, con người đôi
khi phải làm một số chuyện bản thân không muốn làm. Sinh ra trong hào
môn, nói là may mắn chẳng bằng nói là bi ai, gia chủ như ngươi khắp
Trường An là có một, có người nói ngươi bại gia, có bại gia hay không
họ đâu biết, có người nói ngươi lỗ mãng khờ khạo, ai biết ngươi tinh tế
cẩn trọng thế nào. Nhìn kỳ trân dị bảo khắp phòng này, không ngờ làm từ
cát, tầm thường và thần kỳ chỉ cách nhau một bước.
Trường Tôn thị sau khi tận mắt nhìn số pha lê chỉ mang hai thứ về hoàng
cung, chuyện còn lại giao cho thái tử xử trí, hẳn hoàng đế đã có an bài, tới khi đó tha cho ai, hại ai, nhất định đã có kế hoạch tỉ mỉ.
Trời đã tối nhưng Vân Diệp không buồn ngủ chút nào, cùng Lão Giang men
theo con đường nhỏ lát đá tới thư viện, đã mấy ngày rồi không gặp nãi
nãi và Tân Nguyệt, nhớ vô cùng, đi qua đại môn thư viện, nhìn thấy Mã
Chu một mình ngồi trong quán nhỏ của Hoàng Thử ăn rượu nếp, tay cầm một
cuốn sách ngâm nga, nữ nhi thê tử của Hoàng Thử đã về, chỉ có Hoàng Thử
đang gật gà gật gù trên bàn, cửa hiệu của hắn chưa bao giờ đuổi khách ra ngoài.
Lắc đầu tránh bọn họ, đi qua bóng tối, không bao lâu tới tiểu lâu của
Vân gia, đứng dưới lầu nhìn ngôi nhà sáng đèn, muốn đi lên, lại muốn một mình hưởng thụ sự ấm áp này, thành ra do dự.