Giết người xong rồi trong
quân doanh liền bắc nồi, tiếng người huyên náo, tất cả đồng lửa được đôt lên, quân doanh lập tức ấm áp, nồi treo trên những đống lửa nhỏ, trong
nước canh màu sữa thịt dê bò quay cuồng, vò rượu khắp nơi, uống một lần
khiến người ta khó quên, đau đầu thừa sống thiếu chết.
Đám tướng sĩ thiếu ngón chân ngón tay tụ một chỗ nói oang oang, ai mà
thiếu một cái ngón út sẽ bị khinh bỉ, thiếu hai ngón chân mới là hợp
cách, thiếu cả bàn chân là anh hùng, cho tới khi hai tên không có mũi
sách thịt tới bốn xung quanh liền yên tĩnh, đồng loạt tôn họn họ lên làm lão đại.
Trên chiến trường sống chết là chuyện thường tình, mất vài miếng thịt
trên người không đáng nhắt đến, so với chiến hữu bị chết cóng, mình ít
nhất còn có thịt để ăn có rượu để uống, còn gì không hài lòng nữa. Lần
này đại thắng, ai cũng dự liệu được có phong thưởng hậu hĩnh, không ngờ
Đại tổng quản không nộp những thứ tướng sĩ thu được lên, nó là để lại
sau này bọn họ về Quan Trung cưới lão bà, bệ hạ không thèm thứ các ngươi dùng mạng kiếm được.
Lý Tịnh không ngờ rằng hoàng đế không thèm, ông ta không thèm, nhưng có
người mở con mắt long lanh nhìn tới chảy nước miếng, đao khảm đẩy bảo
thạch, yên ngựa toàn bạc, bàn đạp dát vàng, quý tộc thảo nguyên thích
màu vàng, cho nên rất nhiều thứ vàng óng ánh, khiến Lão Hà yêu tiền như
mạng làm sao mà ngồi yên được, ôm một cái mâm bạc hoa văn kim ngư long,
xòe ba ngón tay với binh sĩ trước mặt.
Chỉ nghe binh sĩ kia kêu bi thảm:
- Cái này ta khó khăn lắm mới tìm được, ngươi trả có ba đồng, ta không chịu, ít nhất phải năm đồng, nếu không ta mang đi.
Hà Thiệu há hốc mồm hồi lâu không khép lại nổi, vội kéo tay binh sĩ đó nói:
- Huynh đệ thật lợi hại, năm đồng thì năm đồng, ta trả tiền ngay, gặp phải người biết hàng rồi.
Binh sĩ dương dương đắc ý tung năm đồng trong tay định đi ra ngoài thì
bị một người giữ lấy, ngẩng đầu lên thấy một thiếu niên quý tộc, thiếu
niên đó phẫn nộ bảo hắn đợi một chút, bản thân xông tới trước tên béo
mua cái mâm của mình, cầm lấy cái mâm đánh một trận tàn bạo, làm binh sĩ nhìn mà không đành, định trả lại cho tên béo hai đồng vừa rồi đòi thêm, ai ngờ thiếu niên kia đi tới nói với hắn:
- Cái mâm tốt thế này mà bán có năm đồng, ngươi có bị đần không vậy?
- Tiểu nhân không biết nó là cái gì, dù sao cũng không phải vàng, tìm đội chính hỏi, bảo bán năm đồng là tốt rồi.
Binh sĩ nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Ngươi không biết cái mâm ngươi kiếm được rất đáng tiền, ít nhất phải
năm mươi đồng, ngươi vất vả chịu lạnh trong tuyết bao ngày chỉ đáng năm
đồng à?
Thiếu niên quý tộc đếm bốn năm chục đồng tiền cho vào tay hắn rồi đuổi hắn ra ngoài.
Binh sĩ váng vất nhìn đống tiền ôm trong tay, chỗ này tới hai thạch
lương, tiết kiệm một chút là ăn được nửa năm, đúng là người của cao môn
đại hộ, làm việc hào phóng, không giống tên béo kia chuyên môn đi lừa
đám sĩ tốt ngốc nghếch bọn ta.
Hà Thiệu người lấm lem bụt đất từ sau bàn bò ra, phủi bụi trên người nói với Vân Diệp:
- Năm đồng không tốt à, bên tình bên nguyện, sao nhất định phải trả đúng giá, dù hắn tới cửa hiệu tại Trường An cũng chỉ bán được mấy chục
đồng.
- Trong mắt huynh giờ chỉ còn biết con mẹ nó tiền thôi, không biết
thương đám lính đó một chút à, mà cái mâm đó lúc đầu huynh định trả bao
nhiêu?
- Ta đưa ra ba ngón tay, ý là ba trăm đồng, ai ngờ hắn nghĩ ta trả ba đồng, dứt khoát đòi năm đồng, ta phải làm sao?
Hà Thiệu bắt chước Vân Diệp nhún vai, làm ra vẻ vô tội.
Chuyện này truyền đi trong quân doanh, tên thương nhân béo ức hiếp người ta bị Vân hầu đánh cho một trận, còn đòi lại tiền của binh sĩ, thế là
Vân Diệp được ca ngợi trong quân doanh, ngay cả Tô Định Phương đang nằm trên giường dưỡng thương cũng phải giơ ngón cái lên.
- Nghe nói huynh đệ ngươi bán được dao thái thịt của người Hồ tới hai
trăm đồng, đường kiếm ăn ngon như vậy cho huynh đệ đi với, sau này không quên ngươi đâu.
- Đường xá gì, ngay ở tiểu doanh bên cạnh thôi, nghe nói chỉ cần là thứ
chúng ta thu được mà không thích là có thể đem qua đó đổi tiền, nếu như
không muốn cầm tiền, còn có thể nhờ họ đưa tiền về nhà, chỉ thu ít phí,
có điều cũng hợp lý, huynh đệ ngươi đi xem đi.
Thế là chuyện làm ăn của Hà Thiệu càng lúc càng lớn, hắn vừa thu đồ của binh sĩ, trả bọn họ tiền, sau đó lại lấy tiền về, chỉ cho binh sĩ một
tờ giấy nhỏ, bên trên có con dấu của hắn.
Lý Tịnh chuyên môn hỏi qua việc này, biết Hà Thiệu chỉ cần đưa sổ sách
về Trường An, không cần kéo mấy chục xe tiền chạy khắp thảo nguyên, sẽ
có người ở Trường An đem tiền trả cho vợ con binh sĩ, ông ta rất hiếu kỳ chủ ý này do ai nghĩ ra, có điều nhìn thấy Vân Diệp liền không hỏi nữa, chỉ uy hiếp Hà Thiệu nếu hắn dám ăn chặn tiền của binh sĩ, ông ta sẽ
lột da rút gân hắn.
Hà Thiệu đã quá quen với loại uy hiếp này rồi, Sài Thiệu cũng từng làm
qua, hiện giờ chẳng phải mình vẫn không phây phây đấy sao? Hà tiên sinh
tiền nhiều thế lớn thi lễ với Lý Tịnh một cái, nói nếu thiếu của các
tướng sĩ một xu, mời Đại tổng quản tới nhà, nhìn thấy cái gì lấy cái đó, lấy luôn lão bà của hắn cũng không sao, phủ tử tước đại khái còn đáng
giá vài đồng, cứ việc lấy.
Lý Tịnh nhìn lên ngó xuống, thực không nhìn từ chỗ nào ra tên thương cổ
toàn thân mùi tiền này lại là một vị tử tước, có điều ông ta cũng yên
tâm hơn không ít, thắng trận rồi, chỉ cần tướng sĩ không oán trách, ông
ta cũng chẳng buồn quản nhiều.
Có trận này làm vốn, hẳn sĩ khí của Đại Đường sẽ lớn hơn nhiều, dã tâm
cũng lớn hơn nhiều, Tiết Duyên Đà, Thổ Hồn Cốc, Tây Đột Quyển hẵn ngoan
ngoãn hơn một chút, thảo nguyên mênh mông thành nơi chăn thả ngựa của
Đại Đường, tất cả những điều này đều nhờ mình xông pha chông gai cướp về từ tay ông trời, hít thở không khí lạnh lẽo trên thảo nguyên, hồng linh cấp sứ chắc về tới Trường An rồi! Lý Tịnh không khỏi đắc ý nghĩ.
Trong Thái Cực cung Lý Nhị đang phê duyệt tấu chương, chiếc bút mực đỏ
dừng trên không rất lâu, cho tới khi một giọt mực đỏ thắm nhỏ xuống tấu
chương ông ta mới giật mình tỉnh lại, nhìn dấu mực đỏ như máu kia, bất
giác lo lắng về thảo nguyên cách đó ngàn dặm, nơi đó có phủ binh Quan
Trung tinh nhuệ nhất của Đại Đường, không biết giữa mùa đông giá rét này bọn họ bị dày vò thế nào.
Ông ta vứt luôn bút trong tay, đứng ở đại điện cao ngất nhìn về phía
thảo nguyên, ông ta không hoài nghi năng lực của Lý Tịnh, lòng trung
thành của Trương Công Cẩn, chỉ là Sài Thiệu quá chìm đắm trong thù hận,
nếu không hắn làm Đại tổng quản mình mới yên tâm nhất.
Đột nhiên mắt ông ta nheo lại, trong cánh rừng ngoài thành Trường An có
vô số quạ đen bay dáo dác trên không, xung quanh thành Trường An có rất
nhiều quạ, mùa đông chúng đói quá dám nhảy cả vào bàn ăn tranh cơm với
người, hiện kinh sợ tới không dám bay về tổ, chứng tỏ có rất nhiều người đang tới gần, khả năng là kỵ binh. Lý Nhị chinh chiến nhiều năm mau
chóng có phán đoán của mình.
Nhìn lên đỉnh núi, phong yên không đốt lên, ông ta hơi nghi hoặc, là kẻ nào to gan dám thả binh mã phóng ngựa ở gần Trường An? Ông ta lệnh một
tiếng, lập tức có mật thám của Bách kỵ ti rời đi.
Cảnh giới trong cung lập tức nâng cao lên hai cấp, vệ quân thành Trường
An cũng nhận được cảnh báo, binh sĩ trên tường thành được tăng gấp đôi,
nhưng đám kỵ binh kia vẫn không hề giảm tốc, bụi bốc lên đã có thể nhìn
thấy từ tường thành rồi.
Không thể chấp nhận được, trên tường thành vang lên tiếng tù, tướng sĩ
trong đại doanh như kiến rời ổ, mau chóng đưa ra phản ứng, người ngoài
thành nhanh chóng vào thành, còn cổng thành chầm chậm khép lại.