Lần nữa thấy tiểu cô nương như thiên sứ, Lộc Đông Tán cực kỳ cao hứng, trên chiếc đĩa bạc phủ lụa đỏ đặt vô số đồ trang sức rực rỡ sắc màu.
- Vô cớ tỏ ân cần không trộm thì cướp!
Vân Mộ lớn tiếng nói câu này làm mặt Hoạn Nương tái mét, bà ta biết thân phận người trước mặt, không thể thất lễ. Lộc Đông Tán lại cười lớn, thế này mới đúng, trẻ con thông minh sớm phải như thế, chứ như khúc gỗ thì ông ta chưa bao giờ thích.
- Nói hay lắm, đó là đạo lý rất đúng. Tiểu nha đầu, cháu nhìn ta có vô số kỳ trân di bạo, có vô số nô phó, nếu cháu đồng ý làm nhi tức phụ của ta thì tất cả là của cháu.
Lời của Lộc Đông Tán cực kỳ vô lễ, làm gì có lý nào không hỏi trưởng bối nhà người ta đã trắng trợn lấy bảo vật dụ dỗ tiểu cô nương mấy tuổi, cứ như chỉ cần tiểu cô nương đồng ý, chuyện khác không cần bận tâm vậy, Lão Tôn đã sẵn sàng liều mạng.
Hoạn Nương mỉm cười, tiện tay lục đống lễ vật của Lộc Đông Tán, rồi về lều lấy sau màn ra một cái sọt, đó toàn là đồ chơi của Vân Mộ, lấy cho Lộc Đông Tán xem từng thứ một.
- Quý nhân xem, đây là đồ chơi của tiểu nương tử nhà ta, ngài xem trong viên ngọc lưu ly này có hình tiểu nương tử nhà ta khi đầy tháng, khi ấy còn nằm nôi nhưng linh tính đã lộ ra rồi.
Một viên lưu ly to bằng nắm đấm trong suốt làm khóe mắt Lộc Đông Tán giật một cái, tất cả số lưu ly mình vừa tặng gộp lại không đáng giá bằng viên lưu ly đó.
- Quý nhân xem nữa này, đây là hạt châu là tiểu nương tử nhà ta thích đếm, toàn là trân châu tốt nhất từ Đông Hải, to đều như nhau, trên có đánh số, đúng một trăm viên.
- Đây là đồ dùng khi biết cầm nắm, con búp bê lớn này là đồ cổ thời Hán, vốn là đồ chơi của hoàng gia, trước luôn cất trong cung, do thái tử phi tặng, nói là để thêm điềm lành.
- Cái này thì cực kỳ rồi, là ấn trước kia của Hầu đại tướng quân, khi trảo chu, tiểu nương tử không cầm cái gì, chỉ giữ ấn của Hầu đại tướng quân, hết cách, thứ này không thể tặng tiểu nương tử, kết quả Hầu đại tướng quân phải làm một cái tương tự, dưới đáy khắc bốn chữ " ngõa lộng chương thai".
*** Trảo chu: chọn đồ vật đoán tương lai (vào ngày thôi nôi) theo tập tục, khi trẻ em đầy tuổi, cha mẹ bày lên các loại đồ vật để cho bé chọn, dùng để dự đoán tương lai và sở thích của trẻ.
- Còn chiếc vương miện này là của quốc vương ở Tây Vực, quá nặng, tiểu nương tử không thích...
Mặt Lộc Đông Tán từ hồng hào biến thành màu tím, may là ông tay trải qua nhiều sóng gió rồi, chớp mắt khôi phục bình tĩnh, chỉ là lễ vật mình tặng trong mắt người ta chẳng bằng đồ chơi trẻ con, làm ông ta hổ thẹn, mặt nóng ran.
Xem ra nhà này cực kỳ giàu có, nói không chừng có thể đánh cướp một chuyến, như thế mình tới Trường An đủ tiền bạc sử dụng, chủ ý đã quyết, liền ngắm nghía từng món đó chơi của Vân Mộ, nhìn nha đầu ăn pho mát, càng nhìn càng thích.
Người Thổ Phồn cướp bóc thành quen, chỉ cần là thứ mình cướp được sẽ là của mình, bao gồm cả thê tử, chuyện cướp bóc đừng nói Lộc Đông Tán, ngay cả Tùng Tán Can Bố cũng thường làm, với Lộc Đông Tán mà nói, cướp của Vân gia chẳng là gì to tát, chỉ thấy đây là cách nhanh nhất giải quyết khó khăn.
Nhìn mắt Lộc Đông Tán lóe sáng, Hoạn Nương lấy trong lòng ra một bình pha lê dày, nói: - Quý nhân nói không chừng tối nay sẽ cướp tiểu nương tử đi, cướp bóc là tập tục của Thổ Phồn, lớn cướp của nhỏ, trẻ cướp của già, cường tráng cướp của yếu đuối, giống như con chim ưng nhỏ cường tráng trong tổ sẽ đẩy chim ưng yếu ngã khỏi tổ, đó là tổ huấn.
- Năm xưa người Đột Quyết cũng thế, nô tỳ đã thấy vô số lần rồi, bản thân cũng bị cướp đi nhiều lần, nên không lạ gì cả.
Lộc Đông Tán ngắm nhìn Hoạn Nương : - Ngươi đúng là không tệ, nếu như trẻ thêm một chút nói không chừng ta cũng sẽ cướp ngươi về. Có điều giờ ngươi già rồi, dung nhan không còn, thật đáng tiếc.
Vân Cửu từ trong nhà đi ra, nhìn thấy bình pha lê trong tay Hoạn Nương thì kinh hãi, lao ra chỉ Hoạn Nương hô to: - Sao bà lấy thứ này ra, chúng ta không sao, nhưng trăm dặm quanh đây còn ai sống được nữa.
Nghe câu này nụ cười của Lộc Đông Tán cứng lại, thứ gì có thể giết hết người trong trăm dặm? Có điều chớp mắt liền bình tĩnh lại, chủ tướng sa trường mà bị một câu nói này dọa thì thật buồn cười.
- Ngài không tin à? Hoạn Nương cười hỏi:
Lộc Đông Tán lắc đầu, ung dung nói: - Thứ đáng sợ nhất trong bình cùng lắm là độc dược, không thứ độc dược nào có hiệu quả đó, cổ độc của Nam Cương cũng chỉ là trò đùa thôi, giết hết người trong trăm dặm quanh đây, thế mà ngươi cũng nói ra được.
- Ba mươi năm trước trên thảo nguyên Mạc Nam đột nhiên xuất hiện một loại bệnh, ban đầu trên người xuất hiện mụn nhỏ hồng hồng, tiếp đó là sốt, ho, sau đó hôn mê, cuối cùng toàn thân là mủ, dù có sống thì cũng không khác gì ác quỷ, không dám gặp ai nữa, không biết đại tướng có biết kết cục ở Mạc Nam không?
- Ba mươi năm trước à? Ngươi nói tới lỗ sang? Nơi đó hiện ngàn dặm không còn bóng người, ngươi đừng nói với ta trong bình là thứ ác ma đó. Sắc mặt Lộc Đông Tán dần trở nên cảnh giác:
- Ba năm trước, chủ nhân nhà ta và thần tiên Tôn Tư Mạc cùng nghiên cứu ra một thứ, tên là chủng ngừa, sau đó người nhà ta không sợ lỗ sang nữa. Hầu gia nhà ta biết rõ người thảo nguyên thế nào, nên giao cho ta bình lỗ sang, chính là thứ trước mặt ngài đó.
- Lỗ sang có thể chữa được sao?
- Không chữa được, chỉ có thể dự phòng.
- Nếu tối nay ta tới thì ngươi làm thế nào?
- Đập vỡ bình!
- Được rồi, ngươi đã thắng, nếu như ngươi nói dối, đợi ta từ Trường An về, tất cả người ở đây sẽ chết. Lộc Đông Tán gõ bàn, nghiêm túc nói:
Hoạn Nương cười rất vui, che miệng nói: - Nếu ngài có thể chạy thoát khỏi tay hầu gia nhà ta hẵng nói, tín sứ nhà ta đã lên đường rồi, nếu bọn ta có chuyện, hầu gia sẽ đích thân lên cao nguyên tìm ngài, tới khi đó chẳng biết Thổ Phồn còn ai sống nữa không?
- Người Đường không lên được cao nguyên, chỉ có bọn ta đánh các ngươi không có chuyện ngược lại. Lộc Đông Tán thấy chuyến này mình tới Vân gia rất đáng, bất kể nữ nhân này nói thật hay không thì ông ta cũng không hạm hiểm, lỗ sang thật quá đáng sợ.
- Người khác có đi được không ta không biết, nhưng hầu gia nhà ta đi rồi, có một lần hầu gia kể chuyện cao nguyên cho phu nhân, ta nghe tới say mê, nhu thủy quấn hùng sơn, ngọc bích kim xuyên, sóng gầm tầng mây, mây vờn lưng núi, cây đứng đỉnh cao. Nô tỳ không có học vấn, xin hỏi quý nhân có biết nơi đó không?
Hoạn Nương đúng là nghe Vân Diệp kể cho Na Mộ Nhật cảnh đẹp Tuyết Sơn, những câu từ như thơ đó Hoạn Nương chỉ nhớ vài câu, lúc này nói ra với Lộc Đông Tán rất thích hợp.
Lộc Đông Tán sao chẳng nghe ra, Đại Tuyết Sơn nằm trong lãnh địa của hắn, những cảnh trí đó nhìn quen từ nhỏ rồi, bị người ta lẻn vảo nhà mà chẳng biết gì, đúng là đáng chết.
Trầm mặc hồi lâu hỏi: - Gia chủ của ngươi là ai?
- Lam Điền hầu Vân Diệp, Vân Bất Khí, Lộc Đông Tán đừng chọc vào y, ngươi chọc không nổi đâu, cho dù bây giờ ngươi tới Trường An cũng sẽ bị y đả kích tàn nhẫn, người Thổ Phồn các ngươi đều tự gây phiền phức cho bản thân như thế à?
Trương Bảo Tương từ ngoài đi vào, giáp trụ trên người cũng chưa cởi.
*** Lộc Đông Tán đi cầu hôn, bị Lý Nhị từ chối, sau đó cho quân đập Thổ Phồn một trận, gọi Lộc Đông Tán tới, bắt Tùng Tán Can Bố lấy công chúa, vãi cả sĩ diện.
Hồi đó mình thích Tào Dĩnh – Văn Thành Công Chúa mới biết đoạn sử này.
Lần này Lộc Đông Tan chắc xin Lý Nhị gả Vân nha đầu?