Sự thực chứng minh văn nhân không thể nghiên cứu khoa học, một bầu
nhiệt huyết đối diện với thất bại dần dần bị ăn mòn sạch, người trong
phòng không ngừng giảm đi, cuối cùng còn lại Vân Diệp và cha con Nhan
Chi Thôi.
Nhan Sư Cố ở xa thảo luận cách khắc con dấu với Nguyên
Chương tiên sinh, chỉ cần tổng kết ra được có bao nhiêu cách, sẽ hình
thành một hệ thống, lưu truyền thiên cổ cũng không khó, hai bọn họ định
tối nay thảo luận với n hau. Còn về phần Lý Cương tiên sinh có bài giảng quan trọng, Ly Thạch, Kim Trúc nghiêm túc nói Vân Diệp, cho rằng bản
thân phải nghiên cứu lại lịch sử in ấn, nói không chừng tìm ra manh mối, phải tới đồ thư quán tra duyệt điển tịch.
Thế này đúng là không
còn biết xấu hổ nữa rồi, in ấn mới khởi đầu, tất cả đang ở giai đoạn mày mò, lấy đâu ra lịch sử cho bọn họ nghiên cứu?
Lại một lần thất
bại nữa, Vân Diệp bắt đầu nghĩ lại xem rốt cuộc sai lầm ở đâu? Tất Giới
triều Tống làm ra được, chẳng có lý do gì mình không làm được, tức lên
Vân Diệp lấy một đống dấu ra, đặt đều đặn trên khung, không tệ, in ra
chữ rõ ràng, không có vấn đề gì hết, đang định khoe với ông cụ thì thấy
cha con họ nhìn mình xem thường.
- Tiểu tử, con dấu của ngươi là
trầm hương thượng hạng, thêm vào chu sa, thậm chí là còn có thuốc phòng
mối mọt, thứ này khắp Trường An có mấy nhà dùng nỏi? Ngươi lại đem in
sách, sách in ra ai mua nổi? Chẳng trách người ta mắng ngươi là bại gia
tử.
Nhan Chi Thôi rất không hài lòng hành vi bại gia của Van
Diệp, với ông cụ, chỉ có nhanh, rẻ, tốt mới có thể phát sách khắp thiên
hạ, ông ta sớm tính in sao nhiêu sách vỡ lòng, còn về tác phẩm khác, bị
ông cụ trì hoãn vô thời hạn rồi.
Chỉ có kẻ cố chấp mới thành công được, Vân Diệp bực tức ném cục mực đi, bình tĩnh lại, nhìn thấy vẻ uể
oải của công cụ, lòng hơi áy náy, lấy ông già gần trăm tuổi đi nghiên
cứu là vô nhân đạo.
- Lão tổ tông cứ an lòng, chữ đất nung không
được thì chữ gỗ nhất định sẽ được, chỉ cần mực in là được rồi, tiểu tử
đã hỏi, lấy gỗ tùng là được, người không phải hao phí tâm thần vào
chuyện này nữa, chỉ cần người đưa ra danh sách thư tịch cần in ấn, phần
còn lại giao tiểu tử làm, hai tháng nữa là đại thọ của người, tiểu tử sẽ lấy nó làm quà tặng lão tổ tông.
Nhan Chi Thôi lau mặt, gật đầu:
- Ngươi nói không sai, lão đầu tử ở đây chỉ vướng víu, làm ngươi phân
tâm. Tử Thiện chúng ta về nhà, để người trong nghề làm, tốt hơn chúng ta chỉ huy bừa bãi.
Nhan Tử hiên đích hân đánh xe đưa phụ thân mình về nhà, Vân Diệp tiễn chân xong bảo quản sự đi mời Công Thâu Mộc, Lý
Thái cùng đám khoa học điên ở thư viện tới.
Đơn giản vô cùng, học sinh thích điêu khắc trong thư viện không phải chỉ có một hai tên, tóm
lấy đem đi khắc gỗ, Ngọc Sơn tiên sinh viết một bản mẫu, do cần viết
ngược, Vân Diệp rất lo không chính xác, đang định nhắc nhở thì mới há
mồm bị Ngọc Sơn tiên sinh đuổi ra ngoài.
Đuổi y đi không chỉ có
Ngọc Sơn tiên sinh. Công Thâu Mộc, Lý Thái đều có thái độ tương tự, vừa
mới vào cửa đã thấy tay của Công Thâu Mộc chỉ thẳng ra cửa, ủ rũ quay
người đi ngay, hai sư đồ này lúc làm việc ghét nhất là loại người cái gì cũng biết lại chẳng cái gì tinh thông như Vân Diệp.
May mà các
học sinh khác không có cái tính thối đó, lúc khắc chứ còn biết mang ấm
trà tới cho Vân tiên sinh. Mấy vãn bối của Công Thâu gia gọt gỗ, rất
chỉnh tề, Vân Diệp lấy thước đó, đúng 90 độ, gần như không sai một ly,
ngay cả kích cỡ cũng đều kinh người. Bọn họ không hề dùng thước, chỉ cần đôi mắt và một cái bào là nhanh chóng làm xong, gỗ kim ti nam mộc thì
Vân gia không thiếu, nếu không phải điện Vạn Dân đang giai đoạn hoàn
thiện cuối cùng thì y còn có nhiều khơn.
Ba lần, chỉ thí nghiệm
đúng ba lần là Lý Thái đem Luận Ngữ được in xong cho Vân Diệp xem, cực
kỳ xem thường Vân Diệp tốn cả ngày cũng chẳng làm ra thành quả.
Kệ hiện giờ đã là canh hai, phái hộ vệ cưỡi ngựa đưa tới Nhan gia, nếu
không nhanh chóng đưa tới, Nhan Chi Thôi sẽ không ngủ ngon, ông cụ không chịu nổi.
Chữ in rời bằng gỗ thì bắt một con chó tới cũng làm ra được, đó là bình luận của Công Thâu Mộc, hàm ý Vân Diệp và các vị tiên
sinh khác không cần có cái đầu nữa. Sư đồ họ vênh váo uống trà Vân gia
mới làm, nhón bánh Vân gia chuẩn bị cho ông cụ bỏ vào miệng, vừa ăn uống vừa mỉa mai Vân Diệp, mồm mép Lý Thái càng ác độc.
- Hai vị đại
công thần tất nhiên đáng khâm phục, mai ta sẽ đem bình phẩm của hai vị
với Nhan lão tiên sinh, Lý Cương, Ly Thạch tiên sinh, Nguyên chương
chuyển cáo nguyên xi cho bọn họ. Nói với bọn họ, trước trí tuệ của hai
vị cao nhân, đám bọn ta chỉ đáng ăn phân, không biết trước miệng lưỡi
thế gian, Công Thâu tiên sinh còn giữ được phong phạm cao nhân hay
không, còn Tiểu Thái, Nhan lão tiên sinh nhất định đi hỏi hoàng hậu
nương nương cách dạy con.
Vân Diệp cũng đâu phải kẻ dễ trêu, ai chọc vào y thì cứ xác định đợi hậu quả thê thảm đi:
Lý Thái hết sức nghiêm trang đặt bánh trong tay xuống, nói với Công Thâu Mộc:
- Đất nung xong tất nhiên là in ra chữ đẹp hơn gỗ, hơn nữa dùng lâu hơn,
đệ tử phát hiện tốc độ phải nâng cao, cần có công cụ tương ứng tăng hiệu suất lên, đẹ tử chuẩn bị bế quan vài ngày nghiên cứu thật kỹ, cáo từ
lão sư.
Nhìn Lý Thái vội vã bỏ đi, Công Thâu Mộc cười khổ:
-
Nhìn thấy chưa? Đi một bước nhìn ba bước là đặc tính của tên tiểu tử
này, chúng ta mới làm ra cách in rời, hắn đã nghĩ làm sao nâng cao hiệu
suất tới mức tối đa, có đệ tử như thế là may mắn của lão phu. Nhưng bỏ
lại sư phụ ở lại chịu tội một mình là đạo lý gì.
- Được rồi, ông
có đệ tử như thế đã phải thắp hương vái trời, điện Vạn Dân dùng sai vật
liệu, sự cố lớn như thế hắn không hỏi đã chịu thay ông, nhà ông cũng
không xem cho kỹ ( Lễ điển), theo thuyết Ngũ đức thủy chung, Đại Đường
ta sùng hỏa đức, con ông lại làm thành thổ đức, nếu người khác thì đã
rụng đầu rồi, chỉ có đệ tử của ông bịa ra cách nói lấy thổ làm nền, lấy
thủy làm lưng, lấy hỏa làm thượng mới khiến đám đại nho kia cứng học.
Triều khác có một đức, triều ta hay quá, có ba cái, may mà bệ hạ thích
đại công tin tưởng mới làm nhà ông thoát kiếp nạn, ông thay hắn chịu
chút tội nhỏ là đáng.
Nói tới chuyện này Công Thâu Mộc vẫn chưa
hết sợ, vốn cho rằng chỉ xây một cung điện đẹp đẽ hợp điển chế là xong,
ai ngờ khi làm hành lang, thừa nhiều sơn lót màu vàng, Công Thâu Giáp
chẳng suy nghĩ gì, dù sao bất kể dùng màu gì, cuối cùng cũng bị sơn sơn
phủ lên, nên dùng luôn, ai ngờ một vị thị lang tới giám công nhìn thấy
cảnh này, lập tức phát tác, hạ lệnh đình chỉ công tác, hạ lệnh bắt Công
Thâu Giáp vào đại lão đợi phạt. Khi đó Vân Diệp ở Lĩnh Nam, nước xa
không cứu được lửa gần, đành mới Lý Thái ra.
Ngụy vương gia tinh
thông kim cổ, lên điện một cái đọc thuộc lòng điển tịch lễ bộ như cháo
chảy, minh chứng mạch lạc, cuối cùng kết luận, toàn lời vô căn cứ,
thuyết ngũ hành tương sinh tương khắc không còn đứng vững được nữa, cùng với nhận thức về sự vật của con người ngày một sâu sắc, sớm muộn cũng
vứt đi thứ mục nát này, không nên ôm thứ cũ rích nhìn tân thế giới.
Lý Nhị ngồi trên nhìn con mình nói đâu ra đó, lòng mừng không thôi, tuy
không tiếp nhận lý luận của con mình, nhưng không sử phạt Công Thâu
Giáp, chỉ hạ lệnh làm lại thôi.
Mấy lão lệnh quan từng làm sư phụ của Lý Thái tóm cổ áo của hắn đòi nói rõ ràng vì sao ngũ hành không thể tương sinh tương khắc nữa, Lý Thái rất dứt khoát, đem mấy vị lệnh quan
thới thư viện, mấy vị lệnh quan chen nhau trong phòng thực nghiệm, hai
canh giờ sau ai nấy hồn xiêu phách lạc rời đi, chỉ còn lại Lý Thái đứng
cửa phòng nhún vai, nhìn phó dịch dọn dẹp chiến trường, hắn luôn cẩn
thận với phòng thực nghiệm
- Vân hầu, những lời này chỉ hắn có thể nói, người khác mà nói đã bị chụp cái mũ đại nghịch bất đạo đem đi chém rồi. Nói cho cùng Giáp Nhi quá sơ ý, hoàng gia vô gia sự, có chút chuyện nhỏ cũng thành đại sự liên quan
tới quốc vận.
- Phải rồi, lần này hầu gia toàn lực ứng phó với
Nhan Chi Thôi là sao? Chuyện nãi nãi và nữ nhi của hầu gia chưa đáng
nhắc tới, tôn kính người gia cũng không cần nói, Điền Tương Tử cũng chín mấy tuổi, bị hầu gia đưa tới địa cực nạp mạng, chẳng thấy hầu gia ngài
áy náy.
Vân Diệp ngồi xuống ngưỡng cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời lấp lánh sao:
- Ông cụ là người tốt, là người làm học vấn thuần túy, không biết quyền
mưu, không hiểu thủ đoạn, giờ vẫn giữ được trái tim trẻ thơ, sống gần
trăm năm chỉ muốn thấy thịnh thế, thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của một người gia có gì không đúng.
- Không sai, rất nên làm, Nhan Chi
Thôi ngay thẳng cả đời, đúng là đáng tôn kính, chỉ là ta muốn hỏi rốt
cuộc hầu gia muốn làm gì? Không phải thuận tiện làm gì đó chứ?
Dưới ánh mặt trời luôn có bóng râm, mục tiêu cao thượng tới đâu cũng có lòng riêng, nhưng Vân Diệp không nói với Công Thâu Mộc, một số chuyện trời
biết, đất biết, mình biết là được rồi, con người không thể quá cởi mở
được.
Lý Nhị rốt cuộc cũng sinh ra đề phòng chuyện thư viện độc
tôn, chuẩn bị đem đại khải năm nay chia làm hai phần, thư viện một phần, sỉ tử phổ thông vùng ngoài một phần, một cuộc thi mà có hai bài, thực
sự là chưa từng có trong lịch sử, danh nghĩa là công bằng, ông ta lại
không suy nghĩ đây là sự bất công lớn nhất với thư viện.
Lý Nhị
xưa nay đi một bước nhìn ba bước, lần này cũng thế, chuyện Vân Diệp
không được vào Trường An nếu nói không phải ông ta cố ý thì y không tin.
Đại Đường bừng bừng chí tiến thủ đã đi vào quỹ đạo, kiến thiết nhiều hơn
phá hỏng, người Đột Quyết đã bị diệt, Cao Xương cũng bị diệt, Tiết Duyên Đà, Hồi Hội run rẩy dưới vó ngựa Đại Đường, người Cao Ly đã cẩn thận
rút lại toàn bộ móng vuốt vươn tới đông bắc Đại Đường, hoàn cảnh bên
ngoài tốt đẹp, xây dựng quy mô lớn đã bắt đầu, càng cần nhân tài chuyên
môn xuất hiện, đáng tiếc, triều đường bị những người một dạ trung thành
chiếm cứ.
Một người làm chuyện xấu không sao, sợ cái là hắn
chuyên tâm làm chuyện xấu, lùi lạ mà nói, kẻ chuyên tâm làm chuyện xấu
cũng không sao, đáng sợ là kẻ làm chuyện xấu khoác áo chuyện tốt, làm
một cách đường hoàng, làm một cách khí thế, không biết sợ chết.
Bọn chúng không sợ chết thật, châu chấu tới, bọn chúng hết cách, đốt lúa
mạch chín thiêu chết được mấy con châu chấu, thiêu chết luôn cả bản
thân, giúp được gì cho bách tính không? Trường An bị đốt, không đề phòng trước, cũng không tích cực tìm kiếm hung thủ mà thiêu cháy luôn cả
mình, có ích gì không? Thiên tai tới, không biết dẫn bách tính đi tìm
thức ăn, mà nhốt cả nhà lại cùng chết đói, loại quan viên thế cần làm
gì?
Đám người đó làm chuyện xấu một cách hào hùng, làm một cách
kinh thiên động địa, chuyện sai trái làm hết lần này tới lần khác, dẫn
bách tính chạy thẳng tới đường chết, biết phía trước là tảng đá, vậy mà
cứ đâm đầu vào đá, đâm một lần không chết, đâm thêm lần nữa, cho tới khi xác chết chồng chất, máu me be bét, sau đó bản thân đứng trên đống
người chết, ngửa mặt lên trời gào rú:
- Thất bại hôm nay vì trong mắt ông trời không có ta, bệ hạ, thần tận lực rồi.
Nói xong tiếp tục húc đầu vào đá như quả dưa thối.
Bọn chúng không tham ô, không phạm pháp, thanh bần giữ thân, phẩm cách cao
khiết tới mức có thể làm thánh nhân, nhưng chỉ liều mạng làm chuyện xấu
hại người, làm tới mức được người người xưng tụng, miệng miệng tương
truyền.
Chẳng nói đâu xa, trước mắt Vân Diệp có một người như thế.
Lương Đại, tên Kiến Phổ, tự Đa Nguyên, là hảo hữu trong đám hoàn khố Vân
Diệp, hai năm trước nhậm chức bao tà đạo vận chuyển sứ, phụ trách việc
vận chuyển vật tư giữa Hán Trung và Trường An, đây là công việc béo bở,
nếu chẳng phải cha hắn là bộ hạ cũ của Trường Tôn Vô Kỵ thì chẳng kiếm
được việc này.
Ngươi cứ vận chuyển đồ từ Trường An tới Hán Trung, rồi từ Hán Trung tới Trường An là lập công lao, nhưng hắn không làm thế,
cho rằng vận chuyển đồ không đủ thể hiện tài cán của mình, thấy phải làm một sạn đạo ở Ngưu Bối Sơn giữa Trường An và Hán Trung mới là việc mình nên làm.
Khi tiễn biệt đám huynh đệ lau nước mắt tạm biệt, cùng
nói bảo trọng, chỉ có Vân Diệp vừa mới tới nơi là nghe thấy tên đó nói
chuẩn bị làm sạn đạo ở Ngưu Bối Sơn, tức thì thất kinh, còn chưa kịp hỏi rõ ràng, Lương Kiến Phổ cười ha hả nói, đợi sạn đạo làm xong, nhất định dùng tên mình đặt, gọi là Kiến Phổ đạo, nói xong thì đã bị con ngựa của hắn đưa đi.
Gặp lại Lương Kiến Phổ là trước lúc Vân Diệp bị Đậu
Yến Sơn bắt cóc, khi gặp nhau thì gần như không nhận ra hán tử vạm vỡ
trước kia nữa, y phục cũ mặc trên người thành thùng thình, chân tay toàn chai sạn, mắt lõm vào như quỷ, còn hắn tơ đỏ, hắn về chịu xử phạt, bốn
trăm sáu mươi ba dân phu táng thân ở Ngưu Bối Sơn.
An ủi Lương
Đại, Vân Diệp tưởng rằng chuyện này từ đây sẽ chấm dứt, ai ngờ Lương Đại bị xử phạt cách chức điều tra mang tội lập công, bái biệt lão phụ, nựng hài nhi, dỗ thê tử cao hứng, lại đem đống tiền tài và quyền lực lớn hơn đi làm Kiến Phổ đạo của mình.
Hai ngày trước khi Nhan Chi Thôi tới có tin dữ truyền về, Ngưu Bố Sơn sạt
lở, sạn đạo làm xong ba tám dặm chỉ còn lại mười một dặm...
Vân
Diệp không hiểu, vì sao lại làm sạn đạo ở vùng đất đỏ toàn đá vụn bị sói mòn gần hết rồi, đục vào một là sạt xuống cả một đống, cho dù có dẫm
phải phân chó làm xong thì vài năm sau đất bị phong hóa, sạn đạo lại tự
sạt lở, những tri thức này có được khi y du lịch Hán Trung, hướng dẫn
viên kể sự tích gian nan khi làm đường cao tốc Tây Hán, cả hậu thế còn
phải tốn công bao nhiêu mới làm được, Lương Kiến Phổ ngươi không có máy
móc cơ khí mà định làm công trình khoáng thế à?
Quả nhiên đục
mãi, đục mãi, đục thành cái động, cao tới mức đủ cho cây cổ thủ chọc
trời vào, núi sụp xuống, Lương Kiến Phổ cùng sáu trăm dân phu bị vô số
cự thạch chôn vùi, muốn đào ra được cần tinh thần Ngu Công dời núi.
Tin dữ truyền về, lão bà của hắn lập tức treo cổ tự tận, Tân Nguyệt điếu
tang về khóc lên khóc xuống, nức nở nói với Vân Diệp, nhi tử ba tuổi của nàng ta còn đòi bú trên người người mẹ vừa mới được nhét lưỡi vào trong miệng.
Triều định làm tang lễ trọng thể, là bằng hữu, Vân Diệp
tất nhiên phải tham gia tang lễ, tinh thần nhân trị của Đại Đường được
thể hiện ở đây, tuy hoàng đế nghiêm lệ cấm Vân Diệp không được tới
Trường An, nhưng tang lễ nằm ngoài cấm lệnh, mấy vị lệnh quan gặp ở tang lễ đều vờ không biết, chỉ bàn hậu sự cho Lương Kiến Phổ, không một lời
nhắc tới chuyện cấm túc.
Lão phụ vẫn kiên cường, lưng ưỡn thẳng,
bế trọng tôn ba tuổi mặc đồ tang đang giật râu gia gia, nó cho rằng mẫu
thân chỉ ngủ thôi.
Ý chỉ mới nổ tung trong đầu Vân Diệp, phụ thân Lương Đại liên tiếp nhận được bốn tấu chương, thánh chỉ cho ông ta thay còn hoàn thay xây dựng sạn đạo, sạn đạo không thành, chết không được
hoàn hương.
Xong rồi, Tiểu Lương bị chôn vùi ở đó, hiện giờ cha
hắn cũng sẽ chôn ở đó, lần sụt lở lớn lần trước khiến địa chất phá hỏng
lần nữa, xây sạn đạo sẽ nguy hiểm gấp nhiều lần, Lý Nhị làm cái gì thế,
Bao Tà đạo tuy quan trọng, nhưng Tí Ngọ cốc cũng có thể làm được, tại
sao cứ muốn làm đường ở đó?