Dưới ánh lửa bập bùng hai mắt viên giáo úy trông hết sức quỷ dị, do dự rất lâu mới nói:
- Trong sa mạc có một số chuyện rất kỳ quái, có khi thấy hồ lớn, thậm
chí là tiên cảnh, lúc nghe thấy tiếng quỷ khóc thần gào, không may còn
gặp hoàng long bay múa, xui xẻo nữa thì gặp lốc đen.
- Nói một câu mất đầu là ti chức không chịu nổi nơi này nữa, dù bị các
vị cho vào xe tù áp giải về Quan Trung còn hơn ở nơi này thêm một khác.
- Có chuyện này phải nói cho mấy vị biết, ở đây có vùng đất bị nguyền
rủa, năm xưa Phó Giới giết chết Lâu Lan vương, Lâu Lan vương Thường Quy
trước khi chết nói, âm hồn của ông ta sẽ quay lại, tới khi đó sẽ mang
theo toàn bộ người Lâu Lan, không ai có thể ngăn cản được.
Kim Trúc không chút do dự cắt ngang:
- Chuyện Phó Giới giết Thường Quy là từ năm Hán Chiêu đế thứ tư, tới nay đã bảy trăm năm rồi, ngươi định nói một n gười chết bảy trăm năm đem
toàn bộ người Lâu Lan đi à?
Viên giáo uy không đáp vẫn nói:
- Nơi này còn có mộ thái dương, trước kia có huynh đệ muốn đào kiếm châu báu, kết quả cả bảy huynh đệ bị chết hết.
Địch Nhân Kiệt thấy Hoàng Thử đang uống rượu đột nhiên run rẩy, không
tiện hỏi trước mặt là chuyện gì, ngáp dài nói không sớm nữa, mọi người
đi ngủ, mai đi xem mộ người Lâu Lan, không lý nào người Lâu Lan bỏ cả tổ tiên.
Về tới lều, trước khi Địch Nhân Kiệt ngủ, Cẩu Tử và Tiểu Thiết cũng vào
lều, họ nhận lệnh bất kể thế nào cũng phải đảm bảo an toàn cho Địch Nhân Kiệt, nên chưa bao giờ rời hắn nửa bước.
Địch Nhân Kiệt vỗ vai an ủi Hoàng Thử chui vào túi ngủ, bốn người đều mở mắt thật to, mỗi khi tới nửa đêm, cơn gió chết tiệt kia lại nổi lên,
thời gian vô cùng chính xác, Địch Nhân Kiệt đã dùng đồng hồ cát để tính, gần như không sai lệch tí nào.
Nghe tiếng ù ù đằng xa, biết ngay gió tới rồi, nó từ sa mạc xa xôi thổi
tới, xuyên qua tán cây trơ trụi, cuốn cát bụi vào thành trì, cánh cửa gỗ lay động phát ra tiếng kẽo kẹt rownjn gười.
Địch Nhân Kiệt nhìn thấy lều lõm xuống một vùng lớn, giống như yêu ma
đang nỗ lực xông vào, hắn cho cả hai tay vào túi ngủ nắm chặt lấy nỏ,
tuy biết đó chỉ là gió thổi, nhưng cẩn thận một chút không sai, cẩn thận đề phòng là phẩm chất tốt, hắn quyết định giữ gìn.
Tay trái là nỏ của Tiểu Vũ, tay nắm buộc lụa, cánh cung dài một xích khi bắn ra mang động năng cực mạnh, trong khoảng cách ngắn có thể xuyên
vàng nát đá.
- Mộ thái dương không giống mộ táng khác, nghe nói toàn bộ dùng Hồ dương dựng lên, loại cây này nghìn năm không chết, chết rồi nghìn năm không
đổ, đổ rồi nghìn năm không mục, gỗ thuộc loại âm mộc, không nhưng có
công hiệu chống mục nát, quan trọng nhất loại gỗ này có thể ngăn cách âm dương, nhốt âm hồn con người trong mộ. Chỉ cần là mộ thái dương, ắt có
người tuẫn táng, theo truyền thuyết người cho vào mộ tuẫn táng có thể
sống tới ba năm, cho nên vào mộ thái dương, không những đề phòng âm hồn, mà còn phải đề phòng âm nhân, đám người sống trong đó còn đáng sợ hơn
rắn độc, vì chúng ăn thịt người mà sống.
Giọng Hoàng Thử âm u từ túi ngủ truyền ra, Cẩu Tử bực mình ném túi da bên cạnh tới:
- Hoàng Thử, ngươi nói bình thường không được à, sao phải dùng thứ âm thanh thảm thiết đó?
Hoàng Thử thò đầu ra cười:
- Giải sầu cho mọi người mà, chuyện ma phải kể như thế, cho các ngươi
biết, tổ sư gia bọn ta vì phát tài đi khắp thế giới tìm một táng, trời
nam biển bắc đều đi qua, sa mạc cũng không ngoại lệ.
- Mộ lớn ở Trung Nguyên bị trộm hết rồi, giờ đành đi tới tây vực, thương nhân Tây Vực xa hoa, mộ không kém gì mộ lớn Trung Nguyên. Đào mộ ở
Trung Nguyên bị quan gia bắt được sẽ chém đầu, nhiều món đồ cúng tế đào
ra không bán được, phải đem nấu chảy, mảnh ngọc giá trị cũng phải vứt
đi, con mẹ nó, phí phạm. Mộ ở Tây Vực tuyệt vời, cái gì cũng bán lấy
tiền được, từ áo quan tới nội khố người chết, nếu kiếm được một vương
tước thì đủ ăn cả đời.
Địch Nhân Kiệt cũng thò đầu ra:
- Thuyền thuyết liên quan tới mộ thái dương từ đó mà ra?
- Đúng, tên giáo úy kia nói người vào một thái dương đều không sống được quá tuyệt đối hóa rồi, ta biết có người từ mộ thái dương ra mà phát tài lớn, mỗi tội kết cục hơi thảm, thịt toàn thân thối rửa, cuối cùng rụng
từng miếng, tổ sư gia nói đó là trúng thi độc, còn nói gặp phải loại mộ
này phải mở ra đặt dưới mặt trời ba ngày, thi độc tan đi sẽ tuyệt đối
không có vấn đề.
Cầu Tử cười phun ra:
- Tiểu Kiệt, nghe đi, đó là kẻ xuất thân đào mộ, không bỏ qua cơ hội
nào, chúng ta dùng đại quân vây thành Lâu Lan, nhiều người như thế đừng
nói đào mộ thái dương, đào mộ nguyệt lượng ( mặt trăng) cũng không thành vấn đề, hắn xúi bẩy chúng ta đấy.
- Ngủ đi, mai chúng ta tới thần điện và khu mộ của họ xem sao, nếu có
manh mối nói không chừng phải xới tung Lâu Lan lên, ý chỉ của bệ hạ
không cần nghi ngờ.
- Tiểu Kiệt, thực ra ta lấy làm lạ, vì sao bệ hạ chú ý tới Lâu Lan như
thế, lý do trở ngại thương đạo giải thích không thông, muốn tới quốc gia khác, đâu chỉ có con đường ngày, chúng ta đã ở đây nửa tháng rồi, nhưng có thấy một thương đội nào chưa? Bọn họ đều đi đường vòng hết rồi.
Mấy năm qua Cẩu Tử thay đổi nhiều, nói ra những lời này chứng tỏ biết dùng tâm tư rồi, Địch Nhân Kiệt chỉ đáp:
- Ngươi xem bản đồ là hiểu, bệ hạ chưa bao giờ làm chuyện vô nghĩa, các
vị tiên sinh đều biết, nên họ không chú tâm chuyện nơi này, mặc cho một
mình ta nghịch ngợm.
- Sao ngươi thích nghịch ngợm.
Tiểu Thiết không nhịn được xen vào:
- Vì sao à? Vì ta thích!
Địch Nhân Kiệt đùa Tiểu Thiết rồi chui vào túi ngủ, trong lều trở nên
yên tĩnh, bên ngoài gió vẫn thổi, nhưng không còn vẻ thê thảm như vừa
rồi.
Sau khi trời sáng Địch Nhân Kiệt rời lều, thấy binh sĩ ở đầm lầy đằng xa đang đục băng lấy nước, nói không chừng còn có thể câu cá.
Hứa Kính Tông hiện chỉ cần không phải rời lều là không ra, giáo úy nơi
này khuyên ông ta vào nhà, đảm bảo dọn dẹp sạch sẽ, nhưng Hứa Kính Tông
lấy câu "không xin mà lấy là trộm" từ chối, phẩm chất cao thượng này
được mọi người tôn kính.
Tiên sinh không vào, vãn bối như Địch Nhân Kiệt chỉ đành ở ngoài theo,
còn về Kim Trúc tiên sinh đức cao tiết sáng thà chết bảo vệ danh tiếng
thư viện thì bị Hứa Kính Tông lấy cớ sức khỏe yếu an bài trong xe ngựa,
nơi đó điều kiện tốt hơn trong lều.
Thành Lâu Lan vào buổi sáng ánh nắng chói chang, tòa tháp cao tắm trong
ánh mặt trời kéo ra những cái bóng dài, gió đêm thổi những tảng đá sạch
bong, góc tường còn có đụn cát nhỏ, mang hình gợn sóng.
Ban này tất nhiên là thiên hạ của con người, binh sĩ ra ra vào vào,
không bỏ qua ngóc ngách nào, vì Địch Nhân Kiệt hạ lệnh như thế.
Hứa Kính Tông khoác áo choàng đi ra, lều của ông ta có ba tầng, giữ ấm
cực tốt, một nữ nô Ba Tử ở cùng ông ta, đó là do ông ta thuận tay mua
khi qua Thiện Thiện, ban đều cô tịch phải có bầu ngực ấm áp khiến người
ta quên đi mình đang ở sa mạc, loại chuyện danh sĩ phong lưu này ở thư
viện chỉ ông ta mới làm ra.
- Tiểu Kiệt, ngươi còn mười ngày, hết thời gian là chúng ta về, lão phu
không chịu được gió lạnh, bỏ lại nắm xương già ngoài Ngọc Môn quan không phải là dự định của lão phu. Tới khi đó ta sẽ tùy tiện kiếm lý do báo
lên, sẽ có đại quân tới xử lý, đây là ý bệ hạ, ngươi đừng làm chuyện
ngốc nghếch.
Địch Nhân Kiệt nhe răng cười rực rỡ, làm Hứa Kính Tông có dự cảm không lành:
- Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi có tin tức không tốt giấu lão phu?