Đường Chuyên

Chương 42: Q.15 - Chương 42: Mang gai thỉnh tội




Hắc y hán tử thấy Lão Triệu không nể mặt chút nào quát một tiếng, lập tức có mười mấy hán tử hắc y xông lên, người Vân gia không bao giờ đi vật lộn đấm đá với người ta, các hộ vệ rút nỏ tay, bắn luôn, giữa ban ngày ban mặt không tiện giết người, đều bắn vào đùi.

Hán tử hắc y cũng là tay kiên cường, hai đùi trúng tên vẫn cắn răng nói:

- Là hảo hán thì hãy để lại thanh danh, ta còn tuyên truyền cho các vị.

Đông Ngư nghe câu này thì cười lớn, nhấc hắn lên, cái đầu bóng lưỡng đập vào đầu hắn, đập liền ba phát buông tay, tên kia nhũn như bún ngằm dưới đất, đuổi theo Lão Triệu rời chỗ đấu giá.

Sàn đấu giá từ sau khi Vân Diệp bán đấu giá lưu ly ở phường Hưng Hóa liền nổi danh, rất nhanh, phương thức mua bán này được hào thương tiếp nhận, chỉ cần là nơi có thành phố lớn là có sàn đấu giá, hiện giờ đồ đem đấu giá có thể nói là đủ mọi thể loại, ngay cả con người cũng mang lên bán đấu giá rồi.

Tân Nguyệt hứng chí bừng bừng mang quân đoàn của mình định tàn sát tứ phương, điên cuồng mua sắm, ai ngờ không mua được tơ lụa và son phấn mình muốn đã mua người, hơn nữa còn theo cách thức ghê tởm như vậy.

Nữ nô bị đưa vào phòng bao của Tân Nguyệt, các nàng co rúm lại vào một đống, run rẩy trong góc, không biết chào đón mình sẽ là vận mệnh gì.

Hi Mạt Đế Á không biết nói cái gì mà những nữ tử đó bò tới hôn giày Tân Nguyệt.

- Bọn họ nói mình ăn rất ít, làm rất nhiều, biết dệt thảm, nhất định sẽ nỗ lực làm việc, không dám lười biếng, chỉ mong chủ nhân đừng bán đi.

Hi Mạt Đế Á phiên dịch:

Chịu ảnh hưởng lớn từ Vân Diệp, ở Vân gia chưa bao giờ có những lời kiểu này, làm Tân Nguyệt không quen, xua tay nói:

- Được rồi, toàn là người đáng thương cả, Vân gia không thiếu chút cơm cho các ngươi, cũng không cần các ngươi làm việc ngày đêm, chỉ cần các ngươi giữ bổn phận là được.

- Này Tân Nguyệt, nô lệ dùng để làm việc, bọn chúng làm nhiều cô càng thu nhiều lợi, lãng phí là có tội, Tân Nguyệt, cô không phải nữ chủ hợp cách.

- Đừng đem những thứ thối tha đó tới Vân gia, có phải nữ chủ hợp cách hay không do phu quân ta nói, Hi Mạt Đế Á, cô định cả đời không gả đi à? Cô đã hai mươi tư rồi, nhìn xem, con ta đã năm tuổi, sau này cô sống thế nào?

Tân Nguyệt xưa nay luôn cảnh giác với Hi Mạt Đế Á lẳng lơ, hận không thể gả nàng đi ngay lập tức:

- Hi hi, ta gả cho học vấn rồi, cả đời này thành thân với sách vở, khi ta một mình đắm chìm vào sách vở sẽ quên hết thê lương và cô độc, chỉ là khi gió tây nổi lên, không ngửi thấy mùi quê nhà mới làm ta vô cùng bi thương, lần này nhất định phải tới Lĩnh Nam, tới Quảng Châu xem xem, nếu có thương lữ ở phía tây tới đem tin tức ta còn sống mang về, những người yêu ta sẽ vui mừng thế nào.

Tiểu Nha mặc kệ người lớn đấu đá nhau, nàng lấy cái bánh đậu đưa cho cô bé rất nhỏ bên cạnh, cô bé đó do dự mãi, được Tiểu Nha cổ vũ mới ăn ngấu ăn nghiến cái bánh, xem chừng đói lâu lắm rồi, Tiểu Nha thương hại đem hết bánh trên bàn cho nữ nô, bảo bọn họ ăn.

Tân Nguyệt đợi một hồi, thấy chủ sàn đấu giá không có ý tiếp tục mua bán nữa, cũng không ai tới trả thù, thấy vô vị liền bảo Lão Triệu về nhà, trời không còn sớm, phu quân chắc từ Đại Minh tự về rồi.

Nàng quên trả tiền, lão Triệu tất nhiên cũng quên luôn, hôm nay phu nhân mua rất nhiều thứ, đám thương nhân kia sẽ tới đòi tiền, tới khi đó hỏi tên nói năng láo toét kia là ai? Khoản chi tiêu lần này tính cả vào đầu hắn.

Từ khi nghe chuyện phát sinh sàn đấu giá, Trịnh Sảng cười vô cùng sảng khoái, đám hải thương hiện đang kết thành hội đối kháng với mình, Trịnh gia tuy có người ở quan trường Dương Châu, nhưng không làm gì được đám vong mệnh này, bọn chúng được nước lấn tới, dần lũng đoạn mua bán hàng hóa từ biển, mình muốn một chút cũng phải tìm Khâu Ninh thương lượng, quan hệ thế này không bình thường chút nào.

Vân gia thì khác người ta là võ hầu, trong nhà không thiếu dũng sĩ không sợ chết, quan trọng là thủy sư Lĩnh Nam có một doanh trại ở đây, chỉ cần là người đi biển, ai không phải nhìn sắc mặt Vân gia, giờ có kẻ ngu xuẩn dám đắc tội với Tân Nguyệt, đúng là tự tìm lấy cái chết, đường đường mệnh phụ triều đình, phẩm cấp không kém biệt giá đại nhân, ở Trường An lấy đao đâm đùi người ta, là hình mẫu của nữ nhân, người không biết không nhiều.

Mình xem náo nhiệt là được, khỏi xúi bẩy ly gián, một khi bị Vân Diệp phát hiện, nỗ lực sẽ trôi theo dòng nước.

Hải đồ thì thủy sư có một ít, trước kia Tiếu Thương Sinh giúp Vân Diệp mua ở chỗ Hồ thương, thêm mấy năm qua Lĩnh Nam được Lý An Lan thẳng tay chỉnh trị, dần xuất hiện nhiều thứ Vân Diệp cần.

Nhất là Kim Trúc tiên sinh ở lại Lĩnh Nam hai năm, dần đem lịch sử phát triển của Linh Nam theo đường lối rõ ràng, nhất là ông ta điều chỉnh hải vận làm Vân Diệp mừng rỡ.

Sau khi Tần diệt sáu nước liền bắt đầu bình định Bách Việt ở Lĩnh Nam, Tần phái Đồ Tuy làm chủ tướng, Triệu Đà làm phó tướng, xuất lĩnh năm mươi vạn đại quân bình định Lĩnh Nam, Đồ Tuy vì lạm sát người vô tội, khiến người Việt ngoan cường phản kháng mà chết. Tần Thủy Hoàng lại lệnh Nhậm Ngao làm chủ tướng, cùng Triệu Đà xuất lĩnh đại quân nam chinh, qua bốn năm nỗ lực, hoàn thành đại nghiệp bình định Lĩnh Nam.

Tần lập ba quận ở Lĩnh Nam: Nam Hải, Quế Lâm và Tượng Quận, lấy Nam Hải quận làm trung tâm dần phát triển vòng kinh tế phồn vinh của Lĩnh Nam. Cuối thời Tần, phương bắc chinh chiến không ngừng, Lĩnh Nam do Triệu Đà thống trị, sử gọi là Nam Việt quốc, khi ấy là khu vực hòa bình hiếm có đương thời.

Sau khi Lưu Bang thay Tần, Hán Cao Tổ thực hành chính sách nghỉ ngơi dưỡng sức, cùng Nam Việt quốc nghị hòa, hai nước phát triển kinh tế mậu dịch. Lưu Bang chết, Lữ hậu nhiếp chính phát sinh xung đột với Nam Việt quốc, hai bên kịch chiết ở Lĩnh Nam, chiến cuộc giằng co. Khi ấy Lĩnh Nam chủ yếu sản xuất tơ trù, Triệu Đà vì tìm kiếm vật tư quân nhu mà bắt đầu tìm kiếm đường biển thông sang quốc gia phương tây, xa nhất từng tới tận Nhã Điển (Athens).

Kim Trúc tiên sinh phát hiện ra đồ dùng bạc ở một số trại, những tế phẩm này Hi Mạt Đế Á thông qua hoa văn nhận ra thuộc về Nhã Điển, trong đống đổ nát của vương cung Nam Việt, rõ ràng có cột đá do người Nhã Điển làm.

Qua tướng lĩnh thủy sư kết hợp hải đồ xác định, thuyền xuất phát từ Quảng Châu, đi qua Hoàn Vương quốc, Độc Môn quốc, Cổ Đát quốc, La Việt quốc ...Sư Tử quốc, Nam Thiên Trúc, Bà La Môn quốc .... Đại Thực quốc, cuối cùng tới Dã Nhân quốc, tức là nói đã tới được Châu Phi rồi, điều này làm người ta giật mình.

Khi Kim Trúc tiên sinh bày nghiên cứu trước mặt Vân Diệp, y không sao tim được, hoa văn trên vách đá của người Lĩnh Nam chứng minh ở thời đại chưa có văn tự, bọn họ ngồi thuyền độc mộc vượt biển.

Mọi người đều biết con đường tơ lụa trên biển mở ra là vì người Đại Thực chặn đường bộ, không còn cách nào mới phải đi đường biển, nay có tuyến đường cực kỳ rõ ràng rồi, dưới sự hỗ trợ của gió mùa là hải lưu, ngồi thuyền lớn là có thể tới thẳng Phi Châu. Khao khát nhận thức thế giới của Vân Diệp đôi khi còn lớn hơn cả cải tạo Đại Đường. Hải tặc không chỉ là kẻ vong mệnh ưa chém giết, đó là người khao khát khám phá điều mới mẻ, những nhà thám hiểm đầu tiên trên thế giới chính là hải tặc.

Nhưng cả gia đình lớn níu kéo bước chân y, khi y biết ba chiếc thuyền cỡ lớn đã đóng xong, y không sao áp chế được trái tim xao động nữa. Cho dù không đi được xa tới thế, nhưng đi xung quanh cũng là lựa chọn không tệ, cho nên mới có chuyến cả nhà hành động lần này.

Hải đồ trên tường rất đơn giản, không có kinh tuyến, không có vĩ tuyến, chỉ có hoa văn kỳ lạ, có dừa thì là có nước, có một cây cột gỗ thì tức là có thổ dân, chính dựa vào những thứ cực kỳ đơn giản này mà tổ tiên chạy bừa bãi trên biển, Vân Diệp khâm phục bọn họ vô cùng.

Tiếng huyên náo trong viện tử vang lên, khỏi cần nói cũng biết Tân Nguyệt dẫn đại quân mua sắm trở về, trước khi các nàng về đã có nhiều thương gia mang cả đống hàng hóa tới, đó là thành quả mua sắm của các nàng hôm nay, nhưng có một điều không rõ, Hi Mạt Đế Á không phải là thê thiếp của mình, sao thứ cô ta mua cũng do mình trả tiền?

Vân Diệp thu hải đồ trên thuyền lại, đợi hải đồ ở Đại Minh tự mang tới sẽ đem so sánh bổ xung, thứ này phải tới Ung Châu tìm nhân tài chuyên môn của thủy sư mới làm được.

- Đại ca, đại ca, tẩu tẩu hôm nay mua về mười một nha hoàn lông màu, huynh tặng muội một người được không?

Tiểu Nha về một cái liền lắc tay ca ca làm nũng, nàng rất thích Tiểu Hồ cơ kia, trên đường xin tẩu tử, kết quả bị tẩu tử mắng, nói Hồ cơ là người, không phải chó méo có thể tùy tiện phân phát cho muội chơi đùa, không cho, để trong nhà làm việc. Tiểu Nha thấy không xong, chạy tới chỗ đại ca đánh chuông.

- Tẩu tử muội sao lại không cho? Những chuyện này do tẩu tử muội quản mà, ngoan, đi chơi đi, ca ca phải làm việc.

Vân Diệp không rảnh cùng Tiểu Nha tán gẫu, phải tranh thủ thu thập hải đồ.

Tiểu Nha thấy ca ca đang bận, vẫn muốn dây dưa một lúc nữa, thấy Tân Nguyệt đi vào, đành chuồn mất, nếu bị tẩu tử thấy mình quấy rầy ca ca, tiền tháng sẽ bị trừ đi rất nhiều.

- Phu quân, chàng quản Na Mộ Nhật đi chứ, kẻ nào cũng luyện tim thành đá rồi, nhìn thấy người ta bán người, nữ nhân bị cởi trần truồng mà chẳng động lòng. Chàng nói xem có phải bị Hi Mạt Đế Á dạy hư không?

Tân Nguyệt gọi nha hoàn mang lụa tới, vừa than vãn:

- Ừm, đúng là quá thật, có điều chuyện này ở phương Tây lại rất bình thường, nếu nàng đã nhìn thấy, với lòng dạ bồ tát của nàng chắc là mua hết những nữ nhân kia rồi à? Vừa rồi Tiểu Nha còn quấn lấy ta xin một người để chơi. Nói là thích mái tóc vàng của người ta.

Vân Diệp đành ngồi xuống, Tân Nguyệt muốn nói chuyện, vậy phải nói chuyện cho tử tế:

- Không được, phu quân, không phải thiếp tiếc gì đâu, chỉ sợ nó không biết nặng nhẹ, đây là con người, không phải đồ vật, cái tính tùy tiện của nó thì chàng cũng biết rồi, chẳng may làm chết người ta, chàng nói xem thiếp xử phạt nó ra sao?

- Nàng nói cũng thái quá rồi, Tiểu Nha từ bé đã lương thiện, Hàm Hàm chết còn đau khổ hơn nửa năm, tới giờ không nuôi thú cưng nữa, ta tặng nó ly miêu nó cũng không thích. Nếu Tiểu Nha thích vậy nàng chia một người hầu hạ nó, nói rõ với nó, không được ngược đãi người ta là được.

- Vâng thưa đại lão gia, nói thế nào thì cũng là ngài có lý, đợi quản gia dạy dỗ xong những nữ nhân này, liền đưa cho bà cô đó. À phải, phu quân, thiếp thân hôm nay có hơi ngang ngược, cướp nữ nô của người ta.

Tân Nguyệt có hơi xấu hổ xin lỗi:

- Không sao, nàng làm thế là tích đức hành thiện mà, cướp thì cũng cướp rồi, mấy nữ nô thôi, chắc không ai ý kiến gì đâu. Í, trước kia làm loại chuyện này nàng luôn dương dương đắc ý, sao hôm nay lại xin lỗi, chẳng lẽ giết người rồi?

Vợ chồng lâu năm cái trò vặt này sao qua mắt được Vân Diệp:

- Không ai chết, nhưng khi Lão Triệu đưa người về có rất nhiều kẻ nhảy ra, nếu không phải là thị vệ nhà ta lợi hại thì đã bị thuy thiệt rồi, đám Đổng Bình chỉ bắn què người ta.

Tân Nguyệt len lén liếc nhìn sắc mặt Vân Diệp nói:

- Không chết ai là tốt rồi, nếu nàng thất lễ trước, ngày mai bảo Lão Triệu cầm thiếp của ta đi cáo tội là được, mai còn nhiều hải thương tới bái phỏng, bảo Lão Triệu an bài.

Vân Diệp thấy cơm nước được đưa lên liền ngừng nói chuyện, hôm nay bận rộn cả ngày, bụng đúng là đói meo rôi:

Ăn cơm được một nửa, Lão Triệu nói có người tới thỉnh tội, còn khiêng một đám người bị thương, chính là đám người bị hộ vệ bắn thương, bên ngoài tối đen chẳng nhìn rõ là tới thỉnh tội hay là tới ra oai.

Vân Diệp mỉm cười, vì y thấy Tân Nguyệt giảu môi, thần thái tiểu nữ nhi này đã lâu lắm rồi không thấy, đưa ngón tay gẩy khẽ môi nàng, rồi ra cửa xem xem chuyện gì.

Hai hàng hộ vệ cầm đao đứng trong sân, phó dịch sau khi treo đèn lồng xong liền lui ra, đại môn vừa mở ra, liền thấy có người báo danh đi vào.

- Khâu Ninh đông gia Thiên Phúc hiệu tới phủ thỉnh tội, xin hầu gia xử lý.

Một tên râu quai nón hùng tráng để thân trần sải bước đi vào, tới giữa sân quỳ một gối xuống xin trừng phạt:

- Tiểu dân vô tri, xúc phạm tới phu nhân, mong hầu gia giáng tội.

Vân Diệp đi quanh tên này một vòng, thú vị lắm, lưng mang một cành mận gai, sau là bảy tám hán tử bị khiêng vào, hai chân lộ ra ngoài, sưng cả rồi, xem chừng đã được đại phu xử lý, lại bị người ta rửa thuốc đi, đúng là kỳ lạ.

- Đông Doanh giáo úy Khâu Hổ khấu kiến đại soái.

Lúc này Vân Diệp mới thấy có người nữa đứng bên, là thuộc hạ Khâu Hổ của mình, tên này không tệ, đánh trận liều mạng, không ngờ bây giờ có thân thích làm hải thương.

- Khâu Hổ à? Ồ hiếm có lắm, ngươi còn nhớ tới đại soái ta sao, tưởng rằng ngươi thăng quan rồi mắt mọc trên mông chứ, sao, tới đòi lại công bằng cho thân thích à?

Vân Diệp nói như xoáy vào tìm, mặt Khẩu Hổ vã mồ hôi hột, ú ớ không biết trả lời thế nào, đành không ngừng khấu đầu.

- Khốn kiếp, chỉ có chút gian này thôi à, tưởng ngươi theo ta luyện ra được lá gan lớn rồi chứ, nếu dám tới nhà hỏi tội, lão tử còn đánh giá ngươi cao hơn một chút, thủy sư Lĩnh Nam không sinh ra thứ sâu dập đầu.

- Đại soái thứ tội, đều là ti chức sai, tiểu đệ Khâu Ninh ít va chạm với đời, toàn làm bừa, mong đại soái nể tình ti chức giết định cần mẫn, tha cho hắn khỏi chết.

Khâu Ninh quỳ trên mặt đất không sao ngờ thủ hạ của mình đánh nhau với người ta, đánh thua, sao nghe ý đại ca thì mình sắp chết?

Thiên hạ không có chuyện mang roi thỉnh tội hoang đường hơn nữa, Liêm Pha mang roi gai tới xin lỗi Lan Tương Như vốn là trò kịch chính trị, một sẵn lòng tha thứ, một sẵn lòng xin lỗi, thỏa hiệp chính trị xong mới có tình huống đó, Khâu Ninh ngươi có tư cách gì xin lỗi?

Khẩu Hổ chẳng qua là một chiến tướng dưới trướng mình, có lẽ không thể nói là chiến tướng, cứ nhìn mắt đám Đông Ngư, Nhân Hùng là biết, trong thủy sư Lĩnh Nam hắn chẳng là cái gì, cùng lắm là tên tiểu binh ngoi lên mà thôi, kẻ như thế có thể hoành hành ngang ngược ở Dương Châu?

- Trước kia ta đã nói, Khẩu Hổ, tướng sĩ thủy sư phải biết kiềm chế, hiểu tiến lui, thủ hạ của đệ đệ ngươi biết rõ đối diện là quý nhân thân phận cực cao, vì chút thể diện mà dám ra tay, có phải đầu óc bị cứt chó bịt kín rồi không? Hay là ngươi thấy toàn thiên hạ phải nể mặt ngươi.

- Khâu Hổ, vận khí của ngươi không may, lần này bản soái tới Lĩnh Nam, tiếng là đi chơi, nhưng nương nương lệnh ta, thanh sát quân kỷ, xảy ra chuyện thì đừng mong được tha thứ, công lao của ngươi là liều mạng lấy được, chức vị cũng thế, nên ta không động vào, giáo huấn không thể thiếu, người đâu, đánh Khâu Hổ năm mươi gậy, biệt giam nam ngày để cảnh cáo kẻ khác.

Khâu Hổ lúc này mới thở phào, đại soái đã xử trí, tức là mình chỉ cần chịu đòn, chịu giam là sẽ không sao nữa, nếu đại soái ôn hòa nói chuyện với mình mới là tai họa.

Khâu Hổ vội vàng bái tạ, cảm tạ đại soái hạ thủ lưu tình, liền bị hai hộ vệ của Vân Diệp kéo sang một bên, kéo quần xuống đánh năm mươi gậy, hai hộ vệ này là chuyên gia dùng hình trong quân, quân côn lúc nào cũng mang theo người, lâu lắm rồi không dùng, nên đánh rất hăng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.