- Nương nương! Hiện giờ
người có thai, không dùng được thứ đó, nếu không thần đã tặng cho nương
nương rồi. Thần mong mỗi bình bán nghìn quan, như thế có lợi cho triều
đình, có lợi cho bách tính.
Trong nước hoa có xạ hương, thứ này cho Vân Diệp tám cái đầu cũng không dám tặng Trường Tôn thị:
- Thế thì lạ, bổn hậu rất muốn biết Vân gia kiếm đống tiền, tim đen phổi đen không thèm để ý tới người khác sống chết sao lại lợi nước lợi dân.
Ngươi nói cho rõ nếu không bổn hậu trói ngươi vào cửa hiệu làm chưởng
quầy.
- Giả xử nước hoa của Vân gia bán được một nghìn quan, sẽ có bao nhiêu người mua?
Vân Diệp chắp tay hỏi:
- Sẽ không có ai mua, vì bổn hậu sẽ cấm chỉ.
Trường Tôn thị chặn ngay đường của Vân Diệp:
- Nương nương, đứng ở lập trường quốc gia nên cổ vũ chứ không phải cấm chỉ.
- Ngươi muốn bổn hậu giúp đám gian thương các ngươi à? Nằm mơ, ta sẽ hạ lệnh cấm chỉ không cho đám gian thương đắc ý, nếu không trên đời này
không còn vương pháp nữa.
Biết Trường Tôn thị muốn lấy lại thể diện, Vân gia cảm thấy cùng bà ta
thảo luận vương pháp khác gì hủy hoại bản thân, vương pháp là nhà bà ta, bà ta muốn chơi thế nào thì chơi. Vân Diệp nỗ lực không để mình nổi
giận, luôn mồm nói với bản thân, đừng giận, đừng giận, không thèm chấp
phụ nữ có thai.
- Nương nương nghĩ xem, thần bán được nước hoa một nghìn đồng, trước
tiên phải nộp thuế, thứ lãi lớn thế này thần không phản đối thu thế gấp
hai ba lần, như thế triều đình có thêm năm trăm quan thế. Vi thần bán
thêm một bình là triều đình có năm trăm quan, thuế dùng phát bổng lộc
cho quan viên, trang bị cho quân đội, sửa đường, xây cầu, cứu tế nạn
dân, bệ hạ có thể xây cung điện, đều là chuyện tốt.
- Vi thần có thể dùng năm trăm quan tiếp tục đầu tư cho nước hoa, tiếp
tục sản xuất, thu tiền quan viên về, sau đó nộp thuế lên cho bệ hạ, bệ
hạ phát cho quan viên, hình thành một vòng tròn, tiền luân chuyển không
dứt, triều đình không bao giờ lo thiếu tiền.
Quan hệ của chuối tài chính nhất định phải nói cho hai vợ chồng họ nghe, nói với Lý Nhị thì Vân Diệp sẽ nổi điên, nói cho Trường Tôn thị đỡ hơn.
- Như thế Vân gia mãi mãi kiếm được thứ tiền bất lương rồi.
Nghe ra Trường Tôn thị động lòng, chỉ là sự kiêu ngạo không cho bà ta đầu hàng.
- Vân gia chỉ là thần giữ của, tiền kiếm được sẽ đầu tư vào xây dựng thư viện, sẽ thành từng căn nhà, từng phòng học, tiền sẽ bị các thương nhân và công tượng khác lấy đi, đương nhiên bọn họ cũng bị bệ hạ thu thuế.
Trường Tôn trầm mặc, hồi lâu mới nói:
- Ngươi không phải là đi tìm thái thượng hoàng à? Đi đi, bổn cung phải nghĩ cho kỹ lời của ngươi.
Vân Diệp thi lễ cáo từ, vừa đi được mấy bước nghe Trường Tôn thị nói sau lưng:
- Ngươi tới đây có ý gì bổn hậu biết, làm việc của ngươi đi, như lời
ngươi đã nói, đó là nghĩa vụ của thần tử, một nghìn binh mã của Tả vũ vệ mai sẽ hộ tống bổn cung tới thư viện Ngọc Sơn tuần thị, trên núi không ở được nhiều người như thế, năm trăm quan binh sẽ ở trong trang tử Vân
gia, thay bổn hậu an bài thỏa đáng năm trăm quan binh này.
Hoàng hậu nương nương miệng thì độc ác, nhưng thực sự lo lắng cho y, Vân Diệp luôn hiểu điều đó, xoay người vái một cái thật dài, không nói lời
nào liền rời đi.
Y không phát hiện sau cây sồi có một cái ghế tựa, Lý Nhị nằm trên đó
phơi nắng, hình như đã ngủ rồi, Trường Tôn thị ngồi xuống ghế mềm, còn
chưa nói gì tay Lý Nhị đã vuốt ve cái bụng nhô lên của bà, khẽ nói:
- Tên tiểu tử này còn băn khoăn, vừa xong y không nói một nguyên nhân
trọng yếu, là đồ siêu lợi có thể moi tiền trong tay môn phiệt đại gia,
bù lên người bách tính, dù sao thứ này không phải loại bần dân tiểu hộ
có thể dùng nổi, nói cách khác đây là loại cướp của người giàu chia cho
người nghèo, cho nên y nói đúng, giá nước hoa càng cao thì càng có lợi
cho triều đình, càng có lợi cho bách tính, tên quản sự kia của nàng ngày mai bảo hắn xéo về nhà, à cho tới nội phủ, hừ hừ! Đợi Vân Diệp dạy
xong Khác Nhi xem xem có thể giao vào tay nó không, tên tiểu tử này vì
Thành Càn đúng là tận tâm tận lực, Thành Càn kết giao bằng hữu này rất đáng giá.
Từ chỗ hoàng hậu ra, Vân Diệp cảm thấy toàn thân thư thái, không còn lo
lắng về sau, bước chân nhẹ nhàng hơn nhiều, vừa mới chuyển qua Thái Cực
cung có mấy phó phụ vai u thịt bắp nắm lấy tay chân y nâng lên, Vân Diệp nhìn dải hồng buộc ở hông là biết một đám nữ giao thủ, chuyên môn diễn tạp kịch trong cung, mua vui cho các quý nhân, mỗi người đều sức khỏe
vô cùng, không phải thứ nhược nam như Vân Diệp có thể đói phó được.
Đập vào mặt là hai bầu vú đồ sồ nửa ẩn nửa hiện trong vạt áo mở rộng.,
vội vàng nhắm mắt lại có hai vị đã tới mức khiếp người là mọc râu mép,
không nhìn thì hơn, trong hoàng cung dám hoành hành như vậy chỉ có thể
là do lão thái thượng hoàng nhàn rỗi tới đau trứng kia thôi, cho nên Vân Diệp ngoan ngoãn nghe thiên mệnh.
Chân chạm đất nhìn một cái, Vân Diệp còn tưởng rơi vào ổ phỉ, xuân ấm
hoa nở hỏa long trong cung vẫn phát huy tác dụng, Lý Uyên tay trái ôm mỹ nhân, tay phải cầm bầu rượu, áo phanh ra nhìn hai phụ nhân to lớn cởi
trần đang nhảy, trong đại điện thi thoảng vang lên tiếng bước chân thình thịch, tới đoạn hay, tiếng reo hò vang lên bốn phía, đây có phải hoàng
cung chó đâu, rõ ràng là sơn trại thổ phỉ mà.
Vừa mới chuẩn bị bỏ chạy chẳng biết Lý Thừa Càn từ đâu chui ra, kéo Vân
Diệp mặt mày u oán, má còn có dấu son, tí chị ngươi, tổ tôn cùng nhau
chơi gái, ngươi bảo chính nhân quân tử ta tự xử sao đây? Cho dù nhà các
ngươi có huyết thống người Hồ thì thế này cũng buông thả thái quá rồi.
Lý Thừa Càn cực kỳ xấu hổ lau đi vết son trên mặt, nói nhỏ:
- Diệp Tử, ta bị bắt giữ đấy, ngươi thương xót ở lại cùng ta một lúc, nếu không chẳng biết có chuyện gì xảy ra.
Có một tên tửu quỷ đi tới, ợ hơi một cái làm Vân Diệp tránh xa ba bước,
người quen, Thạch Chi Hiên, à không Bùi Tịch! Lão già này y phục xộc
xệch, râu còn có rượu, đâu còn chút dáng vẻ cao nhã thường ngày.
Khỏi phải nói, do hai nhà Đậu, Bùi nổ ra xung đột, chạy tới hậu hoa viên của Lý Uyên, nhớ tới thảm cảnh của Bùi Anh, Vân Diệp lạnh lùng nhìn Bùi Tịch, kiếm chỗ ngồi sạch sẽ ngồi xuống, toàn thân phát ra hàn khí.
Cung nữ phái tới rót rượu bị Vân Diệp đuổi đi, Lý Thừa Càn cũng không
biết Vân Diệp muốn làm gì, hoang mang chẳng biết phải làm sao, Vân Diệp
nhấc bầu rượu tu một ngụm, trừng mắt nhìn Lý Uyên:
- Thái thượng hoàng, tiểu tử hôm nay tới trả nợ đây, chuyên môn mang
theo ba mươi lượng vàng, chỉ là nghe nói khi tiểu tử không ở kinh
thành, thái thượng hoàng đánh khắp Trường An vô địch thủ, không khỏi làm yếu thanh danh đứng đầu Trường An tam hai của tiểu tử, gánh thêm cái ác danh nợ mà không trả.
Lý Uyên bị phế hoàn toàn rồi, hiện giờ ông ta chỉ biết sống qua ngày
cùng rượu và mỹ nhân, Lý Nhị đại thắng ở thảo nguyên đã phá hủy sự tự
tin cuối cùng của ông ta, một đứa con văn võ toàn tài vượt qua ông ta,
khiến ông ta phải ngẩng đầu nhìn đã gián tiếp chứng minh ông ta ngu đần, ngay cả nhi tử cũng không nhìn rõ, bi ai nhường nào.
Hiện giờ số lần Lý Nhị tới bái kiến ông ta ngày càng ít, không vì cái gì khác, vì không cần thiết nữa, chính quyền dần ổn định, không có chút lo lắng nào nữa, Lý Nhị bắt đầu há miệng ra ăn thịt người rồi, Đậu gia
nguy trong sớm tối, ông ta không thể làm gì, đành phóng túng để mê muội đầu óc thi thoảng vẫn tỉnh táo.
Lý Uyến cười rộ lên, ném bầu rượu, đẩy mỹ nhân, cực kỳ hào khí đá văng mấy cái bàn thấp, chân dẫm
lên bàn, nhìn Vân Diệp cũng đang nhìn trừng trừng mình:
- Tiểu tử, ngươi còn dám tới à, nợ mỗ hai lượng vàng tới nay chưa trả,
còn dám tới đây lớn lối, hôm nay để lão phu xem bản lĩnh của ngươi.
Vân Diệp tuyệt vọng rồi, Lý Uyên uống rượu tới bại não, chỉ nhớ lần
trước Vân Diệp nợ ông ta hai lượng, không nhớ y trả tiền mấy lần, Vân
Diệp muốn hét lớn :" Bệnh này ta cũng muốn."
Vân Diệp ném mười mấy quả vàng lên bàn, hô lớn:
- Còn ai nữa?
Bùi Tịch ném vàng vào, ợ lớn:
- Chuyện hay thế này sao thiếu lão phu được.
Trong góc có giọng nói nửa sống nửa chết vang lên:
- Vân gia, Bùi gia đều ta tới, Đậu gia nếu không có mặt chẳng phải bị người ta cười cho?
Một lão già được Đậu Yến Sơn dìu tới trước mấy cái bàn, Đậu Yến Sơn liếc Vân Diệp một cái, móc túi ra, đổ rào rào vàng xuống, mỗi cái đều lớn
hơn vàng của Vân Diệp nhiều.
Hôm nay sao thế nhỉ, Vân Diệp có chút hiếu kỳ, ai lại rảnh rỗi cho đống
vàng trong người, thứ này không trực tiếp lưu thông được, chỉ có mua bán cực lớn mới dùng tới, mình tìm Lý Uyên báo thù rửa hận, đương nhiên
phải mang vàng, nếu không Lý Uyên cược lớn như thế, ai có thể lôi xe
tiền theo.
Nhìn Bùi Tịch giống như say, lại nhìn Đậu lão đầu mặt mưu mô, Vân Diệp kêu lớn:
- Được, có can đảm, chúng ta hôm nay không thua hết không được về.
Tiếng cười của Lý Uyên cũng biến dạng, luôn mồm nói đồng ý, bảo cung nữ dọn dẹp sạch sẽ, bày mạt chược ra, chuẩn bị sát phạt.
Vân Diệp lấy vàng của mình ở trên bàn, đương nhiên y cứ cái to nhất mà
lấy, làm Đậu Yến Sơn nhìn trợn mắt lên, nhìn thấy Bùi Tịch cũng chọn cái to nhất mà lấy hận ngứa ngáy răng lợi, nhưng hắn chưa có tư cách lên
tiếng ở đây, đành gom số vàng còn lại vào túi, rõ ràng không nặng bằng
lúc nãy, còn chưa chơi vốn đã hao hụt rồi.
Lý Uyên thích ngồi mặt đông, Đậu lão đầu ngồi mặt nam, Bùi Tịch ngồi phía tây, còn lại phía bắc Vân Diệp đành ngồi xuống.
Vừa bày bài ra, Lý Uyên tựa hồ biến thành người khác, tinh thần bùng
phát mạnh mẽ, chỉ khoác một cái áo choàng, thuận tay ném xúc xắc, đếm số xong bắt đầu xào bài, đếm quân bài không sai lệch tí nào, hơi rượu tựa
hồ không hề ảnh hưởng tới tư duy phán đoán của ông ta.
- Vân hầu thiếu niên anh kiện, một cánh cửa thư viện khiến Đậu gia biết khó mà lui, thật là đáng quý, nhưng không biết cánh cửa đó ngăn được
Đậu gia bao lâu? Một vạn!
Đậu lão đầu đủng đỉnh hỏi, sau đó ném một quân bài ra.
- Lão quốc công quá lo rồi, cánh cửa thư viện chẳng qua chỉ là người
trong đó buồn chán, thuận tay bày ra trò chơi cho đám học sinh giải trí, làm gì có huyền cơ nào. Nếu ngài rảnh rỗi, cứ tới thư viện ngắm nghía,
nơi đó sơn thanh thủy tú, là chỗ dưỡng lão tốt. Cửu bính!
- Ồ, ngươi nói Ngọc Sơn không tệ? Còn có trận pháp gì gì đó, ta nhớ ra
nơi đó còn có một căn nhà, tới ở cũng không tệ. Nhất bính.
Lý Uyên lên xới bạc là đầu óc tỉnh táo một cách kỳ lạ:
- Đậu gia hiện giờ xuống dốc rồi, ai cũng muốn cưỡi lên đầu diễu võ
dương oai, tôn tử ngoan ngoãn của lão đầu, chỉ vì một con kỹ nữ mà mất
mạng. Con kỹ nữ kia đã bị hạ nhân làm thành nến người, vẫn còn cháy
trước linh đường của tôn nhi, có đồng nữ mà không có đồng nam, linh
đường chả ra làm sao, lão phu tựa hồ nghe thấy tiểu tôn nhi đang kêu gào bất mãn dưới âm tào địa phủ. Bùi Tịch, ông thấy thế nào?
Bùi Tịch không nói một lời, chỉ ngồi chỉnh bài, tựa hồ chẳng nghe thấy
lời lão Đậu, Lý Uyên không nói gì chỉ là dừng ra bài, nghe Đậu lão đầu
nói.
Đây là đại gia tộc lấy đạo đức lập hộ, thi lễ truyền gì đấy à? Một ca cơ không nơi nương tựa, trong mắt bọn họ không là cái gì, bao gồm Lý Uyên
từng là hoàng đế cũng coi như bình thường? Dựa vào cái gì? Kẻ yếu là có
thể đem làm nến.
Một thiếu nữ hoa quý trải bảo vất vả khó khăn lắm mới trưởng thành được, chỉ để làm cây nến?
Lý Uyên mặt tỉnh bơ, Đậu lão đầu hờ hững, Bùi Tịch giả câm giả điếc, chỉ có Lý Thừa Càn mặt mày phẫn nộ, trước mặt người hoàng gia nói mình biến thiếu nữ sống sờ sờ thành cây nến, đây là sự ngông cuồng cỡ nào.
Vân Diệp bóp quan bài trong tay run rẩy, mấy lần muốn đứng lên đều bị Thành Càn ở đằng dùng sức ấn xuống, không cho y đứng dậy.
- Đậu lão đầu, lát nữa ta sẽ đuổi Bùi Anh ra khỏi thư viện tùy ông xử lý.
Vân Diệp ném bài lên bàn, mặt mày lạnh nhạt xưng hô với Đậu lão đầu
không thèm gọi là Đậu công gia nữa, không thèm nhìn ánh mắt kinh hãi của Bùi Tịch cũng như vẻ mặt đắc ý của Đậu Yến Sơn.
Y tiếp tục nói:
- Bùi Anh sở dĩ bị đuổi ra khỏi thư viện không phải vì Đậu gia ngươi
không đụng vào được, mà vì hành động của Bùi Anh đã hại chết một ca cơ
vô tội, trong mắt ta mạng của hắn và ca cơ bị làm nến kia không khác gì
nhau, hắn phải trả giá cho hành động của mình. Đậu lão đầu, ta chỉ muốn
hỏi ông, khi các ngươi đem ca cơ đáng thương kia làm nến, trong lòng có
chút mảy may thương xót nào không?
- Không có chứ gì! Tim các ngươi làm bằng đá cả rồi, ta không ngại các
ngươi gây chuyện với Bùi Anh, nhưng ca cơ kia có tội gì? Ông trút hết
lửa giận lên đầu một người đáng thương không có nơi nương tựa, các ngươi là lũ mãnh thú ăn thịt người, đại nho đạo đức cái chó gì? Thi lễ truyền gia cái mẹ gì, ta nhổ vào!
Vân Diệp càng nói càng kích động, càng nghĩ càng phẫn nộ, lão già đạo
mạo đường hoàng này đã bao giờ coi người khác là người, bọn chúng không
phải là người theo ý nghĩa thông thường nữa, chúng là một đám dã thú ăn
thịt người.
- Đậu lão đầu, ông sẽ xuống địa ngục, trước khi ông biến ca cơ kia thành nến người, ta còn rất đồng tình với Đậu gia, hiện giờ ta cho rằng chẳng qua chỉ chết một con chó nhỏ ăn thịt người, chẳng có gì to tát, chó nhỏ ăn thịt người sớm muộn gì cũng bị đánh chết, giữ làm cái gì?
Đậu Yến Sơn muốn xông lên bóp chết Vân Diệp nhưng bị ánh mắt âm u của
Đậu lão đầu ngăn lại, đây là hoàng cung, không phải Đậu gia đại viện,
ông ta chỉ muốn làm rõ vì sao Vân Diệp dám lớn lỗi với Đậu gia.
Lý Uyên, Đậu lão đầu, Bùi Tịch đều nhìn hết cả vào Vân Diệp, không hiểu gì hết, trước câu nói kia, thư viện và Đậu gia chưa trở mặt với nhau,
Vân Diệp cũng chỉ né tránh không xung đột chính diện, lần này tới tìm Lý Uyên, không ngoài ý muốn dàn hòa, biến chuyện từ có thành không, nhưng
Đậu lão đầu không hề che dấu nói ra chuyện nến người khủng bố xuất phát
từ tay Đậu gia, khiến Vân Diệp lửa giận ngùn ngụt, chuyện này vượt qua
giới hạn làm người của y, ở lập trường một con người, y không che giấu
khinh bỉ và thù hận với Đậu gia.
- Vân hầu, Đậu gia và ngài trước không thù, nay không oán, vì sao thù
địch Đậu gia ta như thế? Vì thương hại cho một ca cơ hạ tiện thậm chí
không biết tên sao?
Đậu lão đầu sắc mặt nghiêm trọng, vì đây là khiêu chiến chính diện của Vân Diệp với Đậu gia:
- Đậu lão đầu, ông nói không sai, nếu gia sư còn sống, người sẽ băm loại mặt người dạ thú như Đầu gia các ngươi thành mảnh vụn, ta nếu như không phải thân mang quan chức sẽ âm thầm làm Đậu gia các ngươi đoạn tuyệt tử tôn, chết sạch toàn bộ, nguyên nhân vì cây nến người kia. Trong y học
có một cách có thể giữ thi thể con người bảo tồn hoàn hảo, mỗi khi dùng
tới lấy da dùng đao nhỏ cắt da, thịt, huyết quản, nội tạng, xương cốt để dạy học, y sinh được giáo dục ra như vậy đều hiều rõ mỗi bộ phận trên
cơ thể con người dùng làm gì, sớm muộn sẽ thành y sinh hợp cách. Nếu như có thể ta rất muốn lấy người Đậu gia ra thử, xem xem rốt cuộc bị biến
thành nến sống thống khổ hay là bị giải phẫu thống khổ, ta có thể đảm
bảo, nếu như bắt đầu giải phẫu các ngươi chưa chết, khi lấy tim các
ngươi ra, mắt các ngươi sẽ nhìn thấy tim còn đập.