Lý Trì lắc đầu:
- Ta không rảnh phạm sai lầm, Tấn Châu đủ rèn luyện tâm trí ta rồi, gặp phải thứ đất phong thế, có lẽ cả đời dính với nó.
Bàng Ngọc Hải cười:
- Đường ca ta năm xưa là nhân vật có tiếng tăm ở thư viện, kết quả khi
phân chức gặp phải Kim châu, lún ở đó không thoát ra được, ai cũng cho
rằng sĩ đồ của huynh ấy hết rồi, kết quả huynh ấy cắn răng làm ra thành
tích, nay là lễ bộ viên ngoại lang, ai dám xem thường?
- Tấn châu tuy nghèo khó, nhưng chỉ cần ngươi quản lý tốt, một khi thành công ích lợi thu được hơn hẳn những chỗ đất phong giàu có.
- Mẹ nó, không ngờ ta có lúc phải ăn chậu mỳ chay, còn không đủ no, đi lấy nửa chậu nữa.
Nhìn Bàng Ngọc Hải xui xẻo, tâm tình của Lý Trì tốt hơn nhiều, mình đã
kiệt lực với đất phong rồi, tiền tài Đại ca, Tam ca, Tứ ca, Lục ca cho
đã biến thành lương thực, được Trương Gián Chi đưa tới đất phong, giờ
nghĩ nhiều cũng vô ích.
Bàng Ngọc Hải háy mắt quay về, miệng cắn miếng bánh ngọt lớn, đĩa cắm
một miếng nữa, bên phía nam sinh hôm nay không có bánh ngọt, chỉ bên nữ
sinh mới có. Bàng Ngọc Hải bỏ cái bánh ngọt cắm trên đũa cho vào bát Lỳ
Trì, thân thiết ôm vai Lý Trì hỏi:
- Tiểu cô nương mặt tròn tròn có hai má lúm đồng tiền kia là con nhà ai
thế? Chuyên môn nhờ ta mang bánh cho ngươi, ta cũng được nhờ một miếng,
bánh ngọt có thể ăn nhưng cô bé kia chớ chọc vào, cấm lệnh lớn nhất của
thư viện có hai cái, mọt là không cho nhảy từ Ưng Chủy Nhai xuống, hai
là không cho dây dưa với học sinh phân viện nữ tử, phạm vào sẽ nghiêm
trừng, ta đang phải đắp giả sơn, không góp vui được.
- Cút xéo! Đó là muội tử của ta.
Lý Trì giận dữ quát:
Trong ngày giá rét thế này thì Vân Diệp làm cái gì? Đáp án hơi kỳ quái,
vì y đang đánh mạt chược, đã đánh một ngày một đêm rồi, Vân Diệp thêm
vào Lý Uyên, Lý Thái, Độc Cô lão thái thái. Trường Tôn thị xây cho Lý
Uyên một tòa Chiêu Dương cung trên Long Thủ Nguyên, huy hoàng khí thế,
Lý Uyên luôn lấy nó làm chỗ đánh mạt chược.
Bốn cây cột bàn long sưởi đại điện ấm áp, thảm lông mềm mại, lò hương
lượn lờ, cùng với ngoài gió sầu mưa thảm thành hai thế giới hoàn toàn
khác nhau.
Lý Uyên bĩu môi không ngừng xỉ nhục Vân Diệp, vừa rồi chính ông ta đánh
nhầm một quân bài mới bị Độc Cô lão thái thái giết cả ba nhà, một ngày
một đêm không ngủ với người gia mà nói là muốn chết, Lý Uyên chẳng bận
tâm, ông ta chê mình sống quá lâu, đúng là ông ta đã sống nhiều hơn lịch sử hơn một năm.
Người ta bảo muốn sống lâu phải tiết chế, ông ta kệ, rượu chè gái mú
không thiếu thứ nào, còn thích để thân trần, cứ như có thể mới thể hiện
được hào khí của mình, Độc Cô lão thái thái là tiểu di tử của ông ta,
chẳng biết giữa hai người này có mối quan hệ mập mở gì không mà chẳng hề thấy khó chịu chuyện Lý Uyên để mình trần.
- Hào khí của thái thượng hoàng đi đâu cả rồi? Tiểu tử mới thua một
rương kim tệ thôi, chưa phải cái gì to tát, người tuy thua nhiều cũng
chưa tới hai rương, sao đã nổi giận.
Trên bàn mạt chược không cần để ý tới thân phận của Lý Uyên, lúc này ông ta là một con bạc, Vân Diệp rất thích tính cách này của Lý Uyên, đánh
bài không ném bài, không chửi bới thì còn thú vị gì nữa.
Độc Cô lão thái thái không ngờ ném cho Lý Uyên ánh mắt quyến rũ:
- Vân tiểu tử, nghe nói ngươi sáng lập gia nghiệp lớn ở Lĩnh Nam, thái
thượng hoàng không có nhiều lợi nhuận như ngươi, toàn dựa vào chút hiếu
kính của vãn bối mà sống, xót của một chút là chuyện thường tình.
Lý Thái ê hết răng, đôi ông lão bà lão tóc bạc này liếc mắt đưa tình
thực sự quá buồn nôn, chỉ muốn kéo Vân Diệp đi để cho họ thoải mái, tình tứ với nhau còn lôi hai đứa tôn tử vãn bối vào làm gì.
Vân Diệp mỗi năm đều cùng Lý Uyên đánh một trận lớn, hôm đó là ngày lễ
của Lý Uyên, ông ta luôn chọn lựa người tham dự một cách kỹ càng, nghe
nói từ một tháng trước ông ta đã chuẩn bị, từ dụng cụ, hoàn cảnh tới thị nữ, thời tiết đều tính toán tới, cực kỳ chu đáo.
Năm nay Lý Thái bất hạnh trúng đạn, bị Lý Uyên lôi từ lòng đất lên đánh
mạt chược, oán niệm cực sâu, Độc Cô lão thái thái là nữ tuyển thủ không
ngờ lại có kỹ nghệ cao siêu, đang chém giết bốn phương.
Sới bạc rất là lạ, càng chửi dữ thì càng thua thảm, lại một lượt nữa,
Vân Diệp thấy cái rương rỗng lại đầy, Lý Uyên đá văng cái rương rống
cuối cùng, nổi cơn lôi đình. Vì ông ta thua sạch rồi, nên cuộc chơi kết
thúc, Vân Diệp tính thu dọn kim tệ tán loạn trên bàn, về nhà ngủ.
Không ngờ Lý Uyên cười ha hả lôi từ khe hở thảm ra một đồng kim tệ, gọi
mọi người ngồi xuống đánh tiếp, gặp ma rồi, ông ta dựa vào một kim tệ đó mà dần dần thắng lại, nhìn dáng vẻ hạnh phúc phát cuồng của Lý Uyên,
Độc Cô lão thái thái thua tiền còn cao hứng hơn ông ta. Lý Uyên tay cầm
một quân bài, miệng cười rất quỷ dị nhưng mãi không đánh ra, Vân Diệp
định thúc giục thì Độc Cô lão thái thái cười lắc đầu:
- Để thái thượng hoàng cao hứng thêm một lúc nữa, ông ấy giá băng rồi.
Vân Diệp bật dậy như bị điện giật, sờ tay vào cổ Lý Uyên không thấy mạch đập, định dùng thuật hồi phục tim thì Độc Cô lão thái thái thương cảm
nói:
- Đừng làm gì nữa, để ông ấy vui vẻ một chút, thua tới mười lăm năm, cũng phải thắng một lần.
Vân Diệp thu hai tay lại, ngồi bịch xuống thảm dầy thở dài, nhắm mắt
trầm tư. Lý Thái ra ngoài bảo nội thị một tiếng, tức thì tiếng hô thê
lương cắt đứt mưa thu truyền thật xa:
- Thái thượng hoàng giá băng.
Không biết qua bao lâu, Lý Nhị toàn thân ướt sũng chạy vào cung Chiêu
Dương, tốc độ tuy cực nhanh, nhưng thần sắc bình tĩnh, vào điện, nhìn tư thế phụ thân thắng bài, lại lấy quân bài trong tay phụ thân, vỗ xuống
bàn nói:
- Ù rồi!
Mặc dù trong bài Lý Uyên chưa đủ bộ, nhưng Lý Nhị nói ù là ù, Vân Diệp
cười đổ toàn bộ rương kim tệ lên bàn, chắp tay chúc mừng Lý Uyên:
- Thái thượng hoàng hồng phúc tề thiên, tiểu tử bội phục, bội phục, tiểu tử thua hết rồi, lần sau lại tới.
Nói xong xoay người rời điện, Độc Cô lão thái thái cũng học theo Vân Diệp, chúc mừng xong liền rời đi.
Vân Diệp kiếm một cái ô, che cho lão thái thái, đỡ bà ta đi thong thả
trên ngự đạo, chuyện này được Lý Uyên cho phép, chỉ cần tới đánh mạt
chược với ông ta là được đi trên ngự đạo.
- Vân gia tiểu tử, ngươi bỏ bà nương của ngươi đi, cưới tôn nữ của lão thân nhé? Gả cả hai đứa cho ngươi, không hề thiệt.
Độc Cô lão thái trông chẳng có chút thương cảm nào, còn có tâm tình gả tôn nữ.
- Thôi đi ạ, tiểu tử khá là niệm tình cũ, đó gọi là áo mới luôn tốt
người cũ vẫn hơn, trong ngày mưa lạnh gió buốt này thảo luận việc bỏ thê tái giá thật sự không ứng cảnh, lão bà mà, cứ già một chút vẫn hơn.
- Tiểu tử thối, ngay cả lão thân cũng dám đùa, muốn chết à, mà cũng
chính cái tính này của ngươi luôn làm người ta ưa thích. Ông ta không
giống ngươi, năm xưa ta ở nhà di phu, tận mắt nhìn thấy ông ta bắn hai
mũi tên trúng mắt khổng tước, khi đó chỉ mới mười bày tuổi, thiếu niêu
oai hùng bùng phát là khiến nữ tử ái mộ nhất, nếu chẳng phải chiêu thân
là Đậu tỷ tỷ thì lão thân muốn cướp lấy rồi. Xú tiểu tử đừng có cười, bà cô đây năm xưa là kỳ nữ dám làm dám chịu.
- Lão thân nhìn ông ấy thành thân, khi bọn họ vào động phòng, ta ở lại
trong tân phòng lâu nhất, tới khi Đậu tỷ tỷ giận ta mới đi. Đêm hôm đó
trời không mưa, trăng sáng tới mức làm người ta ghét, ta nấp trong bụi
hoa nhìn bọn họ uống rượu giao bôi, sau đó ôm nhau, lúc ấy mới về tú lâu của mình, không may bị lạnh, sốt suốt ba ngày, Đậu tỷ tỷ ở bên chăm sóc liền ba ngày, nhưng nhìn thấy ông ấy, ta chẳng thể gọi ra hai chữ tỷ
phu.
Độc Cô lão thái thái càng nói càng thương cảm, ánh mắt xa xăm hồi tưởng, chẳng biết có phải nước mưa bắn lên khóe mắt bà không:
- Về sau ông ấy thành hoàng đế, Đậu tỷ tỷ cũng qua đời, ta cũng gả cho
người khác, nghe nói sủng phi của ông ấy rất nhiều, cho nên ta chưa bao
giờ tới hoàng cung. Lại về sau nữa, nhi tử của ông ấy thành hoàng đế,
ông ta thành thái thượng hoàng, ta từ xa nhìn ông ấy một cái, đã già lắm rồi, ta không muốn tiếp cận.
- Năm nay nghe nói ông ta tìm bạn đánh bạc, ta liền tham gia, ông ấy vui lắm, muốn thể hiện sự oai hùng trước mặt ta, ai ngờ cứ thua mãi. Có
biết đồng kim tệ lọt trong khe kia do lão thân cố ý ném vào không? Tiểu
tử, cảm tạ ngươi, phối hợp với ta thua tiền, để ông ấy đi vui vẻ, cả đời ông ấy không muốn mất mặt trước nữ nhân, giờ thì tốt rồi, cuối cùng
kiếm lại chút thể diện. Giang sơn mất, hoàng vị mất, sự quyến luyến của
ta với ông ấy có lẽ là chút hi vọng cuối cùng, mong rằng Đậu tỷ tỷ trên
trời linh thiêng không trách ta.
Rời cửa cung từ lâu, xe ngựa đỗ bên cạnh, Vân Diệp và Độc Cô lão thái
không rời đi, cứ thế giương ô nghe lão thái thái kể chuyện, dù là chuyện tình đơn phương thầm kín rất vô vị, nhưng Vân Diệp cực kỳ phối hợp, lúc kinh ngạc, lúc tức giận, lúc còn thương cảm, lão nhân mà, phải để họ có chút cảm giác thành tựu.
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ, người và thái thượng hoàng ...
Vân Diệp lấy hai ngón chỏ chụm vào nhau:
Độc Cô lão thái thái đỏ mặt, đẩy Vân Diệp một cái, cười mắng:
- Tuổi còn trẻ lại là người dạy học, sao đầy bụng xấu xa, lão thân thích thì thích, nhưng tuyệt đối không làm chuyện mất mặt. Có lẽ, có lẽ nếu
ông ấy không phải là hoàng đế mà là một người thất bại thì còn có khả
năng, ông ấy thành hoàng đế thì mọi chuyện giữa hai bọn ta định sắn là
hết rồi.
Mưa càng lúc càng lớn, mép váy Độc Cô lão thái thái đã ướt hết, không
thể đứng trong mưa nữa, Vân Diệp đờ bà lên xe, lão thái thái vén rèm
nhìn cung Chiêu Dương lần cuối, bánh xe lăn trên con đường rải đá đẫm
nước rời đi.
Ném ô cho Lưu Tiến Bảo, đánh mạt chược một ngày một đêm, râu cũng mọc ra rồi, lấy nước mưa rửa mặt. Thái thượng hoàng chết là quốc tang, quy củ
trong đó nhiều kinh người, đợi tới lúc mình đi tế linh cũng phải dăm ba
ngày sau, nói không chừng vì cha chết rồi, Lý Nhị còn cao hứng vài ngày, chuyện này ai mà biết được.
- Ngươi và thái thượng hoàng đánh bài suốt một ngày một đêm mà không phát hiện lão nhân gia có gì bất thường à?
Vân Diệp quay đầu lại thấy Trường Tôn thị đùng đùng nội giận xông tới trước mặt mình chất vấn.
- Không có ạ, tinh thần thái thượng hoàng rất tốt, vô cùng vui vẻ, lúc
đi mặt còn mang nụ cười, bệ hạ còn giúp thái thượng hoàng ù một ván, học sinh thua sạch sẽ, giờ về nhà kiểm điểm.
Trường Tôn thị thở dài, tháo đồ trang sức ra đưa cho thị nữ thiếp thân, nói nhỏ với Vân Diệp:
- Thế cũng tốt, đỡ phải chịu dày vò.
Nói xong đi về cung Chiêu Dương.
Vân Diệp chợt phát hiện, cung Chiêu Dương kỳ thực vô cùng hoang vu, trên Long Thủ Nguyên có mỗi tòa cung điện lẻ loi này, xung quanh chỉ có cỏ
hoang lưa thưa, cây cối cao một chút chẳng thấy, nói là cung điện chẳng
bằng nói là phần mộ xinh đẹp, sống xa cách con người chỉ có u hồn, Vân
Diệp còn thấy một con sói thích đứng trên ngọn đồi tắm mưa.
Nhất định là mưa thu ảnh hưởng tới phán đoán của mình, Vân Diệp cứ lẩm
bẩm như thế, hiện cần nhất là về nhà, tắm nước nóng, làm ít rượu, sau đó trốn trong chăn ngủ mấy ngày, khi trời tạnh nhìn cung Chiêu Dương sẽ có cảm giác khác.
- Người qua đợi từ bốn tới tám canh giờ thần thức dần rời cơ thể, lúc
này như trâu già lột da, vô cùng thống khổ, một chút đụng chạm nhẹ cũng
làm người chết như bị xẻo thịt, cũng có người tới mười hai canh giờ sau
mới hoàn toàn rời bỏ, thường lúc này mới tắm rửa, thay y phục, hóa
trang.
- Cho nên Độc Cô lão phu nhân mới không cho ngươi đụng vào thái thượng
hoàng, bệ hạ cũng không đặt thân thể thái thượng hoàng xuống, chuyện này rất chú ý, lão đạo đang đợi bệ hạ gọi, vào cung Chiêu Dương cầu phúc
cho thái thượng hoàng.
Giữa đường gặp Viên Thiên Cương, hai người vịn cửa sổ trò chuyện, trong
mưa nói chuyện ma quỷ rất hợp cảnh, nói xong chắp tay cáo biệt, người
rời tử địa, người sán tới.
Vân Diệp thấy mình phải tổ chức một buổi pháp sự, bây giờ suốt ngày có
người chết, lại liên quan tới mình, xúi quẩy. Khi Hầu Quân Tập chết
không có sao rơi, chẳng biết Lý Uyên chết thì Tử Vi đế tinh có rơi
không, cách tầng mây dầy nên nhìn không thấy, nên Viên Thiên Cương thiếu vốn phét lác.
Một ngày một đêm không ngủ mà tỉnh như sáo, chỉ có điều tứ chi mềm nhũn, lảo đảo về nhà, dọc đường gặp bốn năm chục nhóm khoái mã mặc đồ tang,
không cần nói cũng biết bọn họ đem tin thái thượng hoàng giá băng truyền đi khắp nơi. Lý Nhị phải để toàn thiên hạ biết, cha ông ta chết tự
nhiên, không phải do ông ta giết.
Đám đại lão trọng thần Phòng, Đỗ, Ngụy phải vào cung Chiêu Dương làm
chứng cho Lý Nhị, gặp gỡ chỉ vội vàng chắp tay lướt qua, khoái mã của
vương thất tông thân chạy như bay, trên đầu buộc băng đại tang qua loa,
không ai ngồi xe ngựa, đều chọn cưỡi ngựa, hưng phấn phóng tới cung
Chiêu Dương, không biết dưới da mặt bi thương kia là trái tim mừng rỡ
thế nào.
Người chết như đèn tắt, đèn lồng của Vân gia lại treo thật cao, đèn đỏ
thường ngày thay bằng màu trắng bệch, nóc nhà cũng có phướn chiêu hồn,
đế vương chết, thiên hạ để tang.
Tân Nguyệt đỡ trượng phu đánh mạt chượt mệt mỏi quá độ xuống xe, tới nhà tắm vừa thử độ ấm vừa hỏi:
- Sao thái thượng hoàng lại chết? Phu quân ở bên thái thượng hoàng mà không biết à?
- Nói ra lại điên tiết, phu quân nàng thua sạch rồi, ông ta sớm chẳng
chết cho, đúng lúc ù lớn mới lăn ra chết, làm ta muốn gỡ lại cũng chẳng
được.
Tân Nguyệt vội bịt miệng Vân Diệp, lời đại bất kính này nếu bị ngự sử
nghe thấy biếm quan, đoạt tước là cái chắc. Vân Diệp đẩy nàng ra, cởi y
phục nói:
- Ngự sử giỏi đến mấy cũng chẳng tới được nhà tắm của nhà ta, nếu người
khác hỏi thái thượng hoàng chết thế nào, nàng nhớ nói thái thượng hoàng ù lớn cười mà chết, không có nguyên nhân khác.
Tân Nguyệt trầm tư gật đầu, đoán chừng trong lòng đang cháy rừng rực lửa tưởng tượng, vị đế vương thần kỳ như Lý Uyên phải chết oanh liệt mới
được, đánh mạt chược chết hơn chết bởi âm mưu quỷ kế.
Khi Vân Diệp ngủ mê man thì khắp Trường An biết thái thượng hoàng đã
chết, bề ngoài nói thái thượng hoàng tuổi cao không bệnh không tật mà
chết, khi chết mặt mang nụ cười, không sợ hãi không tiếc nuối. Nhưng mọi người lại tin lời vị tin tức linh thông nào nó nói, thái thượng hoàng
đang cùng ba vị cự phú đánh bạc, lúc sắp thua trắng tay nhìn thấy một
kim tệ sót lại trong thảm, dựa vào một kim tệ này chém giết tứ phương,
cuối cùng mò được bài ù lớn, mừng rỡ tim không chịu nổi, thế là đứt khí
qua đời.
Quan gia giải thích không ai tin, người dân thích nghe chuyện ù lớn,
quan gia cũng không đính chính, tới ngay sử quan ghi lại sự tích Lục đại hành hoàng đế cũng viết, đánh bạc, thắng lớn, vui sướng, hoăng!
Trình phu nhân không cho Lão Trình đánh mạt chược nữa, bà cho rằng có
vết xe đổ của thái thượng hoàng, Lão Trình mừng giận hay quá khích căn
bản không hợp đánh mạt chược, chẳng may có một ngày kết cục như thế thì
làm sao. Lão Trình chẳng để ý, cho rằng trước khi chết còn thắng tưng
bừng một ván cũng đáng, thế là phong cách đánh mạt chược ở Trường An
thay đổi, trở nên hào sảng vô cùng, cho tới khi giới mạt chược bị người
ta không cho vào nhà mới dừng lại.
Thái thượng hoàng chết, yến tiệc, ca vũ, giải trí đều phải ngừng, chỉ có mạt chược không bị cấm, đó là tâm ý cuối cùng của chư hầu, phụ quốc nam bắc kính hiến lên Đại hành hoàng đế, đó là lần cuối cùng xuất hiện tôn
hiệu của Lý Uyên trên công báo, sau đó Vân Diệp không đọc được nữa, Hiến lăng ở Tam Nguyên huyện đã chôn vùi toàn bộ công tội của ông ta.