Khi xe ngựa chạy trên thảo
nguyên hoang vu, Vân Diệp mới chính thức cảm nhận được mùa xuân đã tới.
Khắp nơi là tiếng róc rách của suối thảo nguyên, ánh dương ấm áp của mùa xuân làm tan chảy vẻ lạnh lẽo của băng tuyết mùa đông, mang đến cho
thảo nguyên nguồn nước dồi dào. Năm nay là một vụ mùa bội thu, sau mỗi
năm có bạch tai, năm sau đều có mùa vụ tốt.
Không phải ai cũng có tâm tình thưởng thức mỹ cảnh, Hà Thiệu đang lớn
tiếng nguyền rủa mùa xuân chết tiệt trên thảo nguyên, ngưu xa của hắn
lại sa vào vũng bùn, thương cảm con trâu đang cố sức giãy dụa cũng không kéo được xe. Lòng tham của Hà Thiệu khiến ngưu xa chất thành một đống,
nếu có thể, có lẽ cả châu chấu trên thảo nguyên hắn cũng không chừa.
Phụ binh Quan Trung người đầy bùn nhão, hô hào kéo ngưu xa ra khỏi bùn.
Sau đó không nghỉ ngơi đã lại xuất phát, ai cũng muốn rời khỏi thảo
nguyên càng sớm càng tốt. Băng tan khiến đất thêm lạnh, giẫm chân lên
đất giống như giẫm lên thảm dày. Nghe nói năm nào cũng có trâu, dê rớt
xuống đầm lầy, nháy mắt là sẽ không thấy bóng dáng. Cái nơi chết tiệt
này rời sớm khắc nào hay khắc đấy.
Tứ luân xa của Lý Tịnh lúc này lộ ra tính ưu việt không gì sánh kịp, bốn thớt ngựa kéo xe, bánh răng càng khiến xe đi lại nhẹ nhàng, trong xe
ngựa không có chỗ ngồi, chỉ có một giường. Lý Tịnh mặc áo da cừu ngồi
nhìn thảo nguyên ngoài cửa sổ, chân mày nhíu chặt từ tối qua đến giờ vẫn chưa giãn ra. Vân Diệp tùy tiện đã thấu rõ cách hắn bố trí, âm mưu còn
chưa kịp bắt đầu đã phải kết thúc.
Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại, bích lập thiên nhận, vô dục tắc
cương. Những lời này Vân Diệp nói với hắn trước khi xuất phát. Hắn thích những lời này, nhưng không thích thái độ của Vân Diệp, tiểu tử này dùng khẩu khí của trí giả tới khuyên giải hắn, khiến cho Lý Tịnh trong lòng
bùng lên cỗ hỏa: Tiểu tử, trước mặt lão phu giả bộ cao nhân, lão phu sẽ
cho ngươi biết thế nào mới là cao nhân chân chính.
(Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại, bích lập thiên nhận, vô dục tắc
cương: phải bao dung mới trở nên vĩ đại, buông bỏ dục vọng mới được
thành tựu)
Vân Diệp nằm ngửa trên một chiếc ngưu xa, đầu gối lên hai tay. Từ khi
đến thế giới này, y ngắm nhìn trời xanh mây trắng mãi không chán. Mỗi
khi rảnh rỗi, y đều không bỏ cơ hội thưởng thức.
Mây phía nam bầu trời có hình con ngựa đang ngửa đầu hí vang, hình như
đang gọi đồng bạn phía sau. Vân Diệp đang định lay Trình Xử Mặc dậy cùng nhau thưởng thức, nào ngờ trời nổi gió thổi tan mây, tuấn mã cường
tráng hữu lực trong nháy mắt biến thành một đầu lợn béo, nhưng lợn này
miệng dài rất khó nhìn, mãi đến khi miệng lợn bị gió thổi cho thành thật dài, biến thành một quái vật dị dạng, rồi quái vật kia cũng bị gió thổi tan.
Tiếng ca cuối chiều dường như còn đang vẳng bên tai, nữ nhân ngốc này
coi ly biệt thành vui đùa, hình như Vân Diệp không phải là tới Trường An xa xôi, mà chỉ là sang bên nhà hàng xóm, đến tối sẽ lại quay về.
Vân Diệp cảm thấy lo lắng, nữ nhân ngốc này có lẽ không biết Trường An
cách nơi này rất xa, nễu như tối nay y không quay về, nàng thực sự sẽ
khóc, thậm chí khóc lớn. Vì sao y lại lo lắng cho nàng mà không lo cho
Tân Nguyệt đã ly biệt hơn nửa năm? Sờ túi gấm đựng tóc còn đang mềm mại
trong lòng, hơn nửa năm qua túi gấm ngoại trừ hơi bẩn, còn hình dạng vẫn không có gì thay đổi.
Tân Nguyệt là thê tử của mình, Vân Diệp nghĩ chỉ cần ở trong lòng là đủ, không cần thiết lúc nào cũng phải treo bên miệng. Hai người còn vài
chục năm nữa để sống với nhau, cứ bình đạm thì tình cảm lại càng lâu
dài, so với ái tình nhất thời oanh oanh liệt liệt còn có tư vị hơn.
Lý Tịnh hiện tại nhất định đang vô cùng phiền muộn. Kế hoạch chuẩn bị tỉ mỉ bị chết từ trong trứng nước, tư vị này cho dù là ai cũng hẳn là
không thể cảm thấy dễ chịu. Danh sách cừu địch của y không phải toàn là
người Hán, mặc kệ là tốt hay xấu, chỉ cần không động chạm đến bản thân y thì Vân Diệp sẽ cười đối mặt, không nhất thiết phải giết chết tất cả.
Người Hán còn nhiều người thế này, hiện tại ngay cả hoàng đế cũng là Hồ
chủng, nếu cứ giết tới giết lui thì có khác nào diệt chủng?
Có lẽ thảo nguyên đã gột rửa lòng dạ vốn không quá rộng lớn của Vân
Diệp. Trước đây có những việc có thể khiến y tức sùi bọt mép, nhưng hiện tại y lại bình thản cho qua.
Trong lúc miên man suy nghĩ, Vân Diệp nương theo tiếng ngáy của Trình Xử Mặc cũng thiếp đi dưới ánh mặt trời ám áp.
Một tiếng huýt to khiến cho Vân Diệp và Trình Xử Mặc cùng giật mình tỉnh dậy. Chỉ thấy sườn núi phía trước có một đám người dũng mãnh tiến ra,
tay cầm đao thương, trong đó có mấy tráng hán cưỡi ngựa đang hô to lao
từ núi xuống, trường đao trong tay dưới ánh mặt trời phản xạ ánh sáng
lóa mắt.
Mã tặc? Vân Diệp và Trình Xử Mặc liếc nhau, có mã tặc dám cướp của quân
đội sao? Những người này nhìn không thấy một nghìn kỵ binh phía trước à?
- Diệp tử, không thấy kỵ binh đâu nữa, kỵ binh không biết đã chạy đằng
nào, hiện tại chúng ta chỉ là một cái con mẹ nó thương đội.
Trình Xử Mặc đứng trên ngưu xa nhìn phía trước nói với Vân Diệp.
- Kỵ binh đã chạy đi đâu? Bọn họ đang hộ vệ của đại tổng quản, đại tổng
quản có cái gì sơ xuất bọn họ một người cũng đừng nghĩ sống.
Vân Diệp cũng quay đầu tìm kỵ binh, quả nhiên không thấy một ai. Mã tặc
lúc này còn đang phía trước đoàn xe, dù không có kỵ binh, nhưng những
phụ binh này cũng đều là hán tử sa trường, đầu đao liếm máu không phải
chỉ một hai năm. Tuy mã tặc đang nhốn nháo phía trước nhưng không hề
loạn một chút nào, cùng nhau rút binh khí của mình, che chở đoàn xe ở
sau lưng.
Tiếng ông ông quen thuộc vang lên, chỉ thấy phía sau mã tặc dẫn đầu có
một cái trường mâu chui ra, bên trên máu thịt dính đầy, người cũng bị
lực lao cho văng lên, chiến mã vô chủ kia cũng chạy loạn về phía trước.
Mã tặc còn lại lớn tiếng la hét, không biết đang gọi cái gì, dường như
đang kêu gọi đại ca. Trình Xử Mặc ngay cả áo giáp cũng không kịp mặc,
mang theo trường đao nhảy khỏi xe, mặc kệ Vân Diệp phía sau đang chửi
bậy.
Nỗ tiễn bắn nhanh vun vút, mỗi một tiếng vang lên là một sinh mệnh lại
mất đi, đám ô hợp này đâu phải là đối thủ của các phụ binh. Hai người
Trình Xử Mặc cùng đầu lĩnh hộ vệ của Ngưu gia mỗi người một thanh trường đao, tả xung hữu đột trong đám mã tặc, phụ binh xung quanh dùng cung
tiễn bắn từng tên mã tặc bỏ trốn.
Chỉ trong thời gian một nén hương, mã tặc đã bị giết sạch sẽ, phụ binh
ngoại trừ có hai người thụ thương thì không hề có tổn thất gì.
Đang lúc kiểm kê nhân số, chợt nghe có người hô một tiếng:
- Cẩu tử đi đâu rồi?
Mọi người lúc này mới để ý, Cẩu tử mới vừa rồi còn xoa tay chuẩn bị động thủ sát nhân giờ đã biến đâu mất tích. Lão phụ binh vọt tới đống thi
thể lục tìm, vì nghĩ Cẩu tử có thể đã trận vong bỏ mình. Nhưng lật hết
các thi thể cũng không thấy hình bóng của Cẩu tử, một người còn đang
sống sờ sờ chẳng lẽ lại bay mất sao?
- Nói không chừng là lâm trận bỏ chạy rồi, người nhát gan như vậy thì không cần lo cho hắn.
Trong đám người có người nêu ý kiến.
Lão phụ binh quay lại trừng mắt, đám phụ binh nhất thời lặng ngắt như
tờ, uy vọng của lão phụ binh trong đoàn người vẫn còn rất cao.
- Cho thám mã ba dặm tìm kiếm Cẩu tử.
Lão phụ phân phó, lập tức liền có năm phụ binh cưỡi ngựa phóng về bốn phía.
Trong lúc tìm người, Vân Diệp tới cạnh xe Lý Tịnh, hỏi thăm tung tích của một nghìn kỵ binh kia.