Đại trưởng lão ôm cự lang
nghe Vân Diệp nói gần như mỗi bước đi phun ra một ngụm máu, giao cự lang cho sứ tiết đến đỡ mình rồi mới mềm oặt người ngã xuống hôn mê, ông ta
chỉ mong con cự lang này này có thể thành vật tổ của Tây Đột Quyết,
tranh thủ mười năm hòa bình cho người Thổ Cốc Hồn.
Sứ tiết Cao Ly hả hê nhìn người Hồ gặp họa, bản thân đứng trên bờ nhìn người khác vùng vẫy dưới nước là một loại hưởng thụ.
Người Tiết Duyên Đà, Thổ Cốc Hồn đều đi rồi, những thương cổ đứng từ đầu không có chỗ ngồi thừa cơ chiếm chỗ, là thương cổ, bọn họ rất tán
thưởng màn biểu diễn của Vân Diệp, không thấy y làm gì sai, truy cầu
lợi ích lớn nhất thể hiện giá trị của thương nhân, một màn được chứng
kiến hôm nay, ai nấy đều lợi ích không nhỏ, cảm thấy phí vào cửa ba mươi quan thật đáng giá.
Con gà này chết con kia gáy, con người truy cầu bảo vật vĩnh viễn không
có giới hạn, một số được giao sứ mệnh đã nóng ruột lắm rồi, những bảo
vật lớn kia mình không có duyên, món nhỏ một chút chẳng lẽ không có phần của mình?
Buổi bán đấu giá không vì một ông gia nôn mấy ngụm máu mà ngừng lại, còn trở nên càng sôi động, các phụ nhân đi xem biểu diễn phục trang cũng đã thỏa mãn quay về, ríu rít thảo luận món trang sức nào của mình mới phù
hợp với trang phục mới. Trong tay thị nữ bê hộp gỗ đàn mộc chưa đầy
trang sức pha lê, nhất là các loại kẹp tóc, trâm sai đủ màu, làm bọn họ
ngây ngất, nóng vội gài lên tóc khoe khoang, nếu như nam nhân của họ
nhìn thấy chắc chắn nổi khùng lật bàn, đồ của Vân Diệp làm gì có thứ rẻ? Không thấy vừa rồi làm người Hồ giỏi làm ăn nhất cũng phải hộc ra mấy
cân máu à?
Phó dịch mau chóng đi lên dọn sạch sân khấu, còn chu đáo bê tới một chậu nước lau sạch vết máu, phun ít nước hoa lên sân khấu, hầu gia nhà mình
là người thích sạch sẽ.
Đồ của Vân Diệp đúng là rất đắt, một ấm trà đã trăm quan, thêm vào sáu
chén trà nhỏ, lại tăng thêm một số, đó còn là giá ưu đãi nể tình đồng
liêu đấy.
Vân gia gặp nạn, đều là bị đám quan viên này hại, là đồng liêu, lòng
trắc ẩn vẫn có, không thể nhìn già trẻ Vân gia cầm gậy đánh chó đi ăn
xin, tổn hại tới hình tượng triều đình. Khi các đại lão tự trọng thân
phận không báo giá, đám quan viên trung cấp như thị lang, tẩy mã mang
lòng từ thiện ra tay cứu tế Vân gia.
Cá gì? Mỗi lần hô giá không được ít hơn một trăm? Vậy chẳng phải một ấm
trà bán năm sáu trăm quan? Nổi giận quyết định không mua, để toàn bộ Vân gia đi uống gió tây bắc đi, một cái bình nát lão tử ra giá một trăm
mười quan không ngờ bị đuổi ra ngoài, đây là đại xỉ nhục.
Người Cao Ly định đem toàn bộ số tiền kiếm được ở Trường An đổi thành
lưu ly mang về, chẳng bao lâu hơn hai vạn quan biến thành mấy rương lưu
ly, Hồi Nguyên Hữu ngây ngất vuốt ve mỗi một món đồ lưu ly trơn như
ngọc, như đang sờ đùi tình nhân, bộ dạng khiến rất nhiều người buồn nôn, nhưng không ai chỉ trích, vì bọn họ cũng mong mình có tư cách làm người khác buồn nôn.
Khi Vân Diệp bán món đồ thứ ba mươi, cũng là món đồ lưu ly thứ hai mươi, Vân Tam từ hậu trường chạy lên thì thầm bên tai Vân Diệp:
- Hầu gia, thương đội nhà ta đã tới Liêu Hà, Lâm chưởng quầy nói sáu
mươi rương đồ lưu ly mang đi không hề bị tổn hại, Đỗ đại tướng quân
chuẩn bị thuyền qua sông cho nhà ta, mai sẽ vào biên canh Cao Ly, tặng
cho Đỗ đại tướng quân một món lưu ly mẫu đơn, ông ấy rất thích.
Vân Diệp gật đầu ý bảo đã biết, sáu mươi rương đồ lưu ly đủ chiếm hết
thị trường của Cao Ly, Tân La, Bách Tế. Lâm chưởng quầy giỏi giao tiếp
quanh năm chạy tới ba nước Liêu Đông, cực kỳ thông thuộc nơi ấy, hai
tháng trước ông ta đã dẫn thương đội khổng lồ của bốn nhà tới Liêu Đông.
Vân Diệp yêu cầu mang về lượng lớn sâm Cao Ly, thứ khác thì y không coi
vào mắt, vậy thì mua nhiều lương thực, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, toàn
bộ cung cấp cho biên quân, nếu còn dư lương thực thì nấu thành rượu bán
cho tộc Túc Mạt, đổi lấy chiến mã và đồ da, đó là chuyện làm ăn lâu dài, nếu có thể hình thành mậu dịch qua lại ổn định là tốt nhất. ikienthuc.org
Về phần lương thực cấp cho quân đội, tất nhiên có binh bộ lấy quân phí
trả cho Vân gia, Vân gia ở Trường An có thể thu được tiền tài từ Liêu
Đông, binh bộ cũng không cần vận lương ngàn dặm tới Liêu Đông, vẹn cả
đôi đường.
Vân Diệp nhìn Hồi Nguyên Hữu, không biết sau khi hắn đem toàn bộ tiền
tài đi mua đồ pha lê, trở về giá cả sụt mạnh sẽ ăn nói với Cao Ly Vinh
Lưu vương ra sao?
Vân gia cuối cùng cũng khiến toàn bộ mọi người hài lòng, tám mươi món đồ lưu ly tiêu thụ sạch, trong Vân gia chỉ còn lại tám con cự lang pha lê
làm từ cùng một mẫu, ngoài ra không còn gì nữa.
Tây Đột Quyết hình thành tình trạng chư hầu cát cứ, mỗi bộ tộc lớn đều
nói mình là nhi tử của Thiên lang thần, đều chỉ trích huyết thống của
đối thủ là bùn đất, không phải con cháu lang thần thuần chủng, chỉ là
không ai có chứng cứ nói mình là thật, nhiều lắm là đánh trận miệng. Vân Diệp gãi đầu nghĩ, nếu như tặng cho mỗi bộ tộc lớn một con cự lang,
liệu bọn họ có đánh nhau không, nói không chừng sẽ xuất hiện một hai
nhân vật anh hùng chí hướng cao xa thu thập đủ bảy tám con sói còn lại,
giống như hoàng đế hoàng đế thu đủ chín đỉnh vậy.
Lễ bộ thị lang Hoàng Bích sau khi bỏ một nghìn sáu trăm quan mua lấy lưu ly bội trên hông Vân Diệp, cứ cầm mãi chơi trên tay, đó là thứ Vân Diệp kiếm bừa một cái đeo vào cho phù hợp với hoàn cảnh. Hoàng Bích không
mua được món đồ nào giận sôi gan, vì dẹp yên lửa giận của ông ta, đành
đem cả đồ trên người ra bán, một tấm đoái phiếu ngân hàng vỗ vào tay
Vân Diệp, Hoàng Bích chẳng chút khách khí tháo lưu ly bội trên hông Vân Diệp ra, từ giờ thứ này là của nhà ông ta.
Xá lợi vừa mang ra liền bị Cưu Ma Thức ôm lấy khóc rống lên, không phải
ông ta khóc cho vị cao tăng đã chết, ông ta khóc vì chí bảo Phật môn lại bị đem bán như món hàng, đây là sự xúc phạm, bất kể là của vị cao tăng
nào, người trong Phật môn cũng không để sự kiện xúc phạm tới Phật xảy
ra.
Có thể dùng nhục thân kết thành xá lợi ngũ sắc, nếu như nói không phải
của một vị cao tăng đắc đạo thì đánh chết ông ta cũng không tin. Ông ta
chỉ có tám nghìn quan, nhưng sống chết đòi cả năm viên xá lợi, nếu không cho, ông ta sẽ ngồi trên bục đấu giá, làm mất hết không khí, không ai
ra giá nữa, không ai trong phòng muốn giết chết một vị cao tăng trứ
danh.
Chiến thuật vô lại của ông ta đã thành công, ôm lấy xá lợi rời phòng đấu giá, chỉ để lại người trả tiền.
Lý Tịnh, Hồng Phất Nữ đợi lâu lắm mới tới bây giờ, vợ chồng họ không
hứng thú với lưu ly, không hứng thú với bảo vật, khiến bọn họ chú ý chỉ
có ba tấm da gấu trắng trong truyền thuyết, muốn nghe ngóng tung tích
của Cầu Nhiệm Khách từ miệng Vân Diệp.
Thời gian trước tham gia tính kế Vân Diệp bị người ta nhìn thấu, làm Lý
Tịnh không cách nào trực tiếp đi tìm Vân Diệp hỏi, chỉ nghe nói bằng
hữu của y ở phụ cận Bạch Ngọc Kinh quay về, không biết có gặp tam đệ nhà mình không? Đây là tâm bệnh của ông ta, chôn trong lòng hai mươi năm,
sắp làm hai vợ chồng bị ma nhập rồi.
Nhìn một tấm da gấu được treo lên cao, chỗ đèn chiếu vào sáng như tuyết, chỗ không có đèn đen như mực, quả nhiên là thần kỳ, không phải chỗ cùng hoang tuyệt dã thì không có thứ da gấu tuyệt phẩm như thế.
- Chư vị, trên thế giới này có rất nhiều vùng đất không ai biết, tấm da
gấu này tới từ một nơi nửa năm là ban ngày, nửa năm là ban đêm, xin tin
tưởng, đây không phải là thuận miệng bịa đặt, mặc lên người dù trời có
lạnh đến đâu cũng như tắm trong gió xuân. Không nói nhiều nữa, chỉ thế
thôi, ai muốn thì ra giá đi, hôm nay đồ mang lên là để bán, không phải
là để tham quan phân biệt thật giả.
Nói xong nhảy xuống sân khấu, ngồi bên cạnh Trình Giảo Kim nghỉ ngơi, hôm nay quá mệt rồi.